Bướm Trắng

Chương 23: Chương 23




Sáng ra, tôi lo đi kiểm tra lại số tài sản. Đi tới nơi anh chàng thợ mộc người Guatemala đang sửa sàn nhà một căn hộ ở phố Quizley Street. Tôi hỏi thăm anh chàng làm vườn bỏ việc sáu tuần lễ không xén cỏ. Đi dò xét nhiều chỗ, nhặt mấy mẫu rác, ghi dấu những chỗ sai sót để Mofass lần theo đó mà tìm.

Tôi lấy xe ra đi tới văn phòng làm việc của Mofass. Vừa tới thấy hắn ho khạc nhổ vô tấm khăn lau. Tôi vào tận trong giường hắn vẫn còn ho, hắn vừa ho vừa nhắc chuyện nhóm DeCampo thỏa thuận những điều kiện do tôi đưa ra.

“Ông DeCampo gọi máy trực tiếp”, Mofass nói khè khè.

“Kể ra gã cũng biết điều?”.

Chợt nghĩ lại tôi lỡ lời, e là nghe vậy Mofass lên cơn ho dữ dội hơn. Những cơn ho giày vò thân xác làm chảy nước mắt nước mũi tùm lum.

Khạc nhổ hết đàm rồi Mofass nói: “Ông định ký kết hợp đồng với họ sao?”.

Tôi ngại phải nói ra hết cho gã nghe. Bởi không, biết đâu hắn lăn đùng ra chết bất tử.

Tôi chỉ nói: “Để coi, ta sẽ bàn lại một lần nữa trước khi ký kết”.

Tôi không nghĩ là bọn này sẽ cướp mất tài sản. Nếu phóng con đường ngang qua chỗ tôi, tôi phải lo gặp ngân hàng đòi bồi thường trăm phần trăm.

“Để tôi gọi điện thoại”, tôi nói.

“Tôi phải đi ngay, tôi cảm thấy khó chịu trong người”, gã nói.

Tôi đứng nhìn gã khoác chiếc áo pa đờ xuy, đội mũ, quần áo dày cộm như một gánh nặng đeo trên vai đè bẹp gã xuống. Gã bước ra ngoài vừa đi vừa ho cho lúc xuống dưới cầu thang.

Tôi ngồi xuống quay số nào dễ nhớ ra nhất.

“Bệnh viện Temple Hospital tôi nghe đây”, người phụ nữ da trắng nói giọng mũi.

“Cho tôi nói chuyện với khu hộ sản lầu sáu”.

“Chờ một lát”, tiếng ngắt máy rồi có tiếng nhấc máy vo ve, một giọng nói rõ hơn lúc nãy, “Khu hộ sinh tôi nghe”.

“Cho tôi gặp Regina Rawlins”.

“Bà đang bận. Xin lỗi ai đầu dây”.

“Này Louise, nghe đây, nhờ em cho gặp vợ tôi?”, tôi nói.

“Phải Easy không?”

“Louise, mạnh khỏe chứ? Nghe Regina nói em đã đi làm lại”.

“Khỏe, cám ơn!”. Tiếng cười của người răng thưa “cũng nhớ lắm đấy”. “Thấy Regina quanh quẩn đâu đó không?”.

“Ôi, giọng nói nghe sao mà dễ thương quá!”.

“Gặp một người đẹp ăn nói duyên dáng như vậy lắm đàn ông thích đó, Louise”.

“Ok. Vậy thôi nhé?”.

“Chờ thêm một lát nghe tiếng vợ tôi trong máy”.

“Ô kìa, cưng”, nàng nói.

“Hắn vừa được xét nghiệm ở bệnh viên bên thành phố Oxnard, được sát nhập với bệnh viện hải quân. Trước kia hắn là thủy thủ tàu biển dương, chủ tàu lo trang trải viện phí”.

“Hắn còn vào đó nữa không?”

“Vắng lâu rồi, từ năm 1938. Mới nhập viện lại ba tháng nay. Nếu không lo chữa trị bệnh sẽ trở nặng hơn trước”.

“Em ghi lại địa chỉ rồi chứ”.

“Hắn để lại đây. Số hai-bốn tám- chín phố Stockard Street, Dakland, California. Số điện thoại Axminister 2-554”.

Tôi ghi vào kẹp giấy mà. Mofass để lại trên bàn.

“Anh đưa em đi ăn để bà Gabby Lee trông con”, tôi nói.

“Tối nay không nghỉ được, cưng”. Thấy nàng lúng túng.

“Em còn phải lo cho xong việc hết ca này, em đã dặn trước Butler tối em về trễ”.

“Thôi sáng mai”.

“Em phải vào làm, chào anh”.

Gác máy xong tôi cảm thấy bơ vơ. Chuyện của tôi chỉ mỗi mình tôi biết. Chẳng có ai hiểu rõ con người thật của tôi ra sao? Có thể Mouse và Mofass còn biết chút đỉnh, nhưng họ không phải là người bạn để tâm sự và để tưởng thưởng.

Nghĩ lại thấy Regina nói có lý. Nếu kể ra hết cho nàng thì tôi sẽ rùng mình nóng lạnh, cái cảm giác đương đầu với tử thần.



• •

Lúc tôi gọi tới Quinten Naylor còn làm việc.

“Có gì lạ không, Rawlins?”.

“Dành phần thưởng cho tôi đấy nhé!”.

“Nếu tóm được hắn thì có thưởng ngay!”.

“Còn trường hợp không tóm được hắn ở thành phố?”.

“Hắn đang ở đâu?”.

“Tận trên miền Bắc”.

“Bang Oakland hả”.

“Sao ông lại hỏi vậy?”. Ý tôi muốn nói sao không là San Francisco”.

“Vậy thì ông đã thấy gì nào, Rawlins”. Quinten hỏi tôi, với giọng nói của một tên cớm nhà nghề.

“Tôi đã kể hết chuyện ở quán bar Arthena với chuyện gã Gregory sao không thấy ông nói năng gì hết, còn tôi đích thân đi tìm cho ra thủ phạm”.

Biết đâu gã định nói ra ngay lúc đó tôi gác máy có nghe gì nữa đâu.

Tôi gọi cho Mouse báo sẽ có phần thưởng. Hắn hẹn tôi tại địa điểm trước nhà Minnie lúc bốn giờ sáng.



• •

Tôi lo xếp đồ đạc vào túi xách đi xa hai ba bữa.

“Nghe anh nói đây, bọn chúng ra giá mười lăm ngàn đôla cho ai tóm cổ được hắn. Một món tiền khổng lồ”.

“Anh đã báo trước chỗ hắn ở, nếu tóm được thì anh có tiền thưởng”.

Tôi biết nói gì hơn, nàng nói nghe có lý. Bởi vỉ đây là công của tôi nên tôi muốn chủ động. Nói vậy chứ ngồi một chỗ trước khi mọi việc cần làm sáng tỏ đang diễn ra trước mắt làm sao chịu nổi. Tôi phải bỏ đi xa một thời gian.

“Em không hiểu được đâu”, tôi nói lắp bắp.

“Ôi, em hiểu, thế đấy. Anh là một tên bịp bợm chẳng khác nào anh chàng Mouse. Anh thích chơi với bọn tội phạm, thích lang thang ở đường phố”.

“Em nói sao vậy”.

“Anh tưởng là em không biết gì về anh? Anh cho là vậy sao? Chuyện của anh chả có gì bí mật đâu, Easy. Em đã biết chuyện giữa anh với Junior Fornay, Joppy Shaz và Reverend Towe. Chính mắt em thấy anh bàn chuyện làm ăn với Mofass chứ không phải là phục vụ cho hắn. Này anh ơi, chuyện trong nhà trong cửa, anh không giấu được đâu”.

“Anh phải đi ngay, nói bấy nhiêu đó thôi. Chờ anh về ta bàn tiếp”, tôi nói.

Regina đặt tay lên trước ngực tôi chụm ngón tay lại chỉ vào tôi.

Sau một hồi im lặng nàng ghé mấy đầu ngón tay vào ngay giữa tim tôi. Tôi muốn nói thương nàng nhưng nghĩ lại nàng không muốn nghe.

“Anh phải để cho vợ anh nhìn thấy chỗ yếu, Easy”. Nàng muốn chứng tỏ đó là chỗ dựa vững chắc. Đàn bà không phải một món hàng mua bán bằng tiền, cũng không phải là cái máy đẻ”.

“Anh sẽ kể…”, chỉ nói được tới đó, nàng ấn mạnh mấy đầu ngón tay bảo tôi im.

“Suỵt”, nàng trề ra một hơi để em nói: “Người đàn bà không màng tới chuyện anh có thương họ. Em tìm được việc làm anh không hỏi một đồng. Vậy sao em phải đi làm? Anh lo thay tả cho con bé, tưới cây làm cỏ cả việc khâu vá nữa. Anh không đòi hỏi em một việc gì, Easy, không mảy may”.

Tôi cứ nghĩ mãi nếu ta giúp cho người, người sẽ nhớ ta; hoặc khi đem lòng thương yêu ta. Chả ai dòm ngó tới một anh chàng khóc than. Tôi khóc ngày mẹ tôi đi xa, tôi khóc ngày cha tôi qua đời. Chả ai thương xót giùm tôi. Tôi biết có mấy anh chàng ăn nói bạo mồm bạo miệng tối về tới nhà kêu than cuộc sống khó khăn vất vả. Tôi không thể hiểu vì sao mấy bà còn đeo theo mấy anh chàng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.