Buôn Đồ Người Chết

Chương 121: Chương 121: Ác mộng




Đúng lúc mấu chốt này, thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài Lý mặt rỗ gọi lớn: “Trương gia tiểu ca, mở cửa, mở cửa.”

Trong nháy mắt, ý thức của tôi tức thì thanh tỉnh, nhìn cơ thể cô gái bị đè dưới thân mình trong lòng thầm mắng bản thân là kẻ đồi bại. Vội buông ra, ngồi niệm “đạo đức kinh” mấy phút sau cảm xúc mới tạm thời lắng xuống.

Tôi xấu hổ nhìn cô gái: “Thật có lỗi, gần đây tôi bị một sắc quỷ ám vào, nên bị mất tự chủ...”

“Phế vật.” Nàng bất mãn trợn mắt lườm tôi, vào phòng trong thay đồ, sau đó xách túi rời đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng nàng ra cửa, dở khóc dở cười. Đồng thời trong lòng bực bội, cái túi ngũ cốc kia vậy mà có thể phóng đại bất kỳ cảm xúc nào trong tôi.

Lý mặt rỗ đầu óc mơ hồ đi vào, nhìn tôi, rồi lại nhìn cô gái bỏ đi, đột nhiên vỗ mạnh vào đầu: “Đáng chết, đáng chết, Trương gia tiểu ca, có phải ta tới không đúng lúc không? Thật có lỗi, có lỗi, giờ ta liền đi ngươi mau gọi nàng về“.

Tôi không nói nửa lời, giơ chân đá hắn một cước: “Nói xằng bậy gì vậy, không như ngươi nghĩ đâu.”

Lý mặt rỗ cười hắc hắc: “Có gì đâu mà phải ngại ngùng, ta gọi cửa mấy phút ngươi mới ra, có ngu cũng biết xảy ra chuyện gì. Có điều ta thấy, có thể đánh gục cô ta, ngươi cũng có bản lĩnh đó.”

Tôi chẳng nói lại Lý mặt rỗ, bèn bảo còn chưa ăn cơm, mau đi ăn cái đã. Mặt khác là do vật tà âm trong phòng nhiễu loạn tâm trí, cho nên mới làm ra hành vi quá đáng. Ngươi tuyệt đối không được nói với người khác, nhất là tiểu Nguyệt, nếu không ta sẽ mặc kệ chuyện này, cho ngươi vào tù ăn cơm nhà nước.

Lý mặt rỗ bấy giờ mới gật đầu như bổ củi: “Yên tâm, có chết ta cũng không nói.”

Tôi dẫn hắn ra ngoài ăn mỳ Ý, lúc về còn mua hai bọc muối tinh, hai hộp đàn hương, cùng một cành gỗ đào, chuẩn bị cho tối nay.

Thứ đồ trong phòng này, chẳng những gây ra bóng đè, lại còn làm ra chuyện đồi bại với nữ nhân, làm tôi không khỏi đau đầu. Tôi thầm nghĩ, đêm nay chúng tôi sẽ không trở thành mục tiêu của nó chứ? Dù gì chúng tôi cũng là đàn ông. Nếu như bị con quỷ đó làm gì, sẽ mang tiếng cả đời mất.

Nhưng tôi lập tức liền nghi ngờ. Đã làm nghề này nhiều năm, trước giờ tôi chỉ nghe nói ma quỷ ám lên, làm hại người khác, chứ chưa từng nghe qua ma quỷ lại đòi quan hệ với nạn nhân.

Nếu có, cũng là một phần vạn khả năng. Xem ra đêm nay tôi không thể chợp mắt.

Tôi và Lý mặt rỗ kiểm tra một lượt trong phòng, chắc chắn rằng phòng không có vấn đề, sau đó liền bật tất cả đồ điện gia dụng. Bất kể là phát ra ánh sáng hay phát ra âm thanh, chỉ cần là thứ con người thích, ma quỷ hẳn là sẽ ghét.

Tôi cẩn thận tìm kiếm quanh nhà, xem rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra. Nhưng tìm đi tìm lại cũng không phát hiện vật gì đáng ngờ, xem ra nó đã được giấu rất kỹ.

Kế hai bên nhà đều có hộ gia đình sinh sống, cũng làm chúng tôi vững tâm hơn. Nhưng chút vững tâm này, cũng theo ánh đèn của hàng xóm mà dập tắt, cho tới khi đèn đường cũng tắt dần, trán tôi lập tức đổ mồ hôi.

Con người bẩm sinh sợ bóng tối, cho dù là ai có lẽ cũng không thoát khỏi tật xấu này. Tôi bật TV, mở “Mỹ nhân ngư” - một bộ phim hài mới nhất, hi vọng có thể thư giãn một chút. Càng hi vọng ánh sáng cùng âm thanh trong phòng có thể dọa vật kia không dám ra.

Nếu như đêm nay vật đó không ra, ngày mai tôi có thể nói cho bọn họ rằng không có bất cứ vấn đề gì trong phòng, nếu không muốn ở thì bán nhà đi.

“Mỹ nhân ngư” cũng chẳng thấy hài hước, mặc dù tôi cố gắng căng mắt, nhưng cơn buồn ngủ vẫn từ từ kéo tới, tôi thấy như có hai cục chì đeo ở mí mắt.

Cuối cùng, chẳng thể nào gắng gượng, tôi mê man thiếp đi ở đầu giường.

Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, tôi chợt cảm giác có người hình như ngồi trên đùi mình. Mơ mơ màng màng mở mắt, quả nhiên tôi phát hiện có một người đàn ông đang ngồi lên đùi tôi, không động đậy, chăm chú xem Tv.

Toàn thân tôi nổi da gà, theo bản năng lục tìm gỗ đào. Lần trước ở Thủ Dương Sơn, Nhất Sơ có nói với tôi, gỗ đào cùng với muối tinh kết hợp, rất có hiệu quả trong đối phó với mấy thứ bẩn thỉu, nên hôm nay tôi muốn thử một lần.

Nhưng khi lục tìm gỗ đào, lại phát hiện vốn ban nãy để nó ở dưới gối, giờ lại chẳng thấy đâu. Lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, ánh mắt lo lắng lục tìm xung quanh.

Không nhìn thì không sao, nhìn thì lập tưc giật mình.

Tôi phát hiện trong góc phòng, có bảy tám cô gái. Những cô gái này đều xinh đẹp như nhau, trên người mặc váy kỳ quái màu vàng, lộ hết da thịt trên thân, ánh mắt đờ đẫn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Tv.

Thấy tôi nhìn các nàng, các nàng cũng không hiểu, quay đầu nhìn tôi. Có một cô còn cười với tôi, mà nàng cười, liền lộ ra hai răng nanh trắng ởn.

Tôi hoảng sợ, cảm giác chân tay run bần bật. Nhưng tôi không thể loạn, một khi tôi loạn, những thứ này sẽ được đằng chân lân đằng đầu, tới lúc đó tôi sẽ không có cách nào chế ngụ bọn chúng.

Tôi muốn đứng lên, nhưng nam nhân ngồi trên đùi tôi như nặng tựa ngàn cân, ép tôi chẳng thể cựa quậy. Tôi hít sâu một hơi, tức giận mắng: “Tên khốn kiếp, mau cút ra.”

Nam nhân ngạc nhiên, quay đầu nhìn tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ mặt hắn, làn da đen, đầu trọc, mắt ti hí. Tôi thừa cơ lật người ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy, một cô gái lại kéo tay tôi lại, ấn tôi xuống.

Tôi nổi giận gầm lên: “Ngươi định làm gì?”

Cô gái xinh đẹp bỗng nhìn tôi cười cười, sau đó chỉ xuống bụng của mình.

Tôi nhìn xuống, lập tức hoảng sợ không thôi. Bụng của nàng, đã vỡ ra từ lúc nào, một cái đầu nhỏ nhô lên từ khe nứt chui ra. Một gương mặt con nít dễ thương lại hướng tôi mà cười.

Cú cho là tôi to gan, nhưng gặp tình hướng này, cũng không thể can đảm, kêu lên một tiếng: “Có ma!” Liền chạy bán sống bán chết.

Nhưng tôi vừa chạy, đã cảm thấy thân thể ngã sầm xuống đất. Trước mắt đen thui, bên tai còn văng vẳng tiếng Lý mặt rỗ: “Trương gia tiểu ca, ngươi sao vậy? Mau tỉnh lại đi.”

Tôi lập tức mở mắt, phát hiện trong phòng tất cả đều bình thường, ghế sofa không có ai, trên đùi tôi cũng không có người, còn tôi thì đang gối đầu lên thảm.

Vội vàng nhìn xung quanh, ánh đèn sáng trưng, TV vẫn đang phát Mỹ nhân ngư của Châu Tinh Trì. Cư xá đã có công nhân vệ sinh đang quét dọn, phía đông một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, một buổi bình minh thật đẹp.

Tôi lau mồ hôi trán, ngồi lên ghế. Ngẫm lại giấc mơ vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi, kiểm tra giõ đào dưới gối thấy vẫn ý nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra vừa rồi đúng là tôi nằm mơ. Thế nhưng sao lại mơ kỳ quái như vậy? Giấc mơ rất kinh khủng, tuy vậy cũng có chút khôi hài, mấy mỹ nhân xinh đẹp, còn có một tên đầu trọc hắc ám, chỉ sợ nói ra Lý mặt rỗ sẽ cười phá lên.

Lý mặt rỗ thấy tôi tỉnh lại, vẫn còn thất thần, vội hỏi tôi bị gì?

Tôi chỉ lắc đầu, nói vừa nằm mơ ác mộng. Đúng rồi, Lý mặt rỗ cũng ở cùng tôi cả đêm, liệu hắn có gặp tình huống quái dị gì không? Tôi lập tức hỏi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.