Buôn Đồ Người Chết

Chương 39: Chương 39: Đi về phía Nam, chớ quay đầu






Khu này là khu biệt thự liền kề, bên goài nhìn đều giống nhau, căn bản không có gì làm vật tham chiếu, tôi cũng không nhớ rõ đường tới đây, chỉ có thể mò mẫm chạy đi.

Lúc chúng tôi từ căn biệt thự quỷ ám đó chạy đi, phía sau lờ mờ nghe tiếng bước chân đuổi sát. Mà không phải tiếng bước chân một người, giống như có tới ba người.

Từ đâu lại có tới ba người? Tôi không dám quay đầu lại, nhưng lại quá đỗi tò mò, cuối cùng chạy tới một khúc cua, phát hiện một chiếc gương cầu lồi. Tôi lập tức ngẩng lên nhìn thoáng qua gương.

Không nhìn thì thôi, nhìn thấy liền giật mình. Theo sau chúng tôi là ba thi thể bị đốt cháy toàn thân, da biến thành màu đen, con mắt rơi ra, không thấy rõ mặt.

Mà chúng đuổi rất sát, thậm chí cảm thấy chỉ cần nhảy lên một bước là có thể bắt được tôi. Tiểu Nguyệt sợ tới phát khóc, thần sắc tái nhợt hỏi tôi đây là ai. Tôi bảo đừng nói nhảm, chạy theo tôi.

Tôi chạy một mạch theo đường thẳng, tin rằng sẽ thoát ra được. Nhưng sự thật thì ngược lại, chúng tôi vậy mà lại chạy tới cửa căn biệt thự ban đầu.

"Vào đây ngồi một chút ha ha." Một thanh âm rùng rợn cất lên.

Tục ngữ nói, quỷ sợ ác nhân, tôi cảm thấy mình phải tỏ ra hung ác, chứ nếu càng nhu nhươc, đối phương càng càn rỡ. Tôi lập tức nói: "Ta có ý tốt mang ngươi tìm về nhà, ngươi lại muốn hại ta, coi chừng ta đánh cho ngươi hồn phí phách tán!"

"Ha ha, đi vào ngồi một chút đi." Giọng nữ kia vang lên lần nữa. Tiểu Nguyệt nước mắt ngắn dài hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi kiên trì nói: "Tiếp tục chạy."

Nhưng tôi vừa nói xong, trong biệt thự lại vang lên hàng loạt tiếng bước chân, mà âm thanh gấp gáp, giống như có người từ lầu hai cuống cuồng chạy xuống, hướng về phía chúng tôi. Âm thanh này rất lớn, hoàn toàn không giống tiếng quỷ, hay là trong biệt thự có người?

Đang lúc còn phân vân nghi ngờ, chợt nghe bên trong cất lên: "Trương Cửu Lân."

Có người gọi tên tôi? Trong lòng càng thêm bất an. Tôi trợn mắt há mồm nhìn vào cánh cửa, tưởng như ác ma đại môn.

Cửa lớn từ bên trong mở ra, một thân hình cao gầy đi ra. Người kia mặt không cảm xúc, tóc cắt ngang trán che khuất nửa khuôn mặt, lưng đeo một thanh trường kiếm màu xanh lam. Trông thấy hắn, tôi suýt nữa bất ngờ không kêu thành tiếng. Là nam nhân áo thun.

Hắn tại sao lại xuất hiện ở đây? Tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã đưa hai ngón tay ra hiệu: "Đừng nói chuyện, một mực chạy về hướng nam, không được quay đầu lại, càng không được rẽ ngang, tập hợp ở tiệm của ngươi sau."

Tôi gật đầu, nắm tay tiểu Nguyệt một mạch chạy hướng nam. Nam nhân đi theo tôi vài bước nhắc nhở: "Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng quay đầu lại, nếu không hai người sẽ chết. Thứ trong biệt thự này vượt quá năng lực của ngươi, ngay cả ta cũng có chút thất thủ vô sách."

Trong lòng tôi hoang mang, biệt thự này đến cùng là ẩn giấu thứ gì bên trong? Thậm chí hắn mà cũng thất thủ?

Có điều hắn xuất hiện, tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi luôn có cảm giác ấm áp mỗi khi gặp hắn ( Lưỡng tính à ).

Tôi nghe theo lời nam nhân, hướng phía nam chạy một mạch. Tôi biết một đường chạy hướng nam thế này, nhất định có thể về tiệm đồ cổ, chỉ cần vào trong tiệm sẽ an toàn.

Nhưng đúng lúc sắp ra khỏi khu biệt thự Doãn Tiểu Nguyệt bỗng la lên một tiếng, buông tay tôi, ngã co quắp trên mặt đất. Tôi giật mình, ý nghĩ đầu tiên là quay người đỡ nàng lên. Có điều lúc chuẩn bị xoay người, chợt nhớ tới lời của nam nhân, cho nên trước tiên hỏi tiểu Nguyệt làm sao. Nàng nói bị trật chân, không đứng nổi, Trương Cửu Lân mau cõng tôi.

"Ngươi vừa gọi ta là gì?"

"Trương Cửu Lân."

"Hừ" tôi cười lạnh: "Ngươi không phải tiểu Nguyệt." Sau đó tôi gọi to: "Tiểu nguyệt, cô ở đâu?"

Phía trước tôi vọng lại tiếng của tiểu Nguyệt: "Trương ca, đi nhanh một chút đi."

Tôi thầm mắng một câu, vội vã đuổi theo. Cũng may, một đường chạy ra khỏi khu biệt thự.

Mà vừa ra khỏi bên ngoài, những thứ kia liền giống như không tiếp tục đuổi theo chúng tôi, xung quanh cảnh vật cũng bình thường, tôi nhẹ nhàng thở phào. Tiếp tục một mạch về tới tiệm đồ cổ, bật tất cả đèn trong nhà lên, ngồi ở ghế sofa, lúc này mới cảm thấy nhẹ người.

Tiểu Nguyệt thở hồng hộc nhìn qua tôi: "Trương ca, quá kích thích. Quá kích thích đi! Tôi cảm thấy phim kinh dị với sự việc tối nay gặp phải, không thể so sánh."

Tôi dở khóc dở cười: "Cô còn muốn kích thích, giờ trở lại ngôi biệt thự kia đi, tôi không ngăn cản."

"Anh đúng là tâm ngoan thủ lạt, lại nhẫn tâm nhìn một đại mỹ nữ đi chết." Tiểu Nguyệt bật cười.

Tôi bảo nàng đặt chiếc đèn ngọc lên bàn, thêm một chút nhân duyên dầu, thắp sáng, lúc này mới chính thức nhẹ nhàng.

Tiểu Nguyệt lúc này hóa thân thành quỷ tò mò, một mực hỏi tôi tại sao muốn đi tìm con mèo kia, ngôi biệt thự đến cùng là có thứ gì.

Tôi nói mèo trắng chắc là sủng vật của người chết, nên tự nhiên nữ quỷ muốn tìm về; còn căn biệt thự kia, đến tột cùng có huyền cơ gì, tôi cũng không biết, chỉ có thể đoán nó giấu một bí mật to lớn.

Tôi luôn nghi hoặc, theo lý thuyết nữ quỷ trong đèn ngọc sẽ về nhà mình, nhưng tại sao nó lại tìm đến căn biệt thự kia? Còn có nam nhân áo thun xuất hiện tại đó, là chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc đang miên man suy nghĩ, bỗng cửa chống trộm của tiệm vang lên một loạt tiếng móng tay cào. Thần kinh tôi một lần nữa căng thẳng, ánh mắt chằm chằm vào cửa. Là có thứ gì theo tới đây sao?

Có điều tiếng móng tay rất nhanh biến mất, thay vào đó là tiếng gõ cửa bình thường. Tôi kiên trì hỏi một câu: "Ai đó?"

"Là ta."

Nam nhân áo thun? Sao hắn lại tìm được tới đây? Tôi liền ra mở cửa.

Hắn bước vào, thần sắc tiều tụy, trong ngực còn ôm con mèo trắng kia. Vừa tới, con mèo liền nhảy xuống, đi đến bên cạnh ngọn đèn cổ, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Nam nhân hỏi: "Có gì ăn không?"

Tôi lập tức nói có, có. Để hắn ngồi ở sofa, tôi đi làm cho hắn một bát mì sốt cà chua. Hắn ăn xong, lại khôi phục vẻ lạnh lùng. Tôi hỏi hắn, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Nam nhân nói: "Ta ngồi bên ngoài biệt thự, ba ngày ba đêm chưa ăn uống, chờ tới lúc hai vong hồn kia xuất hiện. Nhưng đúng lúc ta chuẩn bị thu phục bọn chúng, lại bị các ngươi làm cho kinh động, kết quả chẳng những kế hoạch thất bại, ngay cả ta cũng suýt bỏ mạng."

Tôi lập tức xin lỗi hắn, không hề nghĩ hành vi lỗ mãng của mình lại mang phiền phức cho hắn. Nam nhân khoát tay nói, không có gì đáng kể. Chuyện gì tới ắt sẽ tới, có cản cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.