Buôn Đồ Người Chết

Chương 66: Chương 66: Đốt nhang xua tà ma




Tôi cùng Lý mặt rỗ duy trì liên lạc qua điện thoại, phòng trường hợp bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể kịp thời trợ giúp hắn.

Có điều Lý mặt rỗ bên kia lại tiến triển có vẻ rất thuận lợi, chờ hắn gõ cửa nhà Thanh Thanh, tôi mới cúp máy.

Nhưng chỉ năm phút sau, hắn đã gọi lại, giọng tràn đầy sợ hãi. Tôi liền hỏi hắn chuyện gì xảy ra?

Lý mặt rỗ hổn hển nói, nói qua điện thoại không tiện, chuyện này thật làm người ta hoảng sợ, bảo tôi chuẩn bị rượu thịt chờ hắn về.

Trong lòng tôi càng thêm lo lắng bất an, chuyện có thể làm Lý mặt rỗ sợ tới mức nói lắp bắp, thật không nhiều. Tôi ra phố mua một con vịt quay, cùng hai bình rượu, chờ hắn về nói chuyện. Tên này rượu vào lời ra, tư duy sẽ sinh động hơn, không biết chừng còn cung cấp đầu mối quan trọng cho tôi.

Lý mặt rỗ rất nhanh đã trở về, sâc mặt nhìn qua tương đối khó coi. Trông thấy tôi, hắn còn hung hăng lườm một cái, mắng tôi sao lại giao công việc nguy hiểm như vậy cho hắn.

Tôi cười khổ: "Muốn kiếm tiền mà không bất chấp nguy hiểm sao được. Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi đã gặp chuyện gì?"

Lý mặt rỗ hít một hơi thật sâu: "Ta nói ra, chắc chắn ngươi sẽ không tin."

Hắn tu một phát hết hai chén rượu, mới bắt đầu nói.

Lúc đó, hắn ghé nhìn qua cửa sổ, thấy Thanh Thanh tháo sợi dây chuyền xuống đi tắm, hắn mới gõ cửa.

Thanh Thanh ra mở cửa. Nàng không đeo dây chuyền, mặc áo choàng tắm, tóc ướt xõa trên vai. Tôi có thể tưởng tượng nàng nóng bỏng đến mức nào, không biết Lý mặt rỗ có thể kìm lòng được hay không.

Lý mặt rỗ nói rằng tới đưa chuyển phát nhanh, nhờ nàng ký nhận. Nhìn nàng rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Chờ Thanh Thanh ký tên xong, trả lại tờ biên nhận cho Lý mặt rỗ, lúc này lão Lý mới phát hiện một điểm khác thường.

Hắn phát hiện, trên cằm Thanh Thanh có một đám màu đen, nhìn kỹ thì hóa ra là một chòm râu.

Thanh Thanh mọc râu? Mặc dù chỉ là một đám nhỏ lún phún, nhưng một phụ nữ xinh đẹp như vậy, trên cằm có một đám râu, không khỏi khiến Lý mặt rỗ giật mình.

Chờ Thanh Thanh chuẩn bị đóng cửa, Lý mặt rỗ mới đột nhiên nói: "Tiểu thư, nhìn cô sang trọng như vậy, sao có thể không đeo một sợi dây chuyền trên cổ? Vừa hay, tôi có một sợi dây chuyền, vốn mua tặng bạn gái, nhưng chúng tôi lại vừa chia tay, cô có muốn không, tôi bán lại cho cô nửa giá."

Thanh Thanh khinh bỉ nhìn Lý mặt rỗ: "Nhìn hạng nghèo hèn như ngươi, liệu có hàng thật không?"

Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói: "Đừng thấy tôi là một nhân viên chuyển phát nhanh mà nghĩ tôi không có tiền. Nói về tiền, chưa chắc cô đã hơn tôi đâu."

Nghe Lý mặt rỗ nói thế, lòng đố kỵ của Thanh Thanh liền bốc lên, hai mắt lườm chằm chằm vào hắn nói: "Ngươi nói láo gì vậy? Ta tùy tiện đưa ra một vật, ngươi cả đời cũng đừng nằm mơ mua được."

"Ta không tin, ngươi có dây chuyền vàng như ta không?" Lý mặt rỗ nói.

Thanh Thanh liền vào nhà lấy sợi dây chuyền kia ra cho Lý mặt rỗ xem, nói rằng dây chuyền của nàng do một khối vàng cổ đúc thành, có thể mua được một trăm sợi dây chuyền của lão Lý.

Lý mặt rỗ không tin, nói dây chuyền của Thanh Thanh là đồ giả. Thanh Thanh giận không kìm nén được, đứng trong phòng chửi mắng Lý mặt rỗ, thậm chí nói muốn mua lại nhà của hắn, xem nàng giàu có cỡ nào.

Quái sự cũng chính là phát sinh từ lúc này. Lúc Thanh Thanh mắng Lý mặt rỗ, lại vô thứ đưa tay sờ cằm của mình, hơn nữa lại còn làm động tác đang vuốt râu.

Sợi râu tuy rất ngắn, nhưng Thanh Thanh lại có động tác vuốt xuống tới ngực, mà lặp lại động tác này nhiều lần. Điệu bộ này thật chẳng giống một nữ nhân, mà là của một người đàn ông.

Lý mặt rỗ liếc mắt, vô tình nhìn tới gương phía sau lưng Thanh Thanh. Nhìn thấy phản chiếu trong gương, Lý mặt rỗ lập tức kêu thảm. Bới vì trong gương không phải phản chiếu hình ảnh của Thanh Thanh, mà là một nam nhân nho nhã, mặc trường bào. Nam nhân kia có đôi mắt đỏ rực, nhìn chòng chọc vào Lý mặt rỗ. Bên dưới chòm râu của hắn, khóe miệng mấp máy, giống như là chính hắn đang mắng Lý mặt rỗ.

Lý mặt rỗ sợ tới tè ra quần, liền chạy bán sống bán chết về tiệm của tôi. Về tới nơi vẫn còn chưa hoàn hồn, luôn cảm thấy có người đi theo hắn, nhưng ngoảnh lại, lại chẳng thấy ai.

Tôi mới giật mình mắng hắn: "Ngươi muốn chết à, bị theo dõi sao không nói ngay từ đâu."

Nói xong tôi liền kéo hắn vào trong, đem tấm gương lớn ra bảo hắn soi vào đó. Chắc rằng tấm gương kia đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Lý mặt rỗ, cho nên vừa nhìn thấy gương, hắn liền sợ hãi, hỏi tôi định làm gì. Có phải tên có râu kia theo ta tới đây?

Tôi bảo hắn ngậm miệng lại, đừng nói chuyện. Chút nữa cho dù trông thấy gì, cũng đừng mở mồm, trừ khi muốn bị thứ bẩn thỉu ám theo cả đời.

Thấy tôi có vẻ nghiêm trọng, Lý mặt rỗ hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc. Tôi thì mang tới một bó hương lớn, đốt trước gương, lại dặn dò hắn không nên tỏ ra ngạc nhiên, cứ coi như không nhìn thấy gì.

Nói xong, tôi dịch sang bên cạnh, chỗ gương không phản chiếu tới, quan sát.

Đây không phải hương bình thường, mà là dùng tro cốt của tội phạm giết người làm thành, oán niệm cực lớn, tôi chuẩn bị "lấy độc trị độc", trục xuất thứ theo đuôi Lý mặt rỗ.

Lúc bắt đầu, tất cả đều bình thường, hương đốt lên, khói lượn lờ thẳng đứng dâng cao, sau đó tỏa ra trong phòng.

Nhưng chỉ sau đó rất nhanh, khói hương liền chếch đi, toàn bộ chui vào trong gương. Chiếc gương giống như một máy hút khói lớn.

Tốc độ cháy của hương cũng tăng lên, đốm lửa bên trên sáng hơn rất nhiều. Tôi nhìn chằm chằm vào gương, không dám chớp mắt.

Bởi vì nguyên nhân sương mù quanh quẩn vào gương, chỗ tô nhìn không được rõ. Có điều vẫn thấy mờ mờ, trong gương xuất hiện một cái bóng, không phải bóng Lý mặt rỗ, vì nó thon dài, không nhúc nhích.

Một đôi mắt đỏ ọc nhìn chằm chằm vào Lý mặt rỗ. Tất nhiên hắn cũng nhìn thấy đôi mắt đáng sợ kia, toàn thân run lên. Trong lòng tôi mắng một câu đồ chết nhát, đá hắn một cước sau lưng.

Lý mặt rỗ lập tức lấy lại tinh thần, làm ra vẻ hung thần ác sát, nhìn chằm chằm vào tấm gương.

Mà hương đáng nhẽ cháy hết mới tàn, thì lại tự nhiên tắt một cách quỷ dị. Khói dần tiêu tán, tấm gương lại khôi phục trạng thái bình thường, giống như chưa có gì xảy ra.

Lý mặt rỗ nghiêng đầu nhìn tôi: "Trương gí tiểu ca, thứ kia bị diệt trừ rồi sao?"

"Diệt trừ?" Tôi cười khổ: "Có thể đuổi nó đi đã là tốt rồi. Mà hắn rõ ràng không cam tâm, chỉ sợ sẽ còn để mắt tới ngươi."

"Cái gì?" Lý mặt rỗ lập tức nổi trận lôi đình: "Họ Trương kia, ngươi con mẹ nó không tử tế chút nào. Ngươi không đi theo dõi cô ả lẳng lơ kia, mà sai ta đi, hóa ra là lo lắng bị ám theo à?"

Tôi nhổ vào một câu, nói: "Có lão tử ở đây, ngươi sợ cái gì?"

Hiện giờ tôi đã có thể xác định, Thanh Thanh chuyển biến tâm lý, là do vật tà âm quấy phá. Mà vật này đích thị là sợi dây trên cổ nàng. Chúng tôi phải nghĩ cách lấy trộm sợi dây chuyền đó, cẩn thận nghiên cứu lai lịch của nó.

Lý mặt rỗ vội vàng khoát tay: "Muốn trộm, ngươi tự mình đi mà trộm, ta không dám đi nữa đâu."

Tôi nói: "Ai bảo ngươi đi trộm? Ta có kế này." Nói, tôi liền gọi điện cho tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt chắc là đang ngủ, nghe giọng nàng uể oải không rõ. Tôi bảo nàng cho tôi số điện thoại của bạn trai Thanh Thanh.

Tiểu Nguyệt thắc mắc hỏi tôi muốn lấy số điện thoại bạn trai Thanh Thanh làm gì, tôi bèn kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

Nàng nghe xong thì giật mình, hỏi tôi có phải đã xác định chính xác Thanh Thanh bị vật tà âm quấy phá không?

Tôi nói, đã xác định. Nhưng vấn đề nằm ở sợi dây chuyền, nên tôi cần bạn trai cô ấy phối hợp, đoạt lấy sợi dây chuyền đó.

Tiểu Nguyệt trầm mặc một lát, nói rằng trước giờ liên lạc đều là nàng gọi đi. Tên kia lại rất bận rộn, điện thoại đều do trợ lý của hắn nghe. Vả lại giờ cũng muộn rồi chi bằng để sáng mai gọi cho hắn?

Tôi gật đầu đồng ý, dù sao một đêm cũng không đáng ngại. Lý mặt rỗ thì không dám về nhà ngủ, vì sợ mấy thứ kia sẽ theo hắn về. Tôi cũng chẳng buồn đuổi hắn, bảo hắn ra sofa mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tiểu Nguyệt đến, vành mắt đỏ ngầu mệt mỏi. Lý mặt rỗ nửa đùa nửa thật, hỏi là không phải bị vật âm tà quấy rối đấy chứ? Tiểu Nguyệt mắng hắn một câu, nàng đêm qua cố làm xong hết công việc tồn đọng, hôm nay tới giúp tôi "trảm yêu trừ ma".

Tôi chẳng có thì giờ xem hai người đấu võ mồm, nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch. Tiểu Nguyệt gọi cho bạn trai của Thanh Thanh, rất nhanh đã liên lạc được với hắn. Tiểu Nguyệt hẹn hắn đến chỗ tôi một chuyến, có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với hắn. Nhưng hắn nói rất bận rộn, vì vậy có thể ghé qua chỗ hắn vào ban đêm, hắn sẽ mời chúng tôi ăn tối.

Tiểu Nguyệt đưa máy cho tôi, tôi vừa cười vừa nói: "Huynh đệ, nếu ngươi muốn bạn gái mình xảy ra chuyện, vậy ngày mai dù ngươi có đến, ta cũng coi như không quen biết."

Nói xong liền cúp máy.

Tên thanh niên liên tiếp sau đó gọi điện thoại, tôi đều không nghe máy. Cuối cùng, hắn nói, đợi hắn làm xong việc, sẽ tới ngay.

Đương nhiên, lúc hắn đến, mặt mũi đầy tức giận. Vừa tới liền lớn giọng gọi tôi ra ngoài. So với hình tượng công tử phong độ, nhã nhặn hôm quả thực giống như một người khác.

Tôi không thèm để ý tới hắn, ngồi yên trong cửa hàng.

Tên này, nếu không giết chết nhuệ khí của hắn, hắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Hắn đi vào, nhìn chằm chằm vào tôi, lớn giọng nói: "Ngươi nói bạn gái của ta xảy ra chuyện, rốt cuộc là ý gì? Ngươi có biết hôm nay tới đây, ta bị lỡ rất nhiều việc làm ăn không?"

Tôi có chút không nói nên lời, không ngờ hắn đối với Thanh Thanh lại si tình như vậy.

Tôi thản nhiên nói: "Ngồi đi, nói cho ngươi biết, bạn gái ngươi khả năng bị mấy thứ bẩn thỉu ám lên, cho nên nàng mới trở nên quái đản như vậy."

Thanh niên ngơ ra một chút, sau đó trừng mắt lườm tôi: "Nói xiên nói quàng, có phải ngươi tính gạt tiền bổn thiếu gia?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.