Bởi vậy, tôi liền phản bác: “Thôi không cần tìm đâu, nơi này mỗi ngày đều có thôn dân lên đây hái quả, Chu Đồ Phu sẽ không giam tiểu Nguyệt ở đây đâu.”
Vốn dĩ tôi nghĩ Nhất Sơ sẽ giải thích gì đó, rồi giật dây tôi tiếp tục đi. Nhưng không ngờ hắn chẳng hề phản đối, chỉ ờ một tiếng, rồi đi xuống núi.
Nhưng chúng tôi vừa đi được hai bước, thì chợt phía sau vang lên tiếng cầu cứu. Tôi nghe tiếng kêu thì da đầu tức thì tê rần, bởi âm thanh này là của con gái, lại rất giống giọng của tiểu Nguyệt.
Mặc dù âm thanh đứt quãng, nghe không được rõ, nhưng giờ đang mờ mịt, lại bỗng có một chút manh mối, sao lại có thể không nắm lấy? Bởi vậy tôi lập tức gọi Nhất Sơ lại, không do dự chạy về phía phát ra tiếng kêu.
Nhất Sơ bám sát sau tôi.
Vùng này không có cây trái, thậm chú bán kính trăm mét không có một cọng cỏ, khắp nơi trơ trọi, tôi chạy tới gần, tiếng cầu cứu càng lớn.
Lần này thì tôi nghe rõ, chính xác là giọng của tiểu Nguyệt. Giọng nàng điềm đạm đáng yêu, đầy e ngại cùng bất an. Tôi thấy lòng đau xót, chẳng còn để ý tới cảnh cáo trong tờ giấy.
Một mạch chạy tới nơi phát ra tiếng kêu, phát hiện thấy tiếng kêu hình như vang lên từ trong một sơn động. Tới sát bên, tôi càng trở nên hoang mang.
Hang núi kia là hố sâu thẳng đứng từ trên đỉnh núi, bên trong tối om, không biết sâu tới mức nào. Tiếng kêu cứu của tiểu Nguyệt yếu ớt vọng lên ở bên trong.
Tôi hỗn loạn, nhất thời định nhảy xuống cứu người. Nhưng cuối cùng vẫn phải kìm nén ý nghĩ của mình, không thể làm như vậy, đây rất giống một cái giếng, hơn nữa còn là một cái giếng biết nói!
Nếu tôi nhảy xuống lúc này, chắc chắn sẽ xảy ra điều gì đó khủng khiếp, có khi còn bỏ mạng ở nơi này, đến lúc đó làm sao cứu được tiểu Nguyệt nữa?
Bởi thế, tôi cố nén cảm xúc, hướng xuống dưới hố, gọi to: “Tiểu Nguyệt, cô ở dưới đó ư?”
“Cứu mạng, cứu mạng!” Tiểu Nguyệt lớn tiếng kêu cứu.
Tôi vội trấn an: “Đừng sợ, để tôi nghĩ cách xuống cứu cô.”
Thôi được, mặc kệ có cấm kỵ hay không viếc cấp bách trước mắt là phải cứu tiểu Nguyệt lên. Dù có gặp nạn, tôi cũng chấp nhận.
Nhưng còn đang loay hoay nghĩ cách, chợt có một bàn tay nắm lấy tay tôi, sau đó dùng lực kéo, tôi liền không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống hố sâu.
Tôi giật mình, theo bản năng quay lại nhìn, kinh hãi phát hiện, người vừa đẩy tôi là Nhất Sơ.
Hắn cười lạnh, trên mặt biểu hiện dữ tợn, đã không còn là Nhất Sơ nữa rồi. Tôi sợ hãi hỏi hắn: “Ngươi định làm gì?”
“Không có gì.” Nhất Sơ nói: “Ngươi nhúng mũi vào chuyện của chúng ta, phải bị trừng phạt.”
Tôi thót tim: “Ngươi không phải Nhất Sơ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn cười ha hả, đưa tay lên mặt, sau đó xé toang, mặt nạ bung ra. Con mẹ nó, là Chu Đồ Phu!
Nhìn Chu Đồ Phu trong hình dạng Nhất Sơ, tôi không khỏi buồn nôn: “Tên khốn kiếp, ngươi dám giả dạng Nhất Sơ, không sợ hắn giết ngươi sao?”
Chu Đồ Phu càng cười lớn, giọng nói cũng trở lại là chính hắn: “Giết ta? Hiện giờ bản thân hắn cũng khó bảo vệ cho mình, nào có thì giờ mà tới cứu ngươi?”
“Nói láo.” Tôi mắng: “Nhất Sơ rất lợi hại, làm sao có chuyện gặp nguy hiểm, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.”
Mặc dù tỏ ra tự tin, nhưng bên trong tôi lại vô cùng lo lắng. Tôi cảm thấy Chu Đồ Phu nói thật, nếu Nhất Sơ không gặp vấn đề gì, hắn đã sớm tới cứu tôi, chứ không chỉ ném cho tôi tờ giấy. Rốt cuộc Chu Đồ Phu đã làm gì Nhất Sơ?”
“Vậy hả?” Chu Đồ Phu cười lạnh: “Thế thì để ta đưa ngươi đi đoàn viên với hắn.”
Nói xong, Chu Đồ Phu mạnh tay đẩy tôi xuống hố. Trong lúc nguy cấp, thân người trượt xuống, tay tôi bám được vào tảng đá ở miệng hố.
Chu Đồ Phu chẳng buông tha, rút ra một thanh kiếm, sau đó chém vào tay tôi. Trường kiếm rạch một đường dài trên tay, tôi chỉ còn cách buông bỏ. Toàn thân tôi rơi xuống sơn động, xung quanh gió thổi ào ào. Tôi đưa tay định nắm lấy thứ gì đó, nhưng bốn phía chỉ là vách đã trơn bóng, chẳng có chỗ đặt tay.
Sơn động này vô cùng sâu, tôi rơi một lúc mà chưa thấy tới đáy, trong lòng càng lo sợ, nếu khồn nghĩ ra cách gì làm giảm tốc độ rơi xuống, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Tôi lập tức giang hai tay hai chân, bấu víu vào vách đá, tạo ma sát. Mặc dù da thịt rách toang, đau đớn vô cùng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Càng trượt xuống dưới, hang lại càng rộng ra, tay chân tôi đã không còn nơi để tì vào, cả thân thể lại tiếp tục rơi. Nhưng rất may là đúng lúc đó thì cơ thể tôi chạm đất. Rầm một tiếng, cơ thể lập tức đau đớn. Mặc dù vậy, tôi vẫn cắn răng đứng lên, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là cứu tiểu Nguyệt!
Tôi khẽ gọi, một lúc lâu sau mới có tiếng nàng đáp lại: “Tôi,...tôi ở đây.”
Tôi vội vàng sờ vào túi, cũng may, điện thoại còn chưa rơi vỡ, bật đèn flash lên soi tứ phía. Cuối cùng phát hiện bóng tiểu Nguyệt trong một góc.
Nàng ngồi co ro một góc, hai tay ôm đầu gối. Vừa nhìn thấy tôi thì òa khóc nức nở.
Tôi vội chạy tới ôm nàng vào lòng, an ủi: “Tiểu Nguyệt, đừng sợ nữa, tôi tới cứu cô đây.”
Nàng tay lau nước mắt, nói: “Trương ca, anh xem xung quanh một chút, nơi này..nơi này rốt cuộc là đâu?”
“Cái gì?” Tôi không hiểu, tăng độ sáng flash, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tim đập loạn.
Trời ơi, tôi bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục rồi sao? Trong không gian chật hẹp này, la liệt những cỗ tử thi. Tử thi không thối rữa, chỉ có da biến thành màu đen, trên người mặc đủ quần áo từ thời cổ xưa cho đến hiện đại.
Ngũ quan trên thi thể vẫn nguyên vẹn, khuôn mặt vặn vẹo ghê gớm, thân thể gầy trơ xương, hốc mắt trống rỗng, như đang nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tôi hút một hơi sâu, trong không khí cũng ngập một mùi mục nát.
Tôi ôm chặt lấy tiểu Nguyệt hơn, đưa nàng tới một chỗ không có thi thể, cũng chẳng dám nhìn lại, chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng.
Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, sau đó nàng nói với tôi một tin, mà tin này làm tôi lập tức tuyệt vọng.
Tiểu Nguyệt gặp chuyện đúng như tôi nghĩ, nàng đi tới nhà Chu Lão Thực, thế mà phát hiện lão đang ăn rau ráu một loại thực vật kỳ quái, là do Chu Đồ Phu mang tới.
Tiểu Nguyệt rất tò mò, vì sao cá tôm mà Chu Lão Thực không ăn, lại đi ăn thứ thực vật nhìn đã không thấy ngon miệng như thế này?
Nàng định tiến tới hỏi, chợt phía sau bị đánh một cái, liền hôn mê bất tỉnh, kiếm gỗ trong tay cũng bị cướp đi.
Khi nàng tỉnh lại, đã thấy mình ở đây, hơn nữa còn bên cạnh Nhất Sơ đang thoi thóp. Toàn thân Nhất Sơ đều là vết thương, không giống vết đao, cũng chẳng giống bị ngoại lực đánh vào, mà là như tự nhiên vỡ ra từ bên trong vậy.
Nhất Sơ gầy rộc, ánh mắt có thể cử động nhưng không nói nổi. Tiểu Nguyệt vội xem xét vết thương cho Nhất Sơ. Nhưng trên người nàng chẳng có vật dụng gì, chỉ có thể băng bó cho hắn một chút mà thôi.
Sau đó thấm mệt mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy nàng đã không thấy Nhất Sơ đâu nữa.
Nghe tiểu Nguyệt kể tới đó, lòng tôi chùng xuống. Trong lòng tôi, Nhất Sơ như một chiến thần vô địch, giờ lại như con chó chạy cúp đuôi, hắn đã gặp địch nhân như thế nào?
Còn nữa, Chu Đồ Phu sau khi đánh ngất tiểu Nguyệt, đã cướp kiếm gỗ của nàng, hắn chắc hẳn biết công dụng của kiếm gỗ, như vậy có thể suy đoán, hắn cũng là một cao thủ.
Chu Đồ Phu còn giả dạng Nhất Sơ, dùng súc cốt công, khiến cho thân hình, thậm chí giọng nói cũng giống như đúc. Xem ra lần này chúng tôi đụng phải một kình địch rồi.
Chẳng trách Chu Đồ Phu phách lối như vậy, nói đến bản thân Nhất Sơ còn không lo nổi. Lòng tôi như chìm xuống đáy biển, tự mắng mình sao lại quá ngu xuẩn? Nhát Sơ đã cảnh báo rõ ràng không được phạm ba điều cấm kỵ, nhưng tôi hết lần này tới lần khác làm ngơ. Đáng chết!
Tiểu Nguyệt run run hỏi tôi, có cách nào thoát ra ngoài hay không? Tôi an ủi nàng, nói không cần lo lắng, tôi đã sớm có cách. Có vẻ nàng cũng biết tôi nói chỉ để trấn an, nên không hỏi gì thêm.
Tôi vò đầu bứt tai, đầu óc rối loạn, không ngừng hoang mang thêm.
Tại sao Chu Đồ Phu lại muốn giả mạo Nhất Sơ, dẫn tôi tới nơi này? Thi thể trong sơn động là cái gì?
Tiểu Nguyệt thì đã ngủ thiếp đi trong tay tôi, có vẻ nàng đã quá yếu, dù gì đã không ăn không uống cả ngày nay rồi.
Tôi đặt tiểu Nguyệt xuống, tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì giúp thoát ra hay không. Nhưng nơi này, ngoại trừ là cỏ dại, còn lại chẳng có cây cối gì, nói chi tới dây leo.
Tôi ngao ngán, ngồi xổm xuống bứt một cọng cỏ quan sát. Nơi này này không có ánh nắng, mà cũng không mưa nhiều, vậy những cây cỏ này làm sao mà mọc lên?