Buôn Đồ Người Chết

Chương 43: Chương 43: Hai con mắt quỷ




Lão mập bị thiêu chết, một tháng sau thì Lý mặt rỗ từ Mỹ trở về. Trông thấy hắn mặt mũi hồng hào, phong thái phấn khởi, có thể đoán ra con của hắn đã chữa trị thành công.

Lý mặt rỗ nói với tôi, con của hắn cấy ghép tủy thành công, nhưng đã cạn tiền nên đành về trong nước tiếp tục điều trị.

Hắn còn hỏi tôi, dạo này có vụ làm ăn nào không? Tôi liền đem vụ vạn thi đăng kể cho hắn nghe. Hắn liền hỏi tôi kiếm được bao nhiêu tiền.

Tôi im lặng, Lý bát giới này trong mắt chỉ có tiền thôi sao? Hắn cũng đành im miệng. Hắn tự biết không thú vị, cũng không hỏi đến cùng, tối lại mua rượu qua, cùng tôi uống một trận.

Tôi cùng mừng cho con trai hắn, nên uống hơi nhiều. Cho đến lúc say khướt mới nằm sấp trên bàn ngáy o o.

Sáng hôm sau, đang ôm bồn cầu gọi huệ, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi nhíu mày, giờ mới có sáu giờ, ai lại đến lúc sáng sớm? Chẳng lẽ là khách? Cũng một tháng nay chưa buôn bán gì, nghĩ có khách tới, lòng tôi cũng có chút mong chờ.

Tuy nói, hiện giờ tôi cũng không phải thiếu tiền. Nhưng cũng không biết có phải ông nội và bố tôi di truyền cho hay không, làm tôi luôn hiếu kỳ với mấy vật tà âm.

Mở cửa, trước mặt một trung niên, mặc áo đuôi tôm, thắt nơ, đằng sau là một chiếc rollroyce, hẳn là quản gia của một nhà giàu.

"Xin hỏi, ngài là ông chủ Trương?" Quản gia hỏi.

Tôi khẽ gật đầu.

"Phiền ngài theo tôi đi một chuyến, có người muốn gặp ngài."

"Là ai?"

"Tới nơi ngài tự nhiên sẽ biết." Quản gia mỉm cười: "Là một vụ làm ăn lớn."

Lý mặt rỗ lúc này cũng vừa tỉnh, trông thấy người quản gia, lập tức hớn hở: "Lại phát tài."

Tôi biết, dạng hào môn này khó mà đắc tội, đành nhẫn nhịn, cùng Lý mặt rỗ lên xe. Không ngờ, cuối cùng xe lại đưa chúng tôi tới một trung tâm giải trí.

Nhìn thấy trung tâm giải trí, lòng tôi bắt đầu thấp thỏm không yên. Nơi này cách tòa nhà chính phủ chưa tới năm trăm thước, tại nơi đắt đỏ này, mở một trung tâm giải trí, tất nhiên thế lực đằng sau phải rất lớn.

Đối phương rốt cuộc là ai? Điều này khiến tôi càng thêm bất an.

Bên trong khu giải trí bày biện xa hoa tráng lệ, quả thực vượt khỏi sức tưởng tượng của tôi. Thảm đỏ, tượng mạ vàng, vách tường khảm kim cương... Mà có thể đi vào nơi này, hầu hết là bậc thượng lưu, tôi với Lý mặt rỗ ăn mặc tuềnh toàng, thu hút ánh mắt của không ít người.

Quản gia dẫn chúng tôi vào một gian phòng, nói ngồi đợi ở đó. Lý mặt rỗ bị trang trí nơi này làm cho hoa mắt, sờ chỗ này một chút, ngắm chỗ kia một cái, nếu được, cho hắn ở nơi này cả đời chắc cũng cam lòng.

Tôi thì chẳng có lòng dạ ngắm nghía những thứ này, gọi Lý mặt rỗ tới, lo lắng bất an hỏi hắn, đoán xem rốt cuộc là ai cho gọi chúng ta? Vì sao lại hẹn ở nơi này? Có quan hệ gì với Long Tuyền sơn trang hay không?

Tôi thừa nhận, hiện tại tôi có chút sợ bóng sợ gió, nhưng Long Tuyền sơn trang quá lợi hại, đến mức nam nhân áo thun nghe cũng biến sắc, vì vậy tôi khồn thể không đề phòng.

Lão Lý vừa cười vừa nói yên tâm đi. Nếu là Long Tuyền sơn trang muốn giết ngươi, sớm đã cho sát thủ ra tay, đâu rảnh mời ngươi đến chốn giải trí này.

Nghe hắn nói vậy, tôi cũng an tâm phần nào. Chỉ tò mò, không biết ai sẽ tới gặp chúng tôi.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, một bóng người quen thuộc lập tức xuất hiện. Tôi giật mình, không ngờ người đến lại là nam nhân ở Mê đồ quán.

Nam nhân không chút thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, cho dù xuất hiện ở nơi trần tục này, hắn vẫn như bông sen trắng, siêu nhiên xuất trần, làm cho người nhìn cảm thấy kiêng dè.

Tôi kích động đứng lên hỏi, tại sao ngươi lại ở đây?

Hắn hướng tôi cười nhạt một tiếng, mặc dù nụ cười rất cứng nhắc, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ấm áp.

Lý mặt rỗ cũng nhếch môi nghênh đón: "Huynh đệ, đã lâu không gặp nha. Ta từ "Ờ me ri cần" xa xôi trở về, vừa hay có chút quà cho ngươi đây."

Nói xong Lý mặt rỗ móc trong túi ra một chiếc iphone đời mới, đưa cho nam nhân: "Ta thấy ngươi xưa nay hình như không dùng điện thoại di động, liền cố ý mua tặng ngươi một cái."

Nam nhân nhìn thoáng qua, chẳng hề từ chối, ngược lại còn lễ phép gật đầu. Tôi hưng hăng nhìn Lý mặt rỗ, cháu trai này thật biết lấy lòng người khác nhỉ, sao bao nhiêu lần mà hắn không chịu tặng tôi thứ gì.

"Ngươi cũng được mời tới?" Tôi hỏi nam nhân.

Hắn lắc đầu: "Không, là ta mời ngươi tới."

"Ngươi mời ta tới?" Tôi giật mình, không nghĩ hắn có vẻ phong trần như vậy, mà lại hẹn chúng tôi tới nơi thiên đường giàu có này. Tôi vốn cho rằng hắn là loại đạo sĩ lang bạt nay đây mai đó.

Có điều, lời hắn kể tiếp sau, liền làm cho tôi hiểu ra. Thì ra hắn mời chúng tôi đến, là muốn chúng tôi ra tay giúp một chút. Hắn vừa nhận một ủy thác của giám đốc trung tâm này. Nhà giám đốc có con trai, bị mù bẩm sinh. Không biết giám đốc nghe được ở đâu nói, thi châu có thể chữa được đôi mắt cho con, nên dùng quan hệ rộng lớn cùng với số tiền không nhỏ mời nam nhân từ HongKong về, nhờ hắn tìm kiếm thi châu.

Thi châu, thứ này tôi biết rõ, không hề dễ kiếm, có thể nói, có tiền cũng không mua được.

Bởi thứ này, nói thẳng ra là con mắt của người chết. Đương nhiên không phải người chết nào cũng được, mà phải là loại mắt của xác ướp trăm năm thậm chí ngàn năm.

Chỉ có loại xác ướp này, con mắt mới không hư thối hoàn toàn, mà giônga xương cốt, bị vôi hóa biến thành một viên cầu cứng.

Nhưng ở Trung Quốc, muốn tìm cổ mộ mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm vô cùng khó khăn, chưa nói đến việc con mắt nằm giữa thi thể. Lỡ như làm không tốt, đào ra cái "bánh chưng" (các thím muốn biết bánh chưng là gì, vui lòng tham khảo bộ Đạo mộ bút ký), không chừng tất cả sẽ vong mạng.

Cho nên tôi lo lắng nhìn thái độ nam nhân, hỏi hắn có đồng ý hợp đồng này không.

Nam nhân trầm mặc một hồi, nói hắn không thể không đồng ý, bởi vì việc này có liên quan với một tổ chức, một khi thi châu rơi vào tay tổ chức đó, đối với tôi sẽ vô cùng bất lợi.

"Đối với ta vô cùng bất lợi?" Tôi giật mình, còn tưởng hắn nói nhầm.

Nam nhân gật đầu: "Đúng, từ khi vạn thi đăng mất tích bí ẩn, Long Tuyền sơn trang liền dốc toàn lực đi tìm thi châu."

"Nhưng bọn chúng tìm thi châu thì liên quan gì tới ta?" Lòng tôi rối như tơ vò.

Nam nhân không trả lời, chỉ vén áo tôi lên, bảo Lý mặt rỗ quan sát sau lưng. Lý mặt rỗ vừa nhìn thoáng qua liền la hoảng lên: "Ôi má ơi, Trương gia tiểu ca, trên lưng ngươi có cái gì vậy?"

Tôi bị tiếng la của lão Lý làm cho sợ hãi, vội hỏi hắn nhìn thấy gì. Lý mặt rỗ nơm nớp lo sợ nói: "Trên lưng ngươi có hai con mắt lớn, nhìn thật buồn nôn.."

Cái gì? Tôi đầu óc rối loạn, vội chạy đến một chiếc gương, quay đầu nhìn với ra phía sau.

Quả nhiên, trên lưng của tôi có hai con mắt lớn, rất quỷ dị.

Đương nhiên cũng không hẳn là con mắt đúng nghĩa, chỉ là hai bên cột sống nhô lên hai u thịt nhỏ, hình dạng rất giống mắt người, thoáng qua sẽ lầm đó chính là mắt.

Không nói thì không sao, nói ra tôi bỗng cảm thấy sau lưng ngứa không chịu nổi, muốn đưa tay gãi. Nam nhân bắt lấy tay tôi, bảo tôi tuyệt đối không được động tới hai con mắt, nếu chúng vỡ ra tôi cũng sẽ chết.

Tôi bị dọa người đầy mồ hôi, vội hỏi nam nhân, rốt cuộc đây là chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.