Tôi cảm thấy đau đầu, nhìn bộ dạng Ngưu Đại Tráng lúc này, có lẽ hắn nghĩ, tôi chỉ cần phẩy tay một cái, bệnh tật của bọn hắn sẽ lành lại vậy.
Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, chỉ sợ nếu kết quả không như ý, đám thôn dân này sẽ phát điên mà giết chết tôi mất.
Cho nên, tôi thấy cần phải giội cho hắn một gáo nước lạnh, ít nhất cũng để hắn nhận thức được tình hình trước mắt; tôi nói: “Thực ra ta đến Bạch Sa thôn là vì cứu người, nhưng không phải cứu thôn dân, mà cứu huynh đệ kia của ta. Nói thật, ta cũng vì bó tay với bệnh của hắn, nên mới tìm đến thôn để tra rõ đầu mối.”
Ngưu Đại Tráng cười khẩy, không tin lời tôi: “Ta hiểu, ta hiểu. Ta biết ngươi là cao nhân, thiên cơ bất khả lộ. Có gì cần, cứ nói với ta.”
Tôi khóc không ra nước mắt, xem ra họ Ngưu này chắc chắn rằng tôi có thể giải quyết vấn đề. Giờ tôi có nhiều lời cũng vô ích, mấu chốt trước mắt là cần tra rõ lai lịch vật tà âm đã.
Vừa rồi nghe Ngưu Đại Tráng kể lại toàn bộ sự việc, tôi nghĩ rằng rất có thể mọi người đã đi nhầm hướng.
Có lẽ vật tà âm không phải những bộ hài cốt kia, càng không phải bình gốm. Dù gì hài cốt đã bị thiêu hủy hết, bình cũng chìm xuống đáy hồ, cho dù là vật tà âm thì tà tính cũng sẽ bị giảm bớt, chứ không thể ngày càng tăng như vậy được.
Cho nên, lời giải thích chỉ có thể là, vật tà âm là một thứ khác.
Tôi liền hỏi Ngưu Đại Tráng: “Ngươi cảm thấy đào được thứ gì khả nghi nhất? Ta không trực tiếp tham gia khai khẩn, nên không rõ chuyện này.”
Họ Ngưu suy nghĩ một lát, liền nói: “Ngoại trừ bình gốm, chỉ có mẩu xương bánh chè trong bình, mà triệu trứng của mọi người đều là biểu hiện ở đầu gối.”
Tôi vỗ trán cái bộp, đúng, sự việc như vậy mà tôi không kịp có phản ứng, thật là bôi nhọ thanh danh của thương nhân âm phủ. Tôi lập tức hỏi hắn, xương bánh chè để đâu?
“Vứt đi rồi.” Ngưu Đại Tráng chẳng do dự, nói.
“Vứt đi?” Tồi trừng lớn hai mắt: “Đại ca nói đùa gì vậy, sao ngươi lại ném nó đi?”
Ngưu Đại Tráng thở dài: “Lúc ấy cảm thấy xương bánh chè này xúi quẩy mà, còn giữ lại làm gì. Sao, vật đó quan trọng à, để ta bảo thôn dân tìm nó về, sẽ đi ngay bây giờ.”
Tôi vội ngăn Ngưu Đại Tráng lại: “Đừng, bây giờ thời gian cấp bách, ta không rảnh cùng các ngươi đi tìm. Giờ chia hai đường, một đường đi tìm mẩu xương, mặt khác cho một số người đi cùng ta tìm bình gốm, vớt bình gốm lên chắc sẽ không sao đâu.”
Ngưu Đại Trang liền theo lời tôi mà phân phó mọi người. Tôi thì đánh thức Lý mặt rỗ, hỏi hắn xem hiện giờ cảm thấy thế nào? Nhìn biểu hiện của hắn, tôi biết không khả quan, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể bảo hắn nằm nghiêng ra, rồi ngờ người chiếu cố tới hắn, tìm được xương bánh chè trước rồi mới nói.
Uy tín của họ Ngưu trong thôn rất cao, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong mọi người. Tôi cũng an tâm phần nào, dẫn một nhóm người đi vớt bình gốm.
Thôn Bạch Sa mặc dù vắng vẻ, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, dương liễu quyến luyến, gió xuân lướt nhẹ trên mặt, lúc nào cũng giống như trời vừa tạnh mưa. Nhiệt độ mát lạnh, chân núi phía xa bao phủ một màu xanh mướt, phản chiếu xuống mặt hồ trong vắt, cảnh tượng rất mê hồn.
Nếu như không có chuyện này phát sinh, tôi thậm chí còn nghĩ, có thể xây một căn nhà ở đây, sau này rửa tay gác kiếm, sẽ về đây an hưởng tuổi già.
Ngưu Đại Tráng dẫn theo mấy người phụ nữ mạnh khỏe, đàn ông thì hiện đều nằm ở nhà, không đi lại được, chỉ có họ Ngưu là chống gậy dẫn đầu.
Tới bờ hồ, tôi liền trợn tròn mắt. Nước hồ tỏa ra từng đợt khí hôi thối, mặt hồ lơ lửng một tầng lục bình màu đen, đối lập hoàn toàn với khung cảnh xung quanh.
Tôi chau mày, phát hiện phía dưới tầng lục bình đen, có tia trắng phản quang. Dùng gậy khều ra một chút, lập tức xuất hiện rất nhiều cá chết phía dưới lộ ra, toàn thân mục nát, mùi hôi lợm giọng.
Rất nhiều, rất nhiều, cũng chẳng biết có bao nhiêu cá chết trong hồ. Bỗng có một đại thẩm trong nhóm chạy tới, gào khóc, lăn ra đất. Ngưu Đại Tráng thở dài, bảo mấy phụ nữ đỡ bà ta dậy, nói với bà ta, chờ chuyện này giải quyết xong, sẽ bồi thường cho bà ta một chút.
Thì ra đại thẩm kia thầu cái hồ này, bây giờ cá trong hồ chết nhiều như thế, bà ta tất nhiên đau lòng. Tôi hỏi đại thẩm, có biết nguyên nhân cá chết không? Bà ta nói chắc chắn là do bình gốm, cái bình đó ném xuống đáy hồ này.
Loại bỏ khả năng có người đầu độc hồ nước, tôi bắt đầu nghĩ kỹ lại về cái bình gốm. Nếu nói rằng xương bánh chè là vật tà âm, vậy thì vì sao khi ném bình gốm vào trong hồ, lại xảy ra hiện tượng này?
Hay là cả bình gốm lẫn xương bánh chè đều là vật tà âm?
Không thể nào. Bình thường vật tà âm chỉ có thể là một đôi phối với nhau, mới có thể gọi là một vật, ví như đôi giày thêu, hay một thanh kiếm với vỏ kiếm. Chưa từng nghe qua bình gốm với xương bánh chè lại là một vật.
Giờ chỉ có hai khả năng, một là vì nguyên nhân nào đó, mà bình gốm và xương bánh chè lại hợp lại thành một vật. Hai là có thể xương bánh chè cũng bị ném xuống hồ.
Tôi bèn hỏi Ngưu Đại Tráng, có phải xương bánh chè ngươi cũng vứt xuống hồ không? Ngưu Đại Tráng lắc đầu: “Ta cam đoan tuyệt đối không ném mẩu xương xuống hồ. Lúc đó tất cả sự chú ý đều đổ lên bình gốm, nên cũng không quan tâm tới mẩu xương, chỉ tiện tay ném qua một bên.”
Tôi suy nghĩ mông lung, ngắm nghía cái hồ nước, sau đó quay lại nói với Ngưu Đại Tráng: “Được rồi, đợi những người đi tìm xương bánh chè về đã. Bọn họ không tìm được đâu.”
Ngưu Đại Tráng kinh hãi, liền hỏi tôi rốt cuộc sao lại như vậy?
Tôi không trả lời, chỉ bảo thôn dân cho tôi mượn cái cần câu, thòng dây thật dài, vung tới giữa hồ. Sau đó thu dây, kéo về một xác con chó bị lục bình phủ kín.
“Đại Hoàng? Sao Đại Hoàng lại chết ở trong hồ?” Một cô gái trẻ nhìn thấy con chó, lập tức gào lên, như muốn lao tới ôm lấy nó. Tôi vội tiến tới cản cô ta lại, nói: “Đừng đến gần, con chó này còn chưa chết.”
“Chưa chết, làm sao mà chưa chết được?” Mọi người đều không hiểu nổi.
Hoàn toàn chính xác. Còn chó này toàn thân bốc ra mùi hôi thối, miệng há, lông trên người tróc ra nhìn rất kinh tởm. Tôi nói không chết, bởi trong bụng nó có cái gì đó.
Tôi rõ ràng nhìn thấy bụng con chó phập phồng lên xuống, giống như đang thở. Tôi bảo mọi người lui lại, xung quanh con chó đốt một vòng lửa, chờ lửa vây quanh con chó, tôi mới nhặt một viên đá, ném vào bụng nó.
Chắc con chó đã chết, trong bụng có trướng khí, nên viên đá vừa chạm vào, nó lập tức phát nổ, chất lỏng bắn tung tóe khắp nơi.
Tôi chăm chú quan sát bụng nó, không dám nháy mắt. Đứng từ hướng này, tôi có thể nhìn thấy hết nội tạng bên trọng bụng con chó. Nhìn kỹ tôi liền nôn khan.
Nội tạng bên trong của con chó móc đầy những bóng nước, bám vào từng tầng từng tầng, giống hệt bóng nước trên chân của Lý mặt rỗ, bên trong có huyết dịch màu đen, còn có nhưng con giòi đang ngọ nguậy.
Tôi hít sâu một hơi, thực sự bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi. Trước đó tôi cho rằng, bóng nước kia chỉ xuất hiện trên da, ai có thể nghĩ tới nó lại ăn vào bên trong cơ thể, sinh trưởng ở lục phủ ngũ tạng như vậy.
Tôi có thể hình dung ra bệnh tình của Lý mặt rỗ ngày càng xấu đi, xuất hiện những bóng nước này trong nội tạng. Lúc đó hắn sẽ chết trong đau đớn.
Bởi do nhiệt độ cao, những bóng nước kia lần lượt bị phá vỡ, vô số con giòi xám chui ra ngoài, bò tới đống lửa, vang lên âm thanh nổ lốp bốp.
Tôi bị mẫn cảm với cảnh này, liền đốt thêm củi lửa, thiêu sạch cả con chó kia. Đám người thôn dân cũng chưa hoàn hồn, trơ mắt nhìn tôi.
Tôi biết trong lòng họ đang lo sợ nam nhân nhà mình cũng bị những bóng nước ăn sâu vào trong cơ thể, vội vàng trấn an: “Mọi người đừng quá lo lắng, bệnh nhân trong thôn hiện giờ chưa nghiêm trọng tới mức này, chỉ mới xuất hiện ở đầu gối, chưa ăn vào trong đâu.”
Nghe tôi nói vậy, mọi người đều thở phào, có điều vẫn chưa hết sợ hãi. Ngưu Đại Tráng nói, chúng ta đừng đứng ngây ra đó nữa, quan trọng trước mắt là vớt bình gốm lên đã.
Tôi nói với hõ Ngưu: “Không cần nhiều người như vậy đâu, ngươi bảo đám phụ nữ về đi, ở đây chỉ cần ta và ngươi, hai người là đủ rồi.”
Ngưu Đại Tráng băn khoăn nhìn tôi: “Nhưng ta không biết chèo thuyền, mà bình gốm lại bị ném ở giữa hồ.”
Tôi cười nói: “Không sao, không cần ngươi phải lo, ta biết chèo thuyền. Nhiều người quá, ta sợ sẽ kinh động vật kia.”
Ngưu Đại Tráng gật đầu, bảo mọi người về hết. Mấy người cũng đã sớm không muốn ở lại thêm chút nào nữa, mặc dù tò mò, nhưng đụng phải chuyện quỷ dị thế này, tâm lý phụ nữ vẫn rất sợ hãi.
Ngưu Đại Tráng nói: “Giờ ta đi lấy thuyền, sau đó ngươi chèo đến giữa hồ. Ở đây cá bột nhiều lắm, mà trong một đêm đã chết sạch, nổi đầy mặt hồ thế kia, nêua chèo không cẩn thận sẽ lật ngay.”
Tôi cười bảo khỏi cần tìm thuyền, cũng không cần vớt bình gốm đây, tôi đã có cách đối phó vật tà âm này.
Ngưu Đại Tráng tức thì anh mắt long lên, nhìn tôi chằm chằm: “Ngươi có cách rồi sao? Mau nói đi.”