Buôn Đồ Người Chết

Chương 49: Chương 49: Ngươi đi, ta ở lại




Nam nhân thì ngược lại, hắn ngồi ung dung tự tại, trong tay vuốt vuốt hạc giấy.

Tôi nhận thấy, đó chính là con hạc hôm trước hắn đưa cho Tĩnh Tĩnh, chỉ có điều không hiểu, nó có tác dụng gì lúc này, mà hắn cầm nó nãy giờ?

Tôi lại chỗ hắn, hỏi hai cương thi kia rốt cuộc lúc nào sẽ tìm tới. Hắn nói: "Ngươi muốn nó đến lúc nào?"

Tôi cười khổ: "Càng sớm càng tốt, chết sớm thì đầu thai sớm."

Lý mặt rỗ nghe tôi nói, tức tím mặt mắng tôi xúi quẩy.

Nam nhân đưa hạc giấy cho tôi, bảo tôi nhỏ một giọt máu lên đó là được. Tôi sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn: "Nhỏ một giọt máu tươi là được? Có thể dễn cương thi tới?"

Nam nhân gật đầu. Tôi bán tín bán nghi, đâm ngón tay một cái, nặn ra một giọt máu tươi. Nam nhân cầm hạc giấy, đến bên cửa sổ, thổi một hơi vào nó, rồi ném nó ra ngoài.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết cảnh tượng lúc đó tôi nhìn thấy, là thật hay ảo giác, hay là nam nhân biểu diễn ảo thuật. Con hạc giấy ném ra vậy mà vỗ cánh bay lên, giống như vật sống.

Hai con mắt phát ra ánh sáng đỏ rực, dập dìu bay trong không khung, dần biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Lý mặt rỗ há hốc mồm cả một lúc lâu, không nói nên lời. Sau đó liền cầm áo nam nhân, khóc lóc van nài hắn dạy cho chiêu này.

Nam nhân không đáp lại, chỉ vểnh tai, có vẻ đang lắng nghe gì đó. Tôi để ý, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống. Tôi lập tức hỏi, có phải cương thi đến? Hắn lắc đầu: "Chưa".

Nhưng nét mặt hắn lại khiến tôi nghi ngờ, tôi bèn ghé vào cửa, cẩn thận nghe ngóng, vừa ghé tai nghe, tôi lập tức sợ hãi.

Đập vào tai tôi, là một trận ầm ầm tiếng bước chân, từ nơi xa xôi vọng tới, giống như một đội quân vũ trang đầy đủ, đang duyệt binh. Vậy chúng tôi đụng phải, không phải là hai cương thi, mà lầ cả một đạo quân?

Lý mặt rỗ cũng đi lên nghe ngóng, hắn liền trợn tròn mắt, run run nói: "Một làn sóng cương thi tràn tới. Chẳng phải giống trong game plants vs zombie sao?"

Một luồng gió hôi thối cũng thổi vào tạ lễ thảo đường, làm chúng tôi tức thì nôn khan.

Tôi sợ hãi, liền hỏi nam nhân bây giờ làm thế nào? Hắn nói: "Đừng hoảng hốt, để ta suy nghĩ đã, chắc chắn chỗ đó có vấn đề."

Hắn suy tư chưa đầy một phút, liền bật ra: "Năm đó, là Mạnh Lương đánh cắp thi thể Dương gia tướng dưới mắt của Liêu quốc, ngươi cảm thấy, một người đi mà đủ sao?"

Tôi lập tức hiểu ra, hẳn là Mạnh Lương dẫn theo đám quan Tống, tất cả đều biến thành cương thi? Một hai con cương thi, chúng tôi đã đau đầu đối phó, nếu bây giờ, một đội quân cương thi, chúng tôi chắc chắn không toàn thây. Căn thảo đường nhỏ này, căm bản không ngăn được.

Làm sao bây giờ? Làm sao đây. Tôi đi tới đi lui tại chỗ, trong lòng như lửa đốt. Nhưng giống như tra tấn tinh thần, tiếng bước chân kia như dậm tại chỗ, không tiến không lui, thật khồn biết chúng còn chờ đợi gì nữa.

Đúng lúc này, nam nhân thò hai ngón tay ra ngoài cửa sổ, thu tay về, trên tay là một con hạc giấy.

Đây là con hạc lúc nãy bay đi, không ngờ nó lại quay trở lại. Bây giờ, mắt đỏ đã biến thành màu đen, nhìn càng thêm quỷ dị. Nam nhân không nói, lấy bật lửa trong túi, đột rụi hạc giấy. Sau đó lại lôi ra một chồng hạc giấy, đưa cho tôi.

Đây là số hạc giấy mà lúc rảnh rỗi hắn gấp được. Hắn nghiêm túc bảo tôi: "Chúng ta lần này là thập tử nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc. Bởi chúng ta đang đối mặt, không phải chỉ một hai con cương thi. Đợi lát nữa thảo đường bị tấn công, hai người các ngươi hãy xông ra ngoài thôn. Khi nào cảm thấy bị theo dõi, hãy đốt một con hạc giấy, chờ tới khi cảm giác theo dõi biến mất, mới có thể tiếp tục rời khỏi làng. Nhớ kỹ, dùng tiết kiệm một chút. Nếu như đốt hết hạc giấy mà các ngươi chưa ra khỏi đây, sẽ phải ở lại đây mãi mãi."

Tôi nuốt nước bọt, không hiểu đốt hạc giấy có tác dụng gì, nhưng hắn đã nói vậy, chắc chắn là có lý do. Tay run run, tôi nhận số hạc giấy từ tay nam nhân, cẩn thận nhét vào trong ngực áo.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài bỗng nổi cuồng phong, gió lớn gào thét giống như một người đang nộ khí xung thiên, âm thanh tuy xa mà như gần, làm tôi toàn thân tê tái. Thời tiết này, khả năng sẽ mưa.

Đúng là càng sợ thì càng tới, vừa nghĩ xong thì một tiếng sấm vang trời, kèm theo một tia sét rạch giữa không trung. Sấm sét dữ dội, châc chắn trời sẽ mưa. Không lâu sau, từng hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng ầm ầm.

Mưa lớn thế này, hạc giấy ướt, chúng ta làm sao mà đốt? Tôi lo lắng, hi vọng thảo đường sẽ không bị công phá, vì đây là hi vọng cuối cùng của tôi.

"Trương gia tiểu ca, ngươi tới nghe một chút, đây là âm thanh gì?" Đúng lúc đang băn khoăn, Lý mặt rỗ lại vẫy tau gọi tôi.

Lập tứ tôi đi tới cửa sổ, ghé tai nghe. Một âm thanh loạt soạt ma sát truyền đến, nghe như là có cái gì bị kéo lê dưới maqtj đất.

Tôi nhìn thoáng qua lão Lý, hắn sắc mặt khó coi nói: "Chunga ta chẳng lẽ đụng phải cương thi què cụt, chỉ có thể bò trên mặt đất hay sao?"

Nam nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng rút bát diện hán kiếm trên lưng. Một ánh kiếm lóe lên chói mắt. Hắn đã quyết định ra tay.

Tiếng ma sát từ xa đã tới rất gần, rồi có vẻ đã tới sát chúng tôi. Có điều tôi không trông thấy gì, chỉ là cây cỏ xung quanh đang dao động dữ dội.

Trong lòng tôi rõ, ở dươi cây cỏ, hẳn là có thứ gì đó mà tôi không muốn gặp. Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ hãi nhưng cũng hiếu kỳ, căn bản trước giờ chưa được trông thấy cương thi.

Thần kinh tôi căng như dây đàn, chỉ sợ nó đột ngột nhảy ra từ bụi cỏ. Nhưng chúng lại dường như không muốn nhảy ra, thời gian trôi qua một lúc lâu, cũng chẳng thấy cương thi, ngược lại, ngoài cổng vang lên âm thanh ầm ầm tiến đánh.

Toàn thân tôi liền run rẩy, cương thi từ lúc nào lại chạy tới cửa? Tôi liền đi tới, dùng cả thân mình chặn cửa.

Ngoài âm thanh phá cửa, còn có âm thanh rào rạo vang lên, như có người đang nhai dưa leo, thật sự quỷ dị. Lý mặt rỗ sợ phát khóc, hỏi nam nhân có phải cương thi đang ăn thịt người không?

Nam nhân vẫn im lặng, hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước, giống như hắn có thể nhìn xuyên ra ngoài.

Tiếng động càng lúc càng lớn, từ khe cửa nhìn ra, vẫn không thấy cương thi, nhưng tiếng ma sát, cây cỏ lắc lư lại chưa hề ngưng.

Tất cả thật sự quá kinh khủng. Làm ý chí chiến đấu trong tôi dần thui chột.

Xoẻng!

Ngay lúc này, bên trong thảo đường lại vang lên một tiếng kim loại, dọa tôi giật mình, vội nhìn quanh tìm kiếm. Kết quả phát hiện thanh đao kia đứng thẳng lên, phát ra ánh sáng xanh lục, như chiếu thẳng vào nỗi bất an trong tôi.

Hồng Dương đao đứng lên, tiếng đánh ngòa cửa bỗng nhiên dồn dập, phanh phanh vang lên không ngừng, cả thảo đường lắc lư.

Cuối cùng, tiếng phá cửa ngày càng nặng, cửa gỗ dù rắn chắc, cũng bắt đầu không chịu nổi. Gió lạnh từ khe cửa thổi vào, làm tôi cảm giác như sáp chết cóng.

Cảm thấy không chịu nổi, tôi gọi nam nhân ra hỗ trợ. Hắn trầm giọng nố: "Không còn kịp nữa rồi, ngươi nhớ lời ta dặn chưa? Đốt hạc giấy, sau đó rời đi, không cần quan tâm tới ta."

Đây là ý gì? Tôi có một cảm giác mãnh liệt, nam nhân kia sẽ đồng quy vu tận cùng cương thi, liền bảo hắn cùng chúng tôi chạy đi.

Hắn lắc đầu.

Con mẹ nó, người sống mà lại phải nhịn tiểu mà chết? Đã không có đường lui, chẳng bằng quyết tử một phen. Tôi lập tức đưa hạc giấy cho lão Lý, sau đó quay qua nam nhân nói: "Ta đã xem ngươi là huynh đệ, vì vậy dù thế nào cũng không bỏ rơi ngươi."

Nam nhân kinh ngạc nhìn tôi. Ánh mắt băng lãnh của hắn lộ ra một tia cảm động. Nhưng hắn vẫn là cự tuyệt: "Không được. Ngươi không giúp gì được cho ta. Ở lại, ta lại phải phân tâm bảo vệ cho ngươi, như vậy mà nói, đối với ta lại không tốt. Vì vậy ngươi đi, ta ở lại. Yên tâm ta không sao đâu."

Nói xong hắn ra hiệu cho lão Lý rời xa cửa gỗ, đừng tiếp tục chống đỡ. Lão Lý thở dài. Vừa rời khỏi cửa gỗ, một trân cuồng phong ập tới, cửa gỗ như bị đạp mạnh một cái, ầm ầm sụp đổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.