Buôn Đồ Người Chết

Chương 41: Chương 41: Tầng hầm




Nam nhân đứng một bên, quan sát kỹ phản ứng của lão mập, tôi cũng chăm chú nhìn theo. Rõ ràng tôi thấy, lão mập nhìn đèn ngọc, biểu lộ rất quái dị, tràn ngập sợ hãi nhưng cũng ẩn chứa khát vọng. Hăn khát vọng cái gì? Tôi cũng không biết.

Nam nhân nói: "Tốt, chúng ta thuận theo ánh lửa đi thôi."

Nói xong liền bảo tôi đi trước, hắn với lão mập theo sau. Tiểu Nguyệt bước nhanh mấy bước đuổi kịp tôi, ôm chặt lấy tay tôi, chằm chằm nhìn theo ánh lửa. Không ngờ ánh lửa dẫn chúng tôi tới lối vào mật thất, đồng thời ánh lửa nghiêng hẳn về phía trong hầm.

Nam nhân quay lại hỏi lão mập: "Bên trong tầng hầm này chứa cái gì?"

Lão mập nói: "Trông giống như kho chứa tạp vật, ta chưa mở ra bao giờ, cũng không rõ ràng lắm."

"Thật sao?" Nam nhân ngữ khí rõ ràng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hùng hổ dọa người hỏi, mà đi lên, dùng sức kéo một cái, khóa đồng rỉ sét bật ra. Hắn một cước đạp cửa hầm, nhất thời một luồng gió lạnh thổi lên, mang theo một mùi tanh hôi nồng nặc.

Trong hầm tối đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ. Nam nhân không thèm nhìn, trực tiếp quay người đi đến trước mặt lão mập: "Biểu ca và chị dâu ngươi đang ở bên trong, đi vào đi!"

Lão mập bỗng nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc: "Biểu ca, chị dâu, mạng của các ngươi thật ngắn ngủi. Ta đem các ngươi từ nông thôn lên đây hưởng phúc, các ngươi lại bị kẻ gian hãm hại, ta có lỗi, có lỗi, nhất định sẽ báo thù cho các người."

Nam nhân nói: "Ta nói với ngươi rằng họ đã chết sao?"

Lão mập lập tức ngơ ngác một chút, không khóc nữa, lau lau nước mắt, biểu lộ hoảng sợ nhìn nam nhân: "Ngươi nói là.... bọn hắn còn sống?"

"Ngươi mở đèn lên chẳng phải sẽ biết sao?"

Vừa nói, nam nhân đi đến bên cạnh, mở đèn tầng hầm lên. Ánh đèn vừa sáng lên, một màn máu tanh xuất hiện trước mắt. Trong phòng có một cái rương gỗ cũ kỹ, rương hé mở một nửa, hai thi thể máu me khắp người ở trong, trước khi chết bộ dạng hình như cố bò ra ngoài.

Hai thi thể ngón tay mạnh mẽ mở ra, trên mặt nổi gân xanh, mắt tràn đầy oán hận, nhìn rất kinh khủng.

Lão mập lập tức kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa ngất đi, ngồi bệt trên mặt đất. Mà tôi thì nghĩ tới tiếng bước chân kỳ quặc tối qua ở biệt thự, nếu đoán không nhầm chính là tiếng bước chân của hai thi thể này.

"Biểu ca, chị dâu, các người chết thật thê thảm." Lão mập gào khóc: "Ta có lỗi với các người, không bảo vệ tốt hai người, ta đáng chết, đều là tại ta, là tại ta!"

Nam nhân đốt một nén nhang trong phòng, sau đó ra hiệu cho tôi ra ngoài nói chuyện. Tôi liền theo hắn ra ngoài.

Nam nhân hỏi: "Ngươi có nghĩ giống ta không? Lão mập chính là hung thủ sát hại biểu ca và chị dâu của hắn."

Tôi hít một hơi thật sâu, nói lão mập rất khả nghi, nhưng ngươi làm sao lại khẳng định hắn chính là hung thủ, động cơ của hắn là gì?

"Động cơ thì ta chưa rõ, nhưng ta cảm thấy chúng ta cách chân tướng rất gần rồi."

"Vậy không ổn, chúng ta đi báo án đi." Tôi nói: "Có người chết, ngộ nhỡ hắn kéo chúng ta vào, coi như phiền phức lớn."

Nam nhân lắc đầu: "Không thể báo cảnh sát, vì chuyện này liên quan đến Long Tuyền sơn trang, thậm chí có thể liên quan trực tiếp tới ngươi."

"Liên lụy đến ta? Sao lại liên lụy đến ta?" Tôi giật mình.

"Đèn ngọc." Nam nhân nói: "Ngươi không thấy hắn nhìn đèn ngọc có vẻ kỳ lạ sao? Giữa hắn và đèn ngọc chắc chắn có mối quan hệ mờ ám."

Tôi gật gật đầu.

Lão mập lúc này cũng đi ra, hỏi nam nhân điều tra kết quả thế nào? Đến cùng là ai hại chết biểu ca và chị dâu hắn. Còn có, vì sao không tìm thấy thi thể cháu gái hắn, hẳn là con bé đã chạy thoát rồi?

Nam nhân lắc đầu nói: "Theo ngươi chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

Lão mập lại đổ mồ hôi trán, lắp bắp nói: "Cái này... cũng không cần. Ta muốn đích thân tìm ra hung thủ, sau đó đem hắn chém thành muôn mảnh. Nếu như giao cho cảnh sát xử lý, cùng lắm là phán tử hình, nhưng như vậy ta lại không được đích thân báo thù."

Nam nhân khẽ gật đầu, bảo tiểu Nguyệt thả con mèo trắng ra.

Sự việc xảy ra thật kỳ quái. Mới vừa rồi con mèo còn ngoan ngoãn nằm trong tay tiểu Nguyệt, được thả ra, chân vừa chạm đất liền điên cuồng nhảy dựng lên, nhắm cổ lão mập cắn một cái.

Lập tức máu chảy ướt cổ áo. Lão mập tức giận, bắt lấy mèo trắng ném ra cửa, miệng còn hùng hổ chửi thề.

May mắn nam nhân phản ứng nhanh, hoặc do hắn đã chuẩn bị trước, một bước ra hướng cửa đỡ lấy con mèo, nhẹ nhàng ôm lên tay: "Nó chỉ là con vật, chấp nhặt với nó làm gì."

Lão mập gật gật đầu. Nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve mèo trắng, nó đang nhe răng về phía lão mập, liền từ từ bình tĩnh trở lại. Nam nhân nâng nó lên, nói nhỏ vào tai nó hai câu, sau đó đặt nó xuống đất.

Tôi khó hiểu nhìn hắn, không lẽ hắn còn biết cả tiếng mèo?

Mèo trắng lần này ngoan ngoãn rất nhiều, nó dạo vòng quanh biệt thự rồi đi ra ngoài. Nam nhân liền bảo tôi mở cửa xe, đi theo con mèo. Lão mập cũng muốn lên xe tôi, nhưng nam nhân ngăn lại, nói không đủ chỗ.

"Không đủ chỗ???" Lão mập mặt đỏ lên tức tối, có điều hắn vẫn cun cút lên xe của mình.

Tiểu Nguyệt lái xe theo sát con mèo, tôi vừa nhìn, vừa hỏi nam nhân làm vậy là có ý gì?

Nam nhân nói: "Một tuần trước lão mập tìm tới ta, nói biểu ca và chị dâu của hắn gần đây tới nhà hắn chơi, nhưng liền mất tích, muốn nhờ ta điều tra."

Tôi vội chen ngang: "Chờ chút, không đúng, sao hắn lại tìm ngươi nhờ điều tra?"

Nam nhân do dự một chút, cuối cùng đưa tôi một tấm danh thiếp. Tôi nhìn kỹ, lập tức không nhịn được cười phá lên. Thân phận của nam nhân này trên danh thiếp thật đúng là nhiều: phong thủy mệnh lý, siêu độ cầu phúc, khu quỷ trấn tà, tóm lại là đem hết bàng môn tả đạo gom lại mà thành.

Không trách hắn lại mua được tòa nhà tại HongKong đắt đỏ. Nếu đem tấm danh thiếp này quăng ra đường, ắt người ta sẽ cho là một quảng cáo lừa đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.