Buôn Đồ Người Chết

Chương 90: Chương 90: Tin hay không tin




Chúng tôi ba người cắm đầu chạy, phía sau thì nam nhân áo thun không ngừng la hét, bảo chúng tôi dừng lại.

Đương nhiên chúng tôi không dừng lại, đồng thời cũng gần như xác định, nam nhân phía sau là giả. Bởi hắn trước giờ đặc điểm lớn nhất là ít nói, thủ đoạn cao cường. Nếu thật sự hắn muốn ngăn chúng tôi lại, có cả ngàn cách, chắc chắn sẽ không đứng một chỗ kêu như quạ vậy.

Chạy không biết bao lâu, tiếng nam nhân áo thun cũng theo thời gian mà biến mất, đột nhiên lão già lại cầm đèn dầu, mặc áo khoác chặn trước mặt chúng tôi.

Mặt hắn phẫn nộ, hai mắt vện đỏ, hỏi tôi tại sao không ôm chăn bông về. Tôi trừng mắt lườm lão, không quan tâm, chỉ tiếp tục chạy.

Lão lại lần nữa chặn trước mặt tôi, tôi chạy né qua hắn, lạnh lùng nói: "Cứu tinh của ta đã tới, không cần biết ngươi là ma quỷ xà thần gì, mau cút khỏi mắt ta."

Lão già dở khóc dở cười: "Tiểu tử, ngươi có bị ngu không? Vừa rồi những cái ngươi thấy đều do chăn bông tơ vàng tạo ra ảo giác, lừa gạt các ngươi."

"Nếu lúc đầu các ngươi mang chăn bông về, ta còn có cách giải quyết nó, giờ thì không kịp nữa rồi. Chăn bông đã ám lên các ngươi, nếu còn muốn sống, mau cùng ta trở về." Lão già nghiêm ngặt nói.

Thấy lão già ngữ khí chững chạc đàng hoàng, nội tâm của tôi lại lần nữa dao động.

Tôi hiện giờ, thà quyết tử chiến với chăn bông một lần, còn hơn dính vào vấn đề này.

Lý mặt rỗ tốc độ cũng chậm lại, vẻ mặt cầu khẩn nói: "Trương gia tiểu ca, ngươi mau nghĩ kỹ đi, chúng ta rốt cuộc nên tin ai?"

Tôi lòng còn gapa gáp hơn hắn, chẳng biết làm sao, chỉ có thể nhìn sang tiểu Nguyệt với ánh mắt hi vọng: "Tiểu Nguyệt, nghe theo cô, cô là phụ nữ, trực giác tốt hơn chúng tôi."

Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ nói: "Trương ca, tiếp tục chạy, tôi cảm thấy lão già này là lạ."

"Sao cô lại nhìn ra được?" Cái này liên quan tới sinh mệnh, Lý mặt rỗ không dám sơ sẩy, nói.

"Ánh mắt không giống." Tiểu Nguyệt nói: "Ánh mắt của hắn không giống ánh mắt đàn ông, là ánh mắt của phụ nữ."

Hoàn toàn chính xác, giờ tôi mới chú ý, lão già này mặc dù tỏ ra nghiêm túc, chững chạc, nhưng ánh mắt lại ươn ướt. Chúng tôi lập tức hướng phía Tây chạy cắm đầu, lão già đuổi sát phía sau, đuổi một lát cũng biến mất.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra phán đoán của tiểu Nguyệt là chính xác. Nhưng lúc này, nguy hiểm thực sự mới bắt đầu!

Khi chúng tôi chạy về hướng bờ sông, Lý mặt rỗ bỗng nhiên vấp ngã, kêu lên như heo bị chọc tiết. Tôi lập tức đỡ hắn dậy, không ngờ hắn lại co quắp toàn thân. Tôi vội hỏi: "Ngươi sao vậy lão Lý, cố lên, chỉ còn một đoạn nữa là tới bờ sông rồi."

Nhưng hắn căn bản không nghe được tôi nói, toàn thân co rút, vừa co người, vừa gào lên: "Biến đi, các ngươi biến đi, lũ bẩn thỉu này."

Tôi hít sâu một hơi, biết Lý mặt rỗ tám phần là đã trúng tà, dứt khoát cõng hắn lên vai, sau đó nói với tiểu Nguyệt: "Cẩn thận một chút, dùng răng cắn chót lưỡi, để bảo trì tỉnh táo. Chăn bông tơ vàng đuổi tới rồi."

Tiểu Nguyệt nhìn bộ dạng của Lý mặt rỗ sợ hãi tái nhợt, liên tục gật đầu. Tôi cố gắng cõng Lý mặt rỗ, chạy nhanh nhất có thể, mặc dù hai chân rã rời, nhưng không dám dừng lại nửa giây.

"Quan nhân, ngài định mang thiếp đi đâu?" Đúng lúc này, bên tai đột ngột truyền tới một giọng nữ nhu tình. Tôi kinh hoảng nghiêng đầu, phát hiện Lý mặt rỗ đang mỉm cười nhìn tôi, mặt lộ vẻ ma mị.

Tôi biết, nữ quỷ đã chiếm lấy thân thể của lão Lý, nên không để ý tới hắn, tiếp tục chạy.

Nhưng âm thanh kia càng lúc càng lớn, nhiễu loạn tâm trí của tôi nghiêm trọng: "Quan nhân, ngày đừng chạy nữa, thiếp mệt quá, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

"Cút mau!" Tôi gầm lên, đồng thời cắn chót lưỡi.

Đang chuẩn bị cắn chót lưỡi, dùng máu để trục xuất nữ quỷ khỏi người lão Lý, tiểu Nguyệt bên cạnh bỗng dừng lại. Tôi kinh ngạc hỏi: "Sao không chạy nữa, tiểu Nguyệt?"

Tiểu Nguyệt quay qua tôi, quỷ mị cười cười: "Quan nhân, nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ giết ngươi."

Nói xong, tiểu Nguyệt phủ phục xuống đất, tư thế như một con sói, thân người cong lại, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.

Con mẹ nó. Không phải chỉ có một vong linh bên trong chăn bông tơ vàng thôi sao, hai người sao lại trúng chiêu cùng một lúc?

Chẳng còn cách nào, tôi cắn răng, nắm tay nàng, định cưỡng ép nàng lôi đi. Nhưng vừa níu cánh tay tiểu Nguyệt, nàng lại như phát điên, nhè cổ tay tôi mà cắn.

Tôi ớn lạnh sống lưng, sao lại còn cắn người?

Mà Lý mặt rỗ lại ôn ôn nhu khí nói: "Ngươi vẫn táo bạo như năm xưa."

"Bớt nói nhảm." Tiểu Nguyệt nói, âm sắc bén nhọn vô cùng: "Không ít người yêu thích sắc đẹp của ngươi, thèm rỏ dãi tài nghệ của ngươi, dùng lời đường mật lừa gạt ngươi, cuối cùng rời bỏ ngươi. Thậm chí khi ngươi lâm bệnh nặng, cũng không để ý tơi ngươi một chút, ngươi có căm hận hay không?"

"Đã nhiều năm trôi qua như vậy, sao không buông bỏ?" Lý mặt rỗ thở dài bất đắc dĩ nói: "Nam nhân đều là gặp dịp thì chơi thôi, chúng ta há chẳng phải chỉnlaf thứ đồ chơi, cho dù quấn lấy hắn, hắn cũng sẽ không thật tâm chờ đợi ngươi."

"Hừ, không thật tâm chờ ta, vậy ta sẽ giết chết bọn hắn, đau khổ mà ta nhận phải nhất định bắt chúng trả gấp ngàn lần." Tiểu Nguyệt nói.

"Được rồi." Lý mặt rỗ ai oán: "Tư Nhân đã qua đời, cần gì xoắn xuýt? Một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được nam nhân tốt."

"Đừng ngu ngốc." Tiểu Nguyệt nói: "Bọn chúng chỉ là yêu thương thân thể bề ngoài của ngươi thôi, không có ai tốt hết."

Lý mặt rỗ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi thật hết thuốc chữa."

"Ha ha." Tiểu Nguyệt cuồng loạn cười lớn: "Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ta không có thuốc chữa, ngươi cũng trầm luân theo ta mà thôi."

Nói xong, tiểu Nguyệt lại thủ thế, chuẩn bị nhào tới tôi.

Trải qua cuộc trò chuyện của hai người, tôi đã hiểu rõ đầu đuôi sự tình, tình huống rất rõ ràng, hai người là bị cùng một nữ quỷ ám lên. Chỉ có điều, khống chế hai người là hai nhân cách đối nghịch của nữ quỷ.

Một cái là lương thiện nhu mỳ, một cái là vì yêu mà sinh hận, trở thành oán phụ, tính cách biến thái. Giống như một người bị bệnh tâm thần phân liệt.

Đối mặt với lão Lý và tiểu Nguyệt trong tình trạng này, tôi có chút thất thủ vô sách. Mắt thấy tiểu Nguyệt nhào tới, tôi liền quay đầu chạy. Tôi chạy, hai người cũng đuổi theo.

Tiếng tiểu đạo đồng lại vang lên bên tai, một mực chạy về phía trước, bất kể gặp điều gì cũng đừng ngừng lại.

Hai người đuổi theo tôi, cũng coi như đúng ý, chỉ có điều đó không phải do hai người chủ động làm ra.

Tốc độ của hai người rất nhanh, tính tình lại bất hòa, một người muốn bảo vệ tôi, một người muốn làm hại tôi, trên đường còn đánh lẫn nhau.

Tình cảnh này trong mắt tôi có chút mắc cười, nhưng lại không cười nổi, chỉ sợ Lý mặt rỗ sẽ làm tổn thương tới tiểu Nguyệt. Tôi cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ một hơi chạy tới bờ sông, đây phải chăng là nơi tiểu đạo đồng chỉ dẫn?

Không nói lời nào, tôi trực tiếp nhảy xuống sông. Tiểu Nguyệt với Lý mặt rỗ cũng đồng thời nhảy theo. Vừa chạm nước, hai người đều hét lên một tiếng. Mà âm tha h này, không còn là giọng của nữ quỷ nữa, chính là giọng của hai người. Tôi mừng rỡ, hai người đã trở lại là chính mình?

Vì ở dưới nước, nên tôi cũng không khó khăn nâng hai người lên, mỗi người một tay. Hai người rõ ràng là bị sặ nướ, Lý mặt rỗ nổi lên, lập tức ho sặc sụa, ôm cứng lấy eo của tôi, thật kinh tởm.

Tiểu Nguyệt thì chắc là bị sốc do chìm dưới nước, tôi vội nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, nàng phun ra mấy ngụm nước, sắc mặt mới dịu đi đôi chút.

Lý mătk rỗ ánh mắt sáng rực nhìn tôi, hắn không thể tưởng tượng được, nói: "Biết ta vừa rồi nghĩ gì không? Ta vậy mà lại nghĩ, ngươi bị lạnh, có nên đan cho ngươi một cái áo len hay không."

Tôi yên lặng, Lý mặt rỗ này thú vị đấy, chắc là di chứng do quỷ nhập vào.

Tiểu Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn tôi: "Vừa rồi tôi bị làm sao vậy? Còn muốn giết anh."

Tôi trấn an hai người, nói không sao đâu, hai người chẳng qua là bị ma ám mà thôi. Nói chưa dứt lời, hai người đều sợ hãi, nơm nớp nhìn xung quanh. Tôi lần nưqx phải trấn an cả hai, bảo họ yên tâm đợi dưới nước, trời sáng, tiểu đạo đồng se tới cứu chúng tôi.

Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nước sông lạnh buốt, thỉnh thoảng còn có cơn gió lạnh thổi tới, toàn thân rét run, ngáp mấy cái. Hiện giờ trời còn rất tối, điện thoại củ chúng tôi đều ngâm trong nước, chẳng thể nhìn thời gian, thật không biết một đêm này, làm sao vượt qua đây.

Chuyện này cũng chưa phải chuyện khiến tôi đau đầu. Đau đầu nhất bây giờ là, nữ quỷ kia liệu có chịu buông tha chúng tôi hay không? Chúng tôi liệu có gặp nguy hiểm nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.