Buôn Đồ Người Chết

Chương 118: Chương 118: Túi ngũ cốc




Tôi nhìn qua Nhất Sơ, hắn gật đầu với suy nghĩ của tôi.

Nơi này chính xác là Thủ Dương Sơn, năm xưa Bá Di và Thúc Tề chết đói bên trong hang núi này. Trước khi nhắm mắt, nhìn thấy Chu triều tàn bạo thống trị, lòng lo lắng cho thiên hạ bách tính, bởi vậy dù chết đi nhưng oán niệm vẫn lưu lại tới ngày nay.

Có người biết tà thuật, vô tình phát hiện ra thi thể hai người, lợi dụng oán niệm với nhà Chu mà biến thi thể họ thành thây khô, còn oán niệm thì phong ấn trong túi ngũ cốc.

Cái túi ngũ cốc này vì vậy trở thành vật tà âm, kết hợp với hai thi thể, biến cái hang núi này thành động quỷ đói.

Trải qua mấy ngàn năm, truyền nhân của môn tà thuật kia cứ cách một khoảng thời gian, lại lừa người khác tới đây, bỏ đói người đó đến chết, dùng oán niệm người chết để nuôi túi ngũ cốc.

Túi ngũ cốc hấp thu oán niệm bao nhiêu năm tháng, trở nên ngày càng mạnh, tới bây giờ đã đạt đến tình trạng oán khí trùng thiên.

Đây chính là “nuôi vật tà âm” trong truyền thuyết.

Hầu hết vật tà âm đều hình thành dưới điều kiện ngẫu nhiên, mặc dù có chính có tà, nhưng chỉ cần không phạm vào cấm kỵ, vật tà âm sẽ không làm hai người khác.

Nhưng người rắp tâm nuôi vật tà âm lại khác. Vật tà âm được người nuôi, sẽ hoàn toàn tuân lệnh chủ nhân, nó sẽ làm mọi việc chủ nhân sai bảo, dù có là chuyện thương thiên hại lý.

Đây là việc phá vỡ quy củ cả giới thương nhân âm phủ, cho nên luôn bị thương nhân âm phủ khinh thường.

Đương nhiên, trở thành chủ nhân của túi ngũ cốc, sẽ chịu tác dụng phụ. Làm đạo sỹ còn có năm nhược điểm và ba khuyết điểm, huống chi là ma thuật xấu xa như vậy. Một khi trở thành chủ nhân của túi ngũ cốc, những người thân của hắn sẽ bị chết đói.

Mà người thân cận nhất của Chu Đồ Phu, chính là Chu Lão Thực.

Mặc dù Chu Đồ Phu tâm thuật bất chính, nhưng đối với người anh em nương tựa lẫn nhau mà sống vẫn có tình cảm lớn lao. Hắn không muốn Chu Lão Thực vì mình mà bị chết đói, cho nên dùng tà thuật, tìm người chịu tội thay Chu Lão Thực.

Mà mấy người chúng tôi, vô tình đã trở thành kẻ thế mạng. Một khi chúng tôi chết đói trong hang động này, túi ngũ cốc hấp thu oán niệm của mọi người, sẽ không ám lấy Chu Lão Thực nữa.

Nghe Nhất Sơ giải thích xong, tôi chợt hiểu ra tất cả, tức giận không nói nên lời. Dùng tính mạng của người khác để đổi lấy mạng người thân, chuyện này mà Chu Đồ Phu cũng nhẫn tâm làm được.

Tôi vội hỏi Nhất Sơ làm sao đối phó với hắn bây giờ?

Nhất Sơ nói thực ra muốn phá tà thuật của Chu Đồ Phu rất đơn giản. Tà thuật của hắn bắt nguồn từ túi ngũ cốc, chỉ cần chúng tôi không sinh ra oán niệm, tâm lặng như nước, túi ngũ cốc sẽ vô dụng đối với chúng tôi.

Nhưng mà, Chu Đồ Phu hại chúng tôi như vậy, làm sao có thể không oán hận hắn. Chỉ sợ có tu tới cảnh giới của Nhất Sơ, tôi mới có thể không để ý thiệt hơn, bỏ qua cho hắn mà thôi.

Nhất Sơ lại trấn an tôi, mấy ngày này hắn sẽ trau dồi cho tôi thêm kiến thức của thương nhân âm phủ, ở đây ngăn cách với bên ngoài, là một địa điểm thích hợp để tu luyện. Nếu có thể tịnh tâm học tập, sau này nhất định tôi sẽ có thể một mình đứng đầu một phương.

Hiện giờ cũng chỉ còn cách này.

Tôi chợt nhớ tới lúc ở chuồng heo, Nhất Sơ ném tờ giấy cho tôi, bèn hỏi có phải hắn từng đi ra ngoài không?

Nhất Sơ gật đầu, nói: “Đúng vậy, lần trước ta ra ngoài là muốn tìm Chu Đồ Phu tính sổ, nhưng nghĩ lại, dù có giết hắn cũng không giải quyết được chuyện túi ngũ cốc, cho nên thay đổi kế hoạch.”

Tôi nhịn cười không được, tên Nhất Sơ này đúng là con mồi béo, đã thoát ra rồi lại còn chủ động chui lại vào rọ.

Để tôi bình tâm lại, đầu tiên Nhất Sơ dạy tôi một bài kinh “Đạo đức kinh”, dặn tôi nếu gặp nguy hiểm, có thể niệm đoạn kibh này để tỉnh táo lại.

Đoạn kinh này thực sự có tác dụng, ít nhất trong mấy ngày tiếp theo, tôi không vì tức giận mà nổi điên như đã nghĩ. Một người bình thường bị giam cầm tại nơi tối tăm này, tinh thần không sụp đổ mới là lạ.

Mấy ngày này, tiểu Nguyệt và tiểu Manh cũng theo lời Nhất Sơ mà hành động, cứ tới giờ Tý ném máu quạ vào nhà Chu Đồ Phu, sau đó mang đồ ăn cho chúng tôi. Tôi cùng Nhất Sơ, ban ngày thì ngủ, ban đêm thì hắn giảng dạy kiến thức cho tôi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hết một tuần lễ. Trong một tuần này, kiến thức tôi học được về nghề thương nhân âm phủ còn nhiều hơn so với kiến thức từ trước tới giờ.

Trong một tuần này, Chu Đồ Phu cũng không hề xuất hiện, giống như đã quên mất chúng tôi. Tôi cũng thấy nôn nóng, nếu Chu Đồ Phu cứ không xuất hiện như vậy, chẳng lẽ chúng tôi cứ chờ trong này hay sao? Vậy thì thành người rừng mất.

May sao, sự tình này rất nhanh bị phá vỡ.

Hôm nay, qua giờ Tý mà vẫn chưa thấy tiểu Nguyệt mang đồ ăn tới, lòng tôi bắt đầu bất an. Bình thường hai người sẽ đến sớm, hôm nay đã qua một thời gian dài, mà họ vẫn chưa tới, chẳng lẽ đã gặp bất trắc?

Tôi nóng như lửa đốt, muốn đi xem một chút. Nhưng vừa đứng dậy, phía trên liền vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó một vật đen sì bị ném xuống.

Tôi giật nảy mình, vội bật flash chiếu xem. Vừa nhìn thấy vật bị ném xuống, tôi lập tức trợn mắt hốc mồm.

Bị ném xuống là một thi thể da bọc xương, toàn thân một chút máu thịt cũng không có, da dính vào với xương, nhìn như một tiêu bản. Tôi cẩn thận quan sát, đây chẳng phải Chu Lão Thực hay sao?

Không ngờ Chu Lão Thực đã chết, mà là bị chết đói. Cho dù chết đi cũng không nhắm mắt, hốc mắt lõm sâu, răng nhe ra ngoài.

“Hảo, hảo, hảo!“. Trên cửa hang bỗng vang lên tiếng của Chu Đồ Phu.

Tôi lập tức ngẩng đầu, phát hiện Chu Đồ Phu đang hung thần ác sát nhìn xuống chúng tôi. Tôi vội hỏi ý Nhất Sơ, hắn liếc mắt ra hiệu tôi đừng xúc động, cứ tạm thời ngồi xuống.

Tôi ngồi xuống cạnh Nhất Sơ, biết rằng nội tâm đã bị túi ngũ cốc ảnh hưởng, vội niệm một đoạn “đạo đức kinh”, cố gắng trấn tĩnh lại.

Tôi không được nóng giận, không thể sinh ra oán khí, nếu không sẽ thức tỉnh túi ngũ cốc.

“Các ngươi cũng thật ung dung hả?” Chu Đồ Phu mắng: “Ca ca ta bị các ngươi hại chết rồi, ta bắt các ngươi phải đền tội.”

Tôi không quan tâm tới hắn, chỉ lẩm nhẩm niệm kinh.

“Hừ, tiểu tử khốn kiếp.” Chu Đồ Phu hừ lạnh: “Ngươi nghĩ làm như vậy là có thể bình an vô sự sao? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm tới an nguy của mỹ nhân kia?”

Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng tôi cũng không thể bình tĩnh được nữa. Tiểu Nguyệt và tiểu Manh quả thực đã bị bắt, không biết giờ này hai người thế nào?

Cho dù đạo đức kinh lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có tác dụng hỗ trợ, không thể triệt để làm cho người ta tâm bình khí hòa được.

Hiện giờ tiểu Nguyệt bị bắt, đạo đức kinh cũng vô dụng, tôi bất chấp nhảy dựng lên mắng: “Ngươi làm gì bọn họ rồi?”

Vừa dứt lời, tôi bỗng nghe thấy tiếng tiểu Nguyệt kêu cứu, giọng nàng rất yếu làm tôi không khỏi xót xa. Chỉ hận không thể bay ra khỏi sơn động, một dao đâm chết Chu Đồ Phu.

Quay qua Nhất Sơ, hắn lại chẳng để tâm, một phản ứng cũng không có, mắt nhắm dưỡng thần, tựa hồ đang ngủ.

Chu Đồ Phu cười lạnh, trong đầu tôi lẫn lộn tiếng cầu cứu và tiếng cười. Nộ khí trong tôi ngày càng tăng, cũng chẳng biết tại sao mình lại tức giận như vậy, giống như một thùng thuốc nổ.

Trong lòng tôi biết là đang bị túi ngũ cốc chi phối. Nhưng dù biết là bị nó ảnh hưởng, lại chẳng có cách nào tự không chế bản thân, dùng tâm lý ám thị cũng chẳng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.