Editor: Thơ Thơ
Bỗng nhiên, một nữ nhân trung niên hét lớn một tiếng, một chén trà nhỏ theo tiếng mà đến, đánh vào trên người nàng, dội nước trà khắp người nàng, ngay sau đó chén trà vỡ tan nát dưới đất.
Nàng nhận lầm người rồi sao?!
Sắc mặt Lâm Dương nhi chợt biến, không để ý một thân nhếch nhác nước trà, bị sợ đến mềm nhũn cả người, trong khoảnh khắc đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Lúc nam tử mặc áo bào màu đen thêu Kỳ Lân ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt hơi giận, ở chỗ này rõ ràng là bởi vì Đậu tiểu thư, vì vậy để cho nàng lầm tưởng hắn là hoàng thượng. thotho_
Nàng vẫn không ngờ, hoàng thượng là khách, Ninh Vương là chủ. Ninh Vương thân là chủ nhân, dĩ nhiên mặc lễ bào ngọc quan, không thể nào mất cấp bậc lễ nghĩa, hoàng thượng là khách, vì vậy chỉ tùy ý mặc trường sam. Chỉ trách nàng quá nhìn trước ngó sau, suy nghĩ quá nhiều, cũng không bằng trực giác đầu tiên, lựa chọn nam nhân áo trắng làm nàng vừa gặp đã thương.
Nàng không có lựa chọn người đầu tiên mình vừa nhìn đã thích, bởi vì xử thế, ngược lại lựa chọn người mặc lễ bào ngọc quan kia.
Vũ Thái phi mẫu thân Anh vương gợi lên một nụ cười lạnh nói: “Đến tột cùng nàng là giả Thiên Mệnh hoàng hậu, hay là hoàng thượng là giả Chân Long Thiên Tử đấy?”
“Thật đáng chết!” nữ nhân trung niên cầm ly trà đập nàng, bộ mặt lửa giận nói: “Nha đầu có mắt không tròng, giết chết cũng không tiếc!”
“Mẫu hậu đừng giận, ngọc thể quan trọng hơn, chớ vì chuyện nhỏ này thân thể bị chọc tức, bất quá là một dân nữ, nàng không biết trẫm cũng không phải thiếu sót gì lớn!” Nam nhân mặc một trường sam màu trắng hoa văn sợi bạc mở miệng thay nàng nói chuyện.
Tự xưng là 『 trẫm 』, hắn quả thật là Hoàng đế, như vậy nữ nhân trung niên cầm ly trà ném nàng, chính là Thái hậu rồi. thotho_
Lâm Dương nhi nhanh chóng che giấu lòng tràn đầy hốt hoảng, hết sức ổn định đôi tay phát run trong tay áo, nhỏ giọng nói: “Dân nữ không biết được thánh nhan, xin hoàng thượng giáng tội.”
Lưu Lăng chỉ trầm mặc ngưng mắt nhìn nàng, cũng không có bất kỳ bày tỏ gì.........., dương nữ hoàng hậu? Hoàng hậu? Đổng Khanh tuyệt đối không có khả năng đem nàng tiến cử. Tạo thành rối loạn.
Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Lưu Hâm cười nói: “Ngươi là Thiên Mệnh hoàng hậu, lại có thể nhận Ninh Vương là nam nhân thiên định của ngươi, nói như vậy, nếu ngươi không phải giả, ý là......... Ninh Vương mới thật sự là Chân Long Thiên Tử rồi sao?”
Ninh Vương là chân long thiên tử, như vậy, hoàng thượng là cái gì?
Nói thế đâu chỉ đại nghịch bất đạo, Lâm Dương nhi ý thức được sự tình nghiêm trọng, sợ đến sắc mặt trắng bệch. Vội vàng nói: “Dân nữ chưa từng thấy qua hoàng thượng, dân nữ không biết được mặt rồng mới phạm sai lầm lớn này, dân nữ có tội. Xin hoàng thượng giáng tội trách phạt!”
Chuyện diễn biến đến đây, ngoài dự liệu của nàng.
Một kẻ bình dân, cả đời khó thấy được thánh nhan, nhận sai Hoàng đế, vốn không phải là cái gì tội lớn. Chuyện này, bị lấy ra phát tác văn chương, giữa hoàng tộc, là có chút ẩn sâu, không muốn người biết bí ẩn. thotho_
Mắt thấy dương nữ nhếch nhác, Đậu Nguyên Nguyên cực kỳ hài lòng. Bĩu môi nói: “Căn bản ngươi không phải là Thiên Mệnh hoàng hậu chứ? Nói đi, đến tột cùng là người nào chỉ điểm ngươi hay sao? Ý muốn tạo thành mâu thuẫn giữa hoàng thượng và Ninh Vương sao? Loại thủ pháp khích bác hoàng tộc này thật đúng là cao siêu!”
Dứt lời, một đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn sắc mặt Đổng Đại Tư Mã đang khó coi.
Xem thế này. Nàng nhảy vào sông Trường Giang cũng khó mà rửa sạch tội.
Thái hậu này, đặc sắc lớn nhất chính là kích động......
“Đổng Khanh! nữ nhân này là ngươi trăm phương ngàn kế kiếm được sao?” Thái hậu đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt bà xanh mét, mắng: “Đến tột cùng là ngươi trung thành với người nào? Ngươi bên cạnh rắp tâm, tính toán giúp đỡ Ninh Vương. Vì vậy liền lợi dụng truyền thuyết dân gian dương nữ hoàng hậu, tới khiêu chiến hoàng quyền của hoàng thượng rồi sao?”
Đổng Khanh trầm mặt. Bước nhanh lên trước, đi tới trước mặt Thái hậu, đang định chắp tay thi lễ giải thích một phen, đột nhiên, “Bốp” một tiếng, Thái hậu thưởng một cái tát nóng rát ở trên má nàng, nàng lảo đảo một cái, mất thăng bằng, ngay sau đó”ôi” một tiếng, trong giây lát đã té ngã trên mặt đất.
“Mẫu hậu!”
“Thái hậu!”
Lưu Lăng và Lưu Ký nhanh chóng chạy tới bên người Đổng Khanh, đồng thời bảo vệ nàng.
Vũ Thái phi thấy thế, cười lạnh nói: “Hai nam nhân này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đấy? Chẳng lẽ lấy địa vị Thái hậu, giáo huấn Đại Tư Mã không thoả đáng sao?” thotho_
Mắt thấy Đổng Khanh bị Thái hậu tát một cái nặng như vậy, Lưu Lăng vừa căm tức, vừa đau lòng, hắn trầm giọng nói: “Ái khanh nếu có lỗi, chính là trẫm lỗi, mẫu hậu nếu muốn trách phạt, cứ việc trách phạt trẫm đi.”
Hắn toàn tâm toàn ý chỉ muốn bảo vệ Đổng Khanh.
Đương nhiên Lưu Ký cũng không nhàn rỗi, vội vàng lên tiếng xin xỏ: “Thái hậu bớt giận, Đổng Tư Mã cũng không có ý khích bác tiểu vương và hoàng thượng, người cần gì ra tay ác độc như vậy?”
quan hệ Hoàng đế và Ninh Vương tế nhị, vốn là mâu thuẫn nặng nề, Chư Vương họ Lưu ủng hộ Ninh Vương quá độ, dao động hoàng quyền của hoàng đế, chuyện dương nữ hoàng hậu tuy thuộc lời nói dân gian vô căn cứ, vẫn có thể bị người có lòng lấy ra lợi dụng.
Nhưng, người này sao lại là Đổng Khanh?
Thái hậu vô cùng đau đớn, cúi đầu nhìn thẳng nàng, chốc lát, chậm rãi mở miệng khiển trách nói: “Uyển Nhi, cha ngươi đối với tiên đế không màng sống chết đó, ông một đời trung lương, đem hết tâm lực phụ tá tiên đế, cúc cung tận tụy, ai gia thương mến cả đời Đổng Bá Trung lập chiến công, vẫn miễn cưỡng mình tiếp nhận ngươi, cho ngươi ở trước mặt hoàng nhi thị giá, nhưng kiếp trước ngươi và hoàng nhi là kết oán chứ? Ngươi cần phải hại hắn mới cam nguyện sao?” thotho_
Chịu uất ức này, Đổng Khanh vuốt gương mặt, nhỏ giọng nói: “Đổng Khanh thừa kế chí cha làm quan trong triều, toàn tâm toàn ý trung quân, phụ tá hoàng thượng, thiên địa chứng giám, thần tuyệt đối không hai lòng hại hoàng thượng.”
“Thôi! Thôi!”Thái hậu thở dài, khoát tay một cái nói: “Ngươi có được phụ ấm, dù sao ai gia cũng phải nhớ anh linh tiên đế và Đổng lão Tư Mã, không đành lòng trách móc nặng nề với ngươi, ngươi đứng lên đi, ngày mai đổi bộ quần áo đi đón Sùng Văn, ai gia quyết định cho các ngươi vợ chồng son sớm lập gia đình một chút, sau khi lập gia đình, ngươi chính là phu nhân, sau đó ai gia hạ chỉ sắc phong ngươi là chính nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cho ngươi vẫn được hưởng phẩm vị tôn quý, ngươi lập tức từ chức Đại Tư Mã, chuyên tâm đợi trong nhà học tập giúp chồng dạy con đi, đừng xuất đầu lộ diện ra ngoài nữa, mất mặt mũi của Sùng Văn.”
Đổng Khanh nghe Thái hậu tính toán để cho nàng từ chức Đại Tư Mã, sắc mặt nhất thời trầm xuống, thái độ kiên quyết nói: “Đổng Khanh thừa kế chí cha, nhờ ân đức tiên đế cho làm quan trong triều, trước khi lâm chung tiên phụ liên tục dặn dò Đổng Khanh làm bầy tôi lương đống, nếu thần tuỳ tiện từ quan, làm sao giao phó với tiên phụ ở trên trời? Xin Thái hậu tha lỗi, thứ cho Đổng Khanh không thể tòng mệnh.” thotho_
Đổng Khanh lại dám phản bác trước mặt mọi người, làm trái với chỉ ý của bà.
Thái hậu nhất thời nổi cáu lên, mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, mắng: “Câm mồm! Nàng dâu Vệ gia ta sao có thể xuất đầu lộ diện bên ngoài?!”
Lưu Lăng lo lắng Thái hậu thật tức giận, dưới cơn nóng giận sẽ không cần để ý buộc hắn trước mặt mọi người bãi nhiệm quan chức của Đổng Khanh, làm cho cục diện càng phát triển không thể thu thập, vì vậy liên tục không ngừng đứng dậy, xin tha thứ nói: “Mẫu hậu, trẫm tuyệt đối không cho Đổng Khanh từ quan, về chức vụ Đại Tư Mã, về sau bàn lại đi, giờ phút này cũng không phải lúc thích hợp thương nghị việc đại thần triều đình.”
Hắn nhắc nhở bà, chuyện liên quan đến đại thần triều đình.
Nghe vậy, Thái hậu mới phục hồi tinh thần, che giấu bụng đầy tức giận, cẩn thận ngẫm lại, Đại Tư Mã là chức vị quan trọng trong triều, đứng hàng tam công, không phải dễ dàng bỏ cũ thay mới, vả lại mấy năm này Đổng Khanh quả thật áp chế thế lực Đậu thừa tướng, khiến lão gia hỏa kia không cách nào độc tài quyền to trong triều, đường đột thu hồi chức vụ Đổng Khanh, ảnh hưởng to lớn, chuyện này tuỳ tiện không được, sau khi suy nghĩ sâu xa một phen, bà gật đầu nói: “Như thế, chuyện có nặng nhẹ, chuyện Đại Tư Mã tạm thời bỏ xuống, trước tiên cần phải xử lý chuyện dương nữ hoàng hậu dân gian, ai gia không thể không ra mặt chặt đứt loại chuyện vô căn cứ này, để tránh tương lai sinh thêm sự cố.” Nói tới chỗ này, ánh mắt chuyển qua ra vẻ trấn định trên người Lâm Dương nhi, chậm rãi mở miệng hỏi: “Năm nay ngươi mấy tuổi? Có thể có phu gia chưa?”
Lâm Dương nhi mới gặp gỡ Hoàng đế, cũng không thận trọng dẫn tới sóng gió cực lớn, chọc giận tới Thái hậu, dẫn đến bị hắt nước trà nửa người, trong lòng nàng kinh hoàng chưa định, vẫn nỗ lực duy trì trấn định, trầm thấp mở miệng đáp: “Năm nay Lâm Dương nhi đã mười tám, chưa có vị hôn phu.”
Thái hậu tiếp tục hỏi: “Đã mười tám tuổi rồi, nữ hài tử lớn như vậy, vì sao cho tới nay chưa hôn phối? Chẳng lẽ ngươi thật vọng tưởng làm chủ hậu cung, vô vị chờ một ngày kia Hoàng đế tới cưới sao?” thotho_
“Không phải như vậy, Dương nhi sinh ra ở dân gian, tự biết không xứng đôi kết duyên, nào có can đảm có loại ý nghĩ kia?”Lâm Dương nhi nói liên tục, “Không dám giấu Thái hậu, Dương nhi đã từng đính hôn qua ba lượt, ba lượt đều không bệnh mà chết, thuật sĩ nói, Dương nhi chịu Thiên Mệnh không chế, không cách nào hôn phối thuận lợi.”
“Thiên Mệnh?”Thái hậu rất xem thường, lạnh nhạt nói: “Hừ hừ! Ai gia thật không tin những chuyện vô căn cứ kia.” Dứt lời, bà quay đầu lại hỏi Thái phu nhân “Trong phủ có nam tử chưa lập gia đình không?”
Tôi tớ ở phủ Ninh Vương đông đảo, ít thì mấy ngàn người, Thái phu nhân thân phận tôn quý, đối với chuyện người làm cũng không tốn nhiều tâm tư, tự nhiên sẽ có người quản lý đâu vào đấy, bà lập tức cho đòi tổng quản đang đợi ở một bên, phân phó nói: “câu hỏi của Thái hậu, cẩn thận trả lời.”
“Vâng”
Tổng quản cung kính khẽ khom người trước Thái hậu, nói: “Bên trong phủ có mấy gã sai vặt tướng mạo không kém, cho tới nay chưa hôn phối.”
“Cuối cùng ai gia cũng không phải là một kẻ độc ác.”Thái hậu hỏi “Trong phủ có nam tử xuất thân tốt một chút hay không? Nhìn Lâm cô nương mặc đồ này, là một người có chút của cải, hôn nhân xem trọng môn hộ, nam nhân vẫn phải xứng mới được nhé!” thotho_
Tổng quản suy nghĩ trong chốc lát, liền từ từ nói, “Trong phủ có một vị, vốn là trong nhà thuộc danh gia vọng tộc, sau gia tộc suy sụp, bọn tử tôn phân tán, qua tay nhiều người mới đi đến được vương phủ, trước mắt là người thuộc thế hệ thứ hai, người nọ là con nhỏ nhất tên gọi Chân Thế Đạo, vừa mới mười chín tuổi, chưa lấy vợ, đọc sách mấy năm, văn chương thật tốt, hiện đang làm thư ký trong vương phủ.”
“Là một văn nhân đọc sách biết chữ, lại xuất thân từ danh môn thế gia, điều kiện không kém, cứ nghe Lâm gia cũng là Thư Hương Thế Gia còn sót lại, hai gia đình này trái lại rất xứng đôi, như vậy đi, ngươi đi kêu hắn tới đây, để ai gia cẩn thận nhìn một cái.”
“Vâng” tổng quản đáp một tiếng, nhanh chóng lui xuống, chỉ trong chốc lát, quả thật một nam nhân tướng mạo thanh tú tới đây.
Hai người cùng nhau tiến lên bái kiến, Thái hậu thấy Chân Thế Đạo quả nhiên tướng mạo văn nhã tuấn tú, cộng thêm xuất thân cũng không kém, liền quả quyết làm chủ, điểm uyên ương, thay hai người gả, xuống ý chỉ nói: “Bọn ngươi nghe lệnh, ai gia Vệ Hoàng thái hậu có chỉ, Chân Thế Đạo dáng vẻ xuất chúng, Lâm Dương nhi tú ngoại tuệ trung, đúng là thiên định lương duyên, ai gia đặc biệt ban thưởng trăm lượng bạc trắng, ngày mai lệnh hai người lập tức thành hôn.”
Ngày mai thành hôn sao?!