Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 279: Chương 279: Chuyện này là lừa gạt




Editor: Thơ Thơ

Thấy thái độ nàng kiên quyết, nàng thật cũng không nghĩ phí lời ngăn cản, Đậu Nguyên Nguyên thấy nàng phục dược, thế là xuống tiễn khách nói: “Nếu muội muội đã làm pháp, cũng đổi thai rồi, như vậy ngươi cũng nên rời đi, ngươi tới tiểu biệt uyển ta đây ngồi lâu như thế, lúc này Thái phu nhân cũng phái người tới hỏi rồi.”

Tào Mộng Bình ngước mắt nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ đừng nóng vội, ngươi và ta tỷ muội một cuộc, tình nghĩa chúng ta, người trong vương phủ đều biết, cho dù ta đợi trong này cả ngày thì sao? Thái phu nhân chắc là sẽ không nổi lên nghi ngờ......”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên bụng quặn đau đánh tới một hồi kịch liệt, Tào Mộng Bình lập tức kêu thảm “Ai yêu” một tiếng, trong nháy mắt, lại có thể đau đến lăn lộn trên mặt đất, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh ra ngoài.

“Phu nhân, ngươi xảy ra chuyện gì?” Như Sương thấy thế, bị sợ đến lập tức tiến lên đỡ, lúc này lại đột nhiên phát hiện, hạ thân Tào Mộng Bình đã là một mảnh ướt hồng.

“Là máu sao?”

Mùi máu tươi xông vào mũi, Như Sương nhất thời bị sợ đến hít vào một hơi.

Vẻ mặt nàng hốt hoảng nói: “Phu nhân, ngươi ngàn vạn lần ** đừng xảy ra chuyện gì!” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đổ máu, nhất định là túi dược vật lai lịch không rõ tạo thành, lúc này trong lòng Đậu Nguyên Nguyên biết đại sự không ổn, thế là vội vàng phân phó: “Nguy rồi, nàng chảy quá nhiều máu, tình huống không quá lạc quan, mau! Nhanh đi mời đại phu tới đây!”

“Không!” Hiển nhiên đã xảy ra chuyện, nhưng Tào Mộng Bình vẫn cắn chặt hàm răng, cố nén đau bụng kịch liệt, thở hổn hển, rung giọng nói: “Chuyện đã đến tình trạng này rồi, vẫn phải cố gắng, mời đại phu tới, nhất định sẽ kinh động vương phủ......, chuyện này tuyệt đối không thể khiến người vương phủ biết được.”

Nếu như bởi vì mình ngu xuẩn và cố chấp, hại chết hoàng tự trong bụng, ngay cả Thái phu nhân cũng sẽ không tha thứ cho nàng.

Đậu Nguyên Nguyên vừa bực vừa hận, trong lòng giận không dứt, thế là nổi giận mắng: “Như vậy ngươi sẽ liều mạng chết mà chống đở nữa, nếu như ngươi còn ở chỗ này xảy ra chuyện, ngay cả ta cũng không tha cho ngươi!”

Người mang hoàng tự, nếu tào Mộng Bình thật xảy ra chuyện, chỉ sợ ngay cả Túc Vương tử cũng không giữ được giai vị cho nàng rồi.

Tào Mộng Bình không có chủ kiến, nàng đã từng lợi dụng qua nàng lấy trục sáp động tình tới hại qua Đổng Uyển. Lúc ấy Ninh Vương đối với hành động của nàng tức giận không nhỏ, giận dữ, lần này nếu ở chỗ của nàng gặp chuyện không may, Ninh Vương nhất định cũng sẽ cho rằng là nàng xui khiến, ở trong cơn giận dữ, tuyệt đối sẽ phế truất địa vị phu nhân của nàng, trục xuất khỏi Giang Nam.

Chân mày Đậu Nguyên Nguyên nhíu chặt. Vội vàng phân phó với Như Sương: “Mau! Đỡ nàng nằm trên giường, sau đó nhanh đi hầm cầm một khối băng tới đây.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

***

Sáng sớm, phòng ngoài tẩm điện liền tới mấy tên buôn bán vải, may cùng với cửa hàng châu báu.

Khóe miệng Lưu Ký chứa đựng nụ cười, hào hứng bừng bừng kéo Đổng Uyển đến phòng ngoài, từ từ nói: “Uyển Nhi, Bổn vương chọn giúp nàng mấy thứ châu báu, hôm nay đặc biệt để cho bọn họ đưa tới, không biết nàng có thích kiểu dáng nào hay không, cho nên ta phân phó khiến Châu Bảo Hành mang nhiều kiểu dáng tới đây một chút, ngươi chọn mấy thứ nhiều hơn nữa thôi. Nếu cửa hàng châu báu tới, ta cũng khiến buôn bán vải mang theo các kiểu hoa văn đi lại đây. Nàng từ trong chọn lựa vài thớt vải tơ để làm xiêm y thôi.”

Đổng Uyển liếc một ít rương trân châu mã não trên bàn một cái, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Cũng đủ rồi, thường ngày sử dụng đồ trang sức cũng là những thứ kia, nhiều đều là cất giấu, loại vật này nhiều cũng là vô dụng. Cũng để trưng bày.”

Trước kia nàng còn là một khuê tú thì cũng rất ưa thích những thứ xinh đẹp này.

Tới khi phụ thân chợt qua đời, sau khi nàng đổi nam trang lên triều đình, liền phải thiết thực hơn nhiều, ngược lại đối với châu báu đồ trang sức không hề yêu thích như vậy nữa, bây giờ liền coi là hồi phục trang phục nữ nhân, cũng lấy đơn giản làm chủ. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Lưu Ký hơi mỉm cười nói với nàng: “Điều này sao được chứ, ở ngày lễ và sinh nhật thì ngươi cần thiết giống như Bổn vương tiếp nhận lũ triều thần bái yết, khiến đám thợ thủ công làm vài món lễ bào cùng kim quan là bắt buộc.”

Đang nói, đã tự mình thay nàng chọn một cái chuỗi San Hô Hồng quý giá, sau đó đưa nó giắt trên cổ của nàng, San Hô Hồng trân quý phát ra vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt, hợp với váy nàng màu trắng càng lộ vẻ hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh.

Lưu Ký rất hài lòng với cửa hàng châu báu phân phó nói: “vật xinh đẹp như thế, cầm vài món nhiều hơn nữa tới đây.”

“Vâng” cửa hàng châu báu cũng cười đến sắp không khép lại được, vội vàng kêu phía sau giúp, cho vác một cái rương châu báu khác lên cái bàn lớn.

Lưu Ký lại từ trong chọn mấy thứ vật trân quý, lúc này, thấy Tào Mộng Bình dẫn thị nữ Như Sương khoan thai đi tới.

Thấy lúc này hắn lại vẫn ở trong phòng, Tào Mộng Bình liền giật mình.

Chẳng lẽ là xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ nay quân vương chẳng lâm triều rồi hả?

Mặc dù kích thước đất phong không giống như triều đình, trên biên chế phải có Văn Võ Bá Quan, nhưng triều chánh vẫn là hết sức rộn rịp. Tổng lý Tô Thái Phó đã bị miễn chức, vậy mà hôm nay hắn cũng không vào triều, ngược lại kêu cửa hàng châu báu đến, vội vàng đòi Vương phi hân hoan. Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Hôm nay sao Điện hạ còn chưa lên triều đây?” Mộng Bình vén áo thi lễ với hắn.

“Vương phi mới vào cửa, nàng ở trong vương phủ không có người thân, không quen, Bổn vương lo lắng nàng thích ứng không được, vì vậy mấy ngày nay miễn triều.” Nói tới chỗ này, Lưu Ký cười nói: “Ngươi cũng đã tới, không bằng cũng chọn lựa mấy thứ châu báu đi, thuận tiện làm vài món xiêm áo.”

Hắn không chỉ có không thượng triều, còn đặc biệt cho triệu buôn bán vải cùng cửa hàng châu báu tới vương phủ, vội vàng đòi tân Hoan hoan tâm, mà nàng lại chỉ là thuận tiện.

Tào Mộng Bình nhịn ghen tỵ trong lòng, cười nói: “Tỷ tỷ cũng thật là, Điện hạ không lâm triều, ngươi cũng nên khuyên nhủ!”

Đổng Uyển nghe cũng không nhanh không chậm nói: “Chư vương hầu, Kim tỉ lục thụ, chưởng trị nước này. Có phụ vương thái Phó, Nội Sử trị quốc dân, Trung Úy chưởng quan võ, Thừa Tướng thống chúng quan cùng bầy khanh đại phu đợi......, hướng thần biên chế nhiều như vậy, tự có công dụng, vương thượng trị quốc cũng không phải là mỗi ngày vào triều, một nắng hai sương. Từ sớm Điện hạ đã hạ lệnh Thái Phó đưa tấu chương vào nội điện, liên quan đến chuyện triều chánh, muội muội cứ việc an tâm.”

Tối hôm qua, Ninh Vương vì sợ kinh động nàng, hắn không biến sắc rời giường, len lén dùng một viên thuốc, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Sao nàng không phát hiện chỗ nào?

Vì vậy hôm nay hắn không muốn vào triều, chỉ nói muốn theo nàng, nàng cũng tùy hắn. Về chuyện thân thể hắn khó chịu, nàng cần thiết tìm hiểu rõ ràng trước. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tào Mộng Bình nhỏ giọng nói: “Muội muội xấu hổ, lại quên tỷ tỷ trước kia còn là vị Đại Tư Mã rồi, liên quan đến chuyện trị quốc, sao không thể cực kỳ rõ ràng hơn so với muội muội chứ?”

Tối hôm qua nàng trở về phủ thì liền nhìn thấy bóng dáng của tô Thái Phó, như thế xem ra, là vương phi khuyên Ninh Vương, để cho Thân Cữu Cữu của hắn phục hồi chức vụ Thái Phó.

Quả thật là nữ nhân vô cùng lợi hại, vừa mới vào cửa liền thu mua Tô Thái Phó, cũng khó trách hôm nay tâm tình Thái phu nhân đặc biệt vui vẻ.

Đang chìm ngâm ở bên trong, lúc này Như Sương cười nói với nàng: “Gia khiến phu nhân chọn lựa đồ trang sức mới rồi, không bằng phu nhân chọn hơn mấy thứ chứ?”

Nhớ lại Đậu Nguyên Nguyên nói cho nàng biết chuyện có liên quan với tài vụ trong phủ, Tào Mộng Bình không khách khí chút nào, cố ý chọn lựa vài món đồ trang sức đặc biệt quý trọng. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Ninh Vương là một nam nhân tiêu tiền như nước, đồ quý hiếm hơn nữa, mua cũng không chút nương tay, sau khi hắn thay thê thiếp mua mười mấy món đồ trang sức trân bảo, cùng với hàng loạt tơ lụa vải vóc, liền đối với Thương gia phân phó: “Bọn ngươi theo tổng quản đi phòng kho lấy ngân lượng thôi.”

“Tạ, vương thượng.”

Đám thương nhân nhếch miệng mà cười theo tổng quản lui xuống. Lúc này, Đổng Uyển lại liếc thấy chân mày tổng quản nhíu lại thật chặt.

Mọi người hàn huyên một lúc lâu, Tào Mộng Bình nghĩ đứng dậy cáo lui, lúc này cũng không chú ý liếc thấy một cây lược gỗ đặt trên bàn nhỏ ở phòng ngoài bên cạnh cửa.

Tào Mộng Bình nhìn cây lược gỗ này cười nói: “Ah, cây lược bên trên bàn tỷ tỷ hết sức lịch sự tao nhã đẹp mắt nhé!”

Đổng Uyển nhìn thấy trên bàn nhỏ này quả nhiên để một cây lược gỗ, lập tức mệnh nói: “Văn Tâm, đi lấy đi qua!”

“Vâng” Văn Tâm lập tức dịch bước đi lấy cây lược gỗ tới, tiếp trình lên.

Là một cây lược gỗ chạm trổ hết sức tinh sảo, phía trên Tinh Công khắc tỉ mỉ tranh hoa điểu án, đặc biệt nhất chính là cây lược gỗ đang tản ra nhàn nhạt mùi thơm đàn hương.

Đổng Uyển ngước mắt hỏi “Là một thanh đàn hương, cây lược gỗ này là từ đâu tới hay sao?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Văn thầm nghĩ “Phải là từ trong nhà kho tìm ra đồ tốt thôi. Vì để cho vương phi thoải mái, mấy ngày nay tổng quản lục tục từ trong nhà kho tìm một chút đồ khá hơn đưa tới, trong phòng gương đồng, chậu, lư hương, trục đài, cây kéo, cùng với bình phong lớn nhỏ..... Đợi chút, đều là mấy ngày nay đặc biệt đưa tới, đồ thật quá nhiều, nô tỳ thật sự cũng không rõ ràng những thứ đó là lúc nào đưa tới, cây lược gỗ này đã đưa tới hai ngày này chứ?”

Tào Mộng Bình thấy cái lược gỗ Đàn Hương kia rất đặc biệt, rất là hâm mộ nói: “Thật là một đồ tốt, ta ở nơi này liền có thể ngửi thấy được một mùi thơm đàn hương nhàn nhạt rồi, nghe nói đàn hương có thể trấn an tâm thần, đều có công hiệu Thanh Tâm, điều khí, dưỡng sinh đấy.”

Đổng Uyển thấy nàng thích đến vậy, thế là liền đưa lược đàn hương cho nàng nói: “Nếu muội muội thích, như vậy ta liền mượn hoa hiến Phật, đưa lược đàn hương này cho ngươi đi!”

“Như vậy Mộng Bình cám ơn vương phi rồi.” lòng Tào Mộng Bình tràn đầy vui mừng tiếp nhận lược này.

Lưu Ký cười nói: “Ngươi xem ra rất mắt tinh, Bổn vương vẫn không phát hiện trên bàn cạnh cửa phòng ngoài, lại để một cây lược đàn hương đấy.”

Tào Mộng Bình cười nói: “Điện hạ không thể không phát hiện, mà là nhìn thấy cũng sẽ không để ý.”

Một nam nhân sao đi chú ý những vật nhỏ này của nữ nhân đấy, bình thường mà nói, chỉ biết làm như không thấy.

Lưu Ký cười nói: “Điều này cũng đúng......” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Mọi người lại hàn huyên trong chốc lát, Tào Mộng Bình liền đứng dậy cáo lui, thị tỳ Như Sương của nàng ôm một ít hộp châu báu đồ trang sức, đi theo nàng vén áo thi lễ với Ninh Vương.

“Như vậy Mộng Bình cáo lui.”

Lúc này, Đổng Uyển lại mở miệng ngăn cản nói: “Tào phu nhân, xin đợi.”

Tào Mộng Bình cười dịu dàng nói: “hả, vương phi Điện hạ còn có chuyện quan trọng gì?”

Chẳng lẽ là muốn chỉ trích nàng chọn lựa đồ trang sức quá quý trọng rồi sao?

Mới vừa rồi thừa dịp Ninh Vương không để ý, sắc mặt tổng quản thật khó coi, tin tưởng nàng cũng nhìn thấy chứ?

Hôm nay chi tiêu đáng kể, chỉ sợ là tài chánh vương phủ chịu không nổi chứ?

Đôi mắt sáng của Đổng Uyển nhìn chằm chằm nàng, chốc lát, lại chậm rãi mở miệng hỏi: “sắc mặt Tào phu nhân hình như có chút tái nhợt? Tinh thần của ngươi cũng không quá tốt, thân thể có khó chịu hay không?”

Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Tào Mộng Bình thay đổi một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.