Editor: Thơ Thơ
Rõ ràng là Vũ Thái phi muốn tiêu hủy chứng cớ.
Nếu không phải bà chột dạ, vội vã nghĩ phá huỷ chứng cớ, người này xưa nay cẩn thận ra sao không tiếc làm cho người nghi ngờ? Có thể thấy được trên người Kim thị quả thật có nhiều bí ẩn.
Đổng Khanh nghiêm mặt nói: “sau khi người chết, từ trước tới nay luôn là nhập thổ vi an. Người phạm vào tội lớn, phơi thây ngoài hoang dã; người bị bệnh truyền nhiễm, mới đưa đi hỏa táng. Kim thị cũng không trải qua Thẩm Phán triều ta phạm phải tội lớn, cũng chưa từng mắc bệnh, vì sao phải đem nghiền xương thành tro, không để cho bà nhập thổ vi an chứ? Chuyện này, phù hợp luật pháp triều ta sao?”
Nhị tổng quản vội vàng phụ họa nói: “Đúngvậy, Đổng đại nhân nói có lý!”
Gặp biến đổi lớn, hoàng thượng trốn đi, Thái hậu bị bệnh không dậy nổi, đang nghe sự tình huyết chiếu thoái vị về sau, bệnh tình lại càng phát nghiêm trọng, hôm nay, hẳn là chuyện gì cũng không quản được, nghe nói Anh vương Lưu Hâm lấy được chiếu thư hoàng thượng nhường ngôi, đang chạy về Hoàng Thành tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế rồi, tình trạng ở chỗ này, Vũ Thái phi càng thêm không ai bì nổi rồi.
Nếu Anh vương thành công đoạt được ngôi vị Hoàng đế, Vũ Thái phi sẽ trở thành Đế Mẫu Nhất Triều.
Hoàng quyền sắp về tay Vũ Thái phi, những thị vệ này cơ hồ không người nào dám không vâng lời của bà. Thotho_
Hoàng thượng là Nhi tử của Thái hậu, lúc ấy hắn ở đó, chuyện này thiên chân vạn xác, đáng tiếc lời nói nội thị trong hậu cung, Chư Vương không chịu tin.
Kim thị và hoàng thượng rõ ràng không có quan hệ huyết thống, bớt sau lưng của bà lại cùng cái của hoàng thượng giống nhau như đúc, chuyện này quá mức quỷ dị, cộng thêm một chuyện rỉ máu nhận thân, đâu chỉ cổ quái, đơn giản là ly kỳ.........
Trên người Kim thị nhất định là có vấn đề.
Mấy ngày trước, Thái hậu cũng không cho bất luận kẻ nào động đến nửa phần thi thể Kim thị, ngày hôm qua đột nhiên bệnh tình lại tăng lên, thậm chí còn không thể dậy, Vũ Thái phi liền nhân cơ hội sai người lập tức đốt Kim thị.
Thị vệ nhíu mày nói: “Đổng đại nhân. Ty chức chỉ để ý phụng hành mệnh lệnh của cấp trên, về phần chuyện luật pháp, không có ở bên trong phạm vi của chúng ta phụng hành!”
“Càn rỡ!” Đổng Khanh nổi giận nói: “Lĩnh bổng lộc của quốc gia, chẳng phân biệt được lớn nhỏ, nếu như người người đều giống các ngươi như vậy, không hề quan niệm pháp luật và kỷ luật. Chẳng phải thiên hạ này đại loạn sao?”
Thị vệ thấy nàng giận dữ, vội vàng cáo lỗi nói: “Đổng đại nhân, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, hơn nữa không dám không phụng hành, xin ngươi đừng làm khó ty chức nữa.” Thotho_
Đổng Khanh chưa mở miệng, phía sau liền truyền đến tiếng nữ nhân lạnh lùng.
“Sách sách sách! Lớn tiếng kêu la như vậy. Bổn cung còn tưởng rằng là ai đó? Thì ra là Đại Tư Mã đại nhân, quan uy ngươi thật là lớn?!”
Ngẩng đầu nhìn lại. Thấy Vũ Thái phi đang từ từ bên nhà kia dịch bước ra ngoài.
Đổng Khanh lập tức theo lễ tiến lên thở dài, nói: “Hạ quan, tham kiến Thái phi nương nương!”
Vũ Thái phi lạnh nhạt liếc nàng một cái, giọng nói mang theo chỉ trích: “Đổng đại nhân, quan uy ngươi thật là lớn? Ngay cả Bổn cung ra lệnh cũng dám bỏ mặc rồi hả?”
Đối mặt bà nghiêm nghị trách cứ, Đổng Khanh nín thở trầm ngâm: “Quốc có quốc pháp. Gia có gia quy, hạ quan chỉ là theo luật làm việc, nếu vì vậy mà xúc phạm vào Thái phi nương nương. Xin hãy tha lỗi!”
Vũ Thái phi khép lại một khép tay áo, ngẩng cằm lên, một đôi con mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng, nói: “Nếu hiểu sẽ xúc phạm Bổn cung, thật đúng là người thức thời là trang tuấn kiệt, Đổng đại nhân làm quan nhiều năm, chắc hẳn biết rõ đạo lý như thế, nếu ngươi thật là người thông minh, thì nên biết chuyện gì nên làm, mà chuyện gì không nên làm!” Thotho_
Đổng Khanh nói: “Đang không khéo, hạ quan ngu dốt cực kì, thật sự là không rõ cái gì là ích lợi được mất, chỉ biết là quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Phụ nhân Kim thị vô tội vô bệnh, vốn không nên thiêu, hạ quan xin Thái phi nương nương vẫn là giao phụ nhân này cho Đổng Khanh tới xử lý đi.”
“Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Vũ Thái phi nặng nề “Hừ” Một tiếng, phất tay áo cả giận nói: “Kim thị vô tội sao? Ở bên trong miếu Thái Bá, bà cầm chén bể muốn hành thích Bổn cung thì sao? Mắt Đổng đại nhân bị mù, không có nhìn thấy sao? Hành thích Thái phi là tội lớn bực nào? Bổn cung đem bà nghiền xương thành tro, còn chưa đủ để tiết hận!”
Đổng Khanh thuận thế nói: “Nếu Thái phi cho Kim thị là có tội, như vậy càng không thể thiêu rồi. Phàm oan mà không kiện người, tam tư cật vấn. Chuyện này thiết yếu giao do Tam Tư tới xử lý, trùng hợp hạ quan quan bái Đại Tư Mã, thân kiêm chức vụ Đại Tư Không, căn cứ luật pháp triều ta, phụ nhân này cần thiết giao do hạ quan tới xử lý mới phải.”
“Càn rỡ!” Sơ ý một chút, lại để mình đuối lý rồi, mặt Vũ Thái phi đỏ lên, nổi giận nói: “Ngươi cho là Đại Tư Mã ngươi còn có thể duy trì bao lâu?”
Dứt lời, Vũ Thái phi nhanh chóng hất mặt, nghiêm lệnh nói với bọn thị vệ: “Bổn cung có lệnh, lập tức thiêu thi thể phụ nhân này, ai dám không vâng lời?”
Nàng không hề biện luận cùng Đổng Khanh nữa, tính toán cường thế làm.
Bọn thị vệ không dám cãi lệnh, lập tức ôm quyền nói: “Tuân lệnh!” Thotho_
Thấy thế, sắc mặt nhị tổng quản chợt biến, nhanh chóng kề bên cạnh Đổng Khanh, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Cái này cũng không tốt lắm, cái này không phải chết vô đối chứng rồi sao? Không! Người chết cũng biết nói, sẽ lưu lại chứng cớ, một khi thi thể Kim thị bị hủy, tất cả thì xong rồi!”
Đổng Khanh trầm mặt nói: “Ngươi không có nhìn thấy ta đang suy nghĩ biện pháp sao?”
Nhị tổng quản cắn răng một cái nói: “Xem ra, chỉ có thể cứng rắn rồi, dùng cách cướp đoạt!”
“cướp đoạt sao?” Đổng Khanh liếc hắn một cái, buồn bực nói: “làm sao cướp đoạt? Trên tay ta có người nào à? Huống chi đắc tội Vũ Thái phi, ngay cả tánh mạng của mình cũng khó giữ.”
“nếu Thái hậu sụp đổ, không có cách nào rửa sạch trong sạch, nô tài còn có cái tiền đồ gì để nói sao?” giờ phút này hai mắt của nhị tổng quản lại lóe lên một tia sắc bén trước nay chưa có, quyết tuyệt nói: “Năm xưa, Nhị Chấn ta đã từng tập võ nhiều năm, hôm nay lại có công dụng rồi...........”
Trước kia Tiểu An Tử đã từng nói tới chuyện nhị tổng quản tập võ trước khi vào cung.
Lúc tuổi Nhị tổng quản còn trẻ, đặc biệt hứng thú với võ nghệ, vì vậy hao tốn rất nhiều tâm huyết, rốt cuộc lấy được Võ Công Bí Tịch bảo điển rất lợi hại trong truyền thuyết, vì thế, thậm chí không tiếc tự cung, theo đuổi cảnh giới võ học tối cao, một lòng hy vọng trở thành cao thủ uy chấn võ lâm, cuối cùng lại chịu khổ thất bại, cuối cùng hắn Đại Triệt Đại Ngộ, chảy nước mắt, vào cung trở thành nội thị......... Thotho_
Khóe miệng Đổng Khanh rút ra co quắp, vội vàng ngăn cản nói: “Nhị công công, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động, đợi ta còn muốn tìm phương pháp đi!”
“Không còn kịp rồi! Trừ phi Đổng đại nhân Thần Thông Quảng Đại có thể cầu mưa, trời giáng mưa to, ngươi không có nhìn thấy cây đuốc đã đốt lên tới sao?”
Dứt lời, nhị tổng quản đã nhanh chóng chạy về phía trước, bản lĩnh lưu loát đoạt lấy bội kiếm bên hông của một thị vệ, ngay sau đó nâng lên trường kiếm, nhưng thấy kiếm quang lóe lên, cây đuốc bị thị vệ điểm, ở trong giây lát đã bị hắn chém thành hai mảnh.
“Nguy rồi!” Đổng Khanh không kịp ngăn cản, cau mày nói.
Nhị tổng quản làm sao vậy, thế nhưng cũng thiếu kiên nhẫn như vậy.
Ở trước mặt của thái phi vung đao, đây chính là tử tội!
Cũng có thể giết tại chỗ!
Quả nhiên, Vũ Thái phi lập tức lớn tiếng quát bọn thị vệ: “Đổng Tư Mã và nhị tổng quản ý đồ mưu hại Bổn cung, giết không tha!” Thotho_
“Giết không tha sao?” Nghe vậy, nhị tổng quản trố mắt trong chốc lát, lúc này mới đột nhiên nhớ tới tính nghiêm trọng tự tiện quơ đao ở cạnh thái phi, hắn nâng trường kiếm lên, vỗ ngực một cái, bộ dáng mười phần anh kiệt, cất giọng nói: “Nhị Chấn ta một người làm, một người chịu, cùng Đổng Tư Mã có quan hệ gì đâu? Nếu thật có tội, dựa vào một mình ta tới!”
Vũ Thái phi dùng một đôi con mắt lạnh lùng quét qua bọn họ, lạnh lùng nói: “vung đao ở trước mặt bản cung, chính là tử tội, nhị tổng quản và Đại Tư Mã hợp mưu, ý đồ hành thích Bổn cung, người đâu, đem hai người này trảm quyết, lập tức giết!”
Nghe lệnh, bọn thị vệ rối rít rút trường kiếm, vây lại.
“tội muốn giết, sợ gì không có lý do nhé!” Nhị tổng quản ngửa mặt lên trời thở dài. Hầu hạ trong cung nhiều năm, hắn làm sao không hiểu quan hệ lợi hại trong đó, Vũ Thái phi muốn lợi dụng cơ hội lần này diệt trừ Đổng Tư Mã.
Nhị tổng quản lão lệ tung hoành nói: “Đổng đại nhân, là ta làm liên lụy tới ngươi! Là ta xin lỗi ngươi! Hôm nay Nhị Chấn ta khó giữ được tánh mạng, cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo hộ ngươi chu toàn đấy!” Dứt lời, nhị tổng quản hét lớn một tiếng, vung trường kiếm lên lần nữa.
“Giết!” Chốc lát, bọn thị vệ đã lên tiếng mà tới.
“A!” Nhị tổng quản nổi giận gầm lên một tiếng, một tiếng kia khí thế kinh người. Thotho_
Khoảnh khắc, Đao Quang Kiếm Ảnh, hai bên lại đánh nhau kịch liệt.
Hiện trường đột nhiên đánh nhau, tình huống hỗn loạn tưng bừng, Đổng Khanh vội vội vàng vàng né tránh đao kiếm vô tình vung tới.
Nhị tổng quản vội vàng cất giọng nói với nàng: “Đổng đại nhân, ngươi mau tránh đến sau thân ta, ta bảo vệ cho ngươi!”
Lúc này, địch quân một đao huy tới, nhị tổng quản “Ai yêu” Hí một tiếng, suýt nữa không có tránh thoát. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng chạy tới phía trước Đổng Khanh, ý đồ bảo vệ nàng.
Đổng Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Nhị tổng quản, ngươi hai mặt thụ địch, trước đừng động tới ta, chỉ cần chăm sóc tốt cho mình thôi. Ta quen bị đuổi giết, rất biết né tránh. Ta đây một Đại Tư Mã cầm đao tán dóc không được, chạy trối chết là lợi hại nhất.”
Đổng Khanh thầm nghĩ, nhị tổng quản bị bức ép đến mức nóng nảy, dẫn đến xử sự lỗ mãng, chẳng những không gánh nổi thân thể Kim thị, ngược lại còn sẽ mất mạng vô ích. Thái hậu vẫn cần người trung thành như vậy ở bên cạnh, vô luận ra sao, nàng cần phải giữ được một mạng của nhị tổng quản.
Nàng không ngừng bận rộn nói với nhị tổng quản: “Lớn tiếng doạ người! Nếu đã đánh, ngươi liền rống lớn tiếng một chút đi! Đem khí thế áp đảo sơn hà mang ra đi!”
“Rống to?” Nhị tổng quản không rõ liền để ý. Thotho_
Đổng Khanh không nhanh không chậm nói: “hai dặm chung quanh nơi này, tụ tập cao thủ, tiếng rống to có thể hấp dẫn mấy cao thủ đặc biệt lợi hại phía trước giúp chúng ta.”
Nhị tổng quản nghe xong, liền rống lớn chừng mấy tiếng.
Lúc này, lại thấy Vũ Thái phi vội vàng mệnh lệnh: “Mau! Nhanh chóng giết hai người này đi!”
Tiếng vẫn còn chưa dứt, một ánh đao lãnh liệt bỗng dưng thoáng qua bên người Đổng Khanh, nàng bị sợ đến mồ hôi lạnh cũng không kịp lau, vội vàng cao giọng gọi: “Thẩm Mộ Thu, nếu như ngươi muốn giúp Ninh Vương tranh thủ ngôi vị Hoàng đế, ra tới giúp ta đi!”
Tiếng của nàng chưa dứt, bỗng chốc, một bóng người từ phía sau nhà bay ra.
Thẩm Mộ Thu vẫn đợi trước hành lang sửa sang lại bảo kiếm của hắn, tiếng cãi vả phía sau, hắn khẳng định nghe, lại cố ý mắt điếc tai ngơ.
Chuyện không liên quan tới mình, hắn tuyệt đối sẽ không xuất thủ can thiệp.
Giờ phút này, nàng đang cần một cao thủ võ công trác tuyệt tới cứu nguy, chỉ có liên can ích lợi với Ninh Vương, Thẩm Mộ Thu mới có thể ra tay.