Lưu Ký chưa kịp mở miệng, lúc này, Thái phu nhân bỗng nhiên bước nhanh tiến lên, "bộp" một tiếng, quỳ xuống ở cạnh hoàng đế, rơi lệ nói: "Là thiếp thân đáng chết, việc này do một mình thiếp thân gây nên, không có quan hệ với Ninh vương Lưu Ký, tôi tớ trong vương phủ có thể làm chứng, lò sưởi đầu độc hoàng thượng là chuyển đến từ trong phòng của thiếp thân, Lưu Ký căn bản không biết việc này, xin hoàng thượng nắm rõ!"
Lưu Ký thấy mẹ đột nhiên chạy tới nhận tội, sắc mặt chợt thay đổi, nghiêm nghị nói: "Mẹ, Người hồ đồ rồi, Người đừng nói ẩu, thân thể của Người không tốt, mau đi xuống nghỉ tạm đi, Người yên tâm, Tứ Thập Cửu không có việc gì."
Thái phu nhân nét mặt thê lương, bàn tay vỗ về gò má của con trai, bi thương rơi lệ nói: "Hoàng nhi ơi, là mẹ có lỗi với con, việc này quả thật là do mẹ gây nên." - Nói xong, ngước mắt nhìn thẳng vào Lưu Lăng, trong ánh mắt chính là một mảnh thâm trầm oán hận, ánh mắt ác độc này làm Lưu Lăng bỗng dưng giật mình, thoáng dâng lên một chút kinh ngạc.
Vì sao Thái phu nhân hận hắn đến như vậy, nhất định phải muốn mạng của hắn?
Thái phu nhân cắn răng, oán hận nói: "Việc đầu độc Hoàng thượng quả thật là do thiếp thân gây nên, không có liên quan đến Ninh vương Lưu Ký, bởi vì trong lòng thiếp thân có hận, ghi hận cái chết của trượng phu Huệ đế... ." - Nói tới đây, ánh mắt chuyển thành bi ai, chỉ vào lò sưởi, ánh mắt trong khoảnh khắc tóe ra một luồng sát khí bức người, lộ ra hận ý mãnh liệt đã đọng lại nhiều năm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiên phu Huệ đế không phải vì phong hàn bất ngờ mà băng mất, chàng bị đầu độc! Lưu Khang vì đoạt ngôi, lợi dụng lò sưởi mang theo độc tính này hại chết chàng. Trượng phu đột nhiên mất, ta ôm nỗi hận sinh hạ con côi từ trong bụng mẹ, mỗi ngày nhìn con trẻ đã mất cha, đêm không thể say giấc, chỉ có thể rơi lệ trước vầng trăng, oán hận nhiều năm, thật vất vả đợi đến lúc con trai của Lưu Khang tự động đưa đến cửa, ta liền nhất báo trả nhất báo, thay tiên phu của ta báo mối thù này!"
Lưu Ký nghe xong, thần sắc chuyển thành kinh hãi, trong lòng sóng triều mãnh liệt, hắn trước nay vẫn không hiểu được sự oán hận trong lòng mẹ của mình lại sâu như thế.
Thâm cừu đại hận như vậy. Sắc mặt Lưu Lăng nặng nề, nói: "Hoàng bá phụ Huệ đế đột ngột trúng gió, trời xanh không thương, khiến ngài ấy tráng niên mất sớm, phụ hoàng của ta trong lòng tuy rằng bi thương, nhưng mà thuận lý thành chương, kế huynh làm vua, lại vô tình đeo tội danh mưu hại huynh trưởng, tiên phụ chẳng lẽ không vô tội sao? Thái phu nhân có chứng cớ gì chứng minh Huệ đế là do phụ hoàng của ta làm hại?"
"Chứng cớ ?!" - Thái phu nhân đột nhiên lạnh lùng nói: "Lưu Khang vô tội hay không trong lòng hắn nắm rõ! Hắn có thể lừa gạt thế nhân, vĩnh viễn cũng không lừa được lương tâm của bản thân. Không! Người như hắn sao có thể nào có lương tâm kia chứ?"
Đổng Khanh nghe xong, khuyên nhủ: "Chuyện lúc trước như thế nào, Huệ đế và tiên đế đều đã không còn ở nhân thế, chuyện cũ đã qua, ân oán thanh toán xong, Thái phu nhân xuống tay với Hoàng thượng, danh là báo thù, nhưng khi Huệ đế băng mất, hoàng thượng chưa sinh ra. Chẳng lẽ Huệ đế mất sớm cũng có liên quan đến Hoàng thượng ? Ngài vì phát tiết oán khí, không tiếc đầu độc, người nhất vô tội chẳng lẽ không phải là hoàng thượng sao? Sao ngài không để người đã chết nhập thổ an lành chứ, tội gì đem thù hận nhiều đời truyền tiếp xuống!"
"Thù hận? Ha ha ha ha ha!" – Thái phu nhân cười đến vô cùng thảm thiết, bà thê lương nói: "Hiện thời sự đã bại lộ, một người làm, một người gánh.. . Ta nhận tội đó là được rồi!" - Nói xong, lại từ trong cổ tay áo lấy ra một viên thuốc, gắng sức không ai kịp đề phòng quăng vào trong miệng, ngay sau đó té ngã trên đất.
Lưu Ký nhìn mẹ uống thuốc độc ngã xuống đất, kinh hoảng không thôi, lập tức thét lên một tiếng, "Mẹ ơi, không được!"
Y nhanh chóng chạy vội qua, chỉ thấy mẹ đã ngã ngay trước mắt, y chảy nước mắt, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, ôm lấy mẹ, vừa hoảng vừa sợ, liên thanh kêu: "Mẹ, mẹ ơi, Người tỉnh tỉnh lại đi, Người đừng dọa Tứ Thập Cửu..."
Lúc này, Cố Tử Khâm lại đột nhiên xông lên phía trước, một phen đẩy y ra, vội vàng nói: "Tránh ra, ta là đại phu! Vừa mới vào miệng, còn có thể cứu được, làm cho bà ấy nhổ ra viên thuốc mới được." - Đối phương chưa kịp phản ứng, gã liền trực tiếp lấy châm ra cấp cứu, gã xuất ra châm nhỏ chia ra châm mấy cái ở trên huyệt đạo của Thái phu nhân, một lát sau, lại thấy Thái phu nhân "ọe " một tiếng, viên thuốc màu đen quả thực theo tiếng mà từ trong miệng phun ra, ngay sau đó lại liên tục nôn khan không dứt, khiến cho nước mắt dàn dụa, sắc mặt tái nhợt.
Cố Tử Khâm xấu hổ không thôi, cười nhẹ một tiếng nói: "Hỏng bét, thi châm quá độ, khả năng sẽ nôn liền mấy khắc, nhưng mà, viên thuốc đã nhổ ra, căn cứ ghi chép trong nhật ký của tổ tiên, thi châm, phun ra vật độc, trên nguyên tắc hẳn là đã không đáng lo rồi."
Sắc mặt Lưu Ký tối lại, nhanh chóng ôm lấy mẹ, đi nhanh ra bên ngoài, nói: "Mau! Truyền đại phu đến đây."
Thái phu nhân nhận tội, uống thuốc độc tự sát, Ninh vương ôm mẹ hối hả rời đi. Tô Thái phó sau khi vái lạy Hoàng thượng, gương mặt nặng nề, cũng đi theo ra ngoài.
Sự tình xuất hiện biến chuyển ngoài dự đoán, Lưu Lăng sắc mặt âm u nặng nề, một tay xoa mày, một tay giơ lên nói: "Các ngươi đều lui ra đi, Đổng Khanh và Cố Tử Khâm ở lại."
Đậu Nguyên Nguyên quét mắt liếc Lưu Hâm một cái, hai người ánh mắt giao nhau, Lưu Hâm hiểu ý, lập tức chắp tay lạy nói: "Thần đệ cáo lui."
"Tuân chỉ." - Mọi người ào ào lui ra.
Mọi người thối lui, Tiểu An Tử nét mặt thần bí, nhanh chóng đóng cửa phòng. Lúc này, sắc mặt Lưu Lăng lại đột nhiên trắng nhợt, thân mình lảo đảo một cái, ngã mạnh lên trên ghế.
"Hoàng thượng, ngươi không sao chứ ?" - Đổng Khanh rất lo lắng.
Tiểu An Tử quay đầu tức giận nói với Cố Tử Khâm: "Cái tên con cháu của nghịch tặc trị bệnh làm chết sủng phi này đáng chết! Rốt cuộc là ngươi cho hoàng thượng ăn cái gì vậy hả ?"
Cố Tử Khâm líu ríu một tiếng nói: "Sớm đã nói qua, hoàng thượng dùng Kim thạch đan dược, có tác dụng khởi tử hồi sinh ngắn ngủi, có thể làm cho người tạm thời thoạt nhìn tinh thần sáng láng, nhưng lại cực kì tổn thương thân thể... ."
Cổ đại, đế vương vì theo đuổi thuật trường sinh bất lão, liền lệnh cho phương sĩ luyện đan dược, phương sĩ luyện ra Kim thạch dược, có thể cho người phục hồi nhất thời tinh thần gấp trăm lần, có ảo giác kéo dài tuổi thọ, lại không biết rằng trong đan dược có chứa độc tính, đế vương thường xuyên dùng, mặt ngoài tinh khí mười phần, nhiều năm sử dụng, kì thực trúng độc ngày càng nặng, kết quả là băng mất.
Tiểu An Tử cả giận nói: "Cái tên mật y này đáng chết!"
Lưu Lăng thở hổn hển một hơi nói: "Đừng trách cứ hắn, là do bản thân trẫm quyết định, không như vậy, có thể nào bức ra hung phạm được ? Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc rồi."
Đổng Khanh vỗ vỗ lưng của hắn, an ủi: "Hoàng thượng, thân thể quan trọng hơn, về sau còn có rất nhiều cơ hội bức ra bộ mặt thật của Anh vương, hiện tại long thể quan trọng nhất." – Nói xong, quay đầu nói với Cố Tử khâm: "Mau! Thi châm giúp hoàng thượng thư hoãn độc tố trong cơ thể đi."
Cố Tử Khâm rất chăm chú cầm lấy châm nhỏ, Tiểu An Tử thoáng nhìn ánh bạc trên châm nhỏ chợt lóe lên, đột nhiên cả người lướt qua một trận run sợ, rất không yên tâm nói: "Đổng đại nhân, người này có thể làm được không? Vừa mới rồi, gã còn còn thi châm quá độ đối với Thái phu nhân đó."
Cố Tử Khâm vỗ vỗ ngực nói: "Cố mỗ sinh ra ở thế gia làm nghề y, từ nhỏ nhận lấy giáo dưỡng y thuật, ta dám bảo đảm, y thuật của nhà họ Cố ta bác đại tinh thâm, tuy rằng đến nay đã ba đời chưa từng làm nghề y, y thuật vẫn cứ tiếp truyền lưu xuống dưới, chỉ có khiếm khuyết kinh nghiệm thực hành mà thôi."
Tiểu An Tử "Xí" một tiếng nói: "Long thể của Hoàng thượng há có thể dễ để cho ngươi lấy ra thực tập?"
Đổng Khanh chau mày nói: "Trước mắt, người biết y thuật lại đáng để tin cậy chỉ có Cố huynh thôi."
Chỉ có thể miễn cưỡng dùng một chút.
Cố Tử Khâm nói: "Cô yên tâm, ta sẽ cẩn thận, tuyệt đối không làm cho hoàng thượng có gì tổn thương."
"Hoàng thượng, trước uống chén nước đi." - Đổng Khanh rót một ly trà nóng, đưa cho Lưu Lăng.
Lưu Lăng uống một ngụm trà, thuận thuận khí, thần sắc lại bi thương, chậm rãi mở miệng nói: "Vốn rằng trẫm đúng là rất khó phát bệnh, không ngờ lại bị em trai ruột của mình nhân cơ hội âm thầm độc hại, trẫm đâu chỉ vô cùng đau đớn chứ! Dưới hoàng quyền, quả thật là không có tình thân rồi... ."
Đổng Khanh bày mưu, lấy lò sưởi đưa cho Vũ thái phi để thử Anh vương. Gã quả thực chột dạ, trong lúc vừa sợ vừa nghi, liền tính đem tội vạ đổ cho Ninh Vương, cạo xuống dịch hoa, tố giác việc lò sưởi chứa độc, thuận lý thành chương đẩy cho chủ nhà Ninh vương, không biết rằng hành động lần này trái lại trong vô ý bại lộ ra tâm tư của bản thân.
Em trai thân ái của hắn quả nhiên biết lò sưởi có độc.
Trong khoảnh khắc gã cạo xuống dịch hoa đó, lòng hắn như dao cắt, tình cảm anh em dĩ vãng hiện lên ở trong đầu, đúng là châm chọc như vậy.
"Hoàng thượng bị bệnh này, thử một lần ngược lại kiểm tra ra hoàng thượng đã từng bị trúng độc, cho nên đặc biệt mẫn cảm đối với vật độc." - Cố Tử Khâm nói: "Nhưng mà, người đầu độc Hoàng thượng là Thái phu nhân a, bà ấy vừa mới rồi còn sợ tội tự sát đó."
Đổng Khanh lắc đầu, cắn răng nói: "Người mà Thái phu nhân hận là tiên đế, không phải là hoàng thượng, bà ấy chỉ đang giúp người khác che giấu hành vi phạm tội."
Hoàng thượng cũng không phải là con ruột của tiên đế, Thái phu nhân tuyệt đối đã biết chuyện này, bà ấy không có lý do gì hận thấu xương đối với Hoàng thượng, bà ấy đối với hoàng thượng không nên có hận ý khắc sâu, kinh người như vậy, mà là một lòng mong giúp con trai của mình đoạt lại ngôi cao.
Bà ấy không thực sự thù hận hoàng thượng, vừa rồi rõ ràng là bà ấy diễn trò, chính là diễn quá mức phát hỏa, tựa như thực sự có chuyện thâm cừu đại hận vậy, hành động này ngược lại để lộ ra bà ấy che giấu mục đích giúp người kia. Hoàng thượng không biết thân thế của bản thân, đương nhiên không có cách nhìn thấu.
Nói đi nói lại, Thái phu nhân có lý do bố trí hoàng thượng vào chỗ chết, nhưng tuyệt đối không có lý do gì lựa chọn ở chỗ của chính mình, rất có thể là đã cùng với Anh vương đạt thành điều kiện trao đổi nào đó, mới có thể khiến bà ấy mạo hiểm liều lĩnh lớn như thế.
Cố Tử Khâm nghe thấy Thái phu nhân không phải là chủ mưu mưu hại hoàng thượng, nét mặt kinh ngạc, há to mồm nói: "Không là Thái phu nhân, hiển nhiên cũng không phải Ninh vương, hay là... . Là Anh vương làm? Chẳng lẽ con trai ruột của Thái phu nhân mới là Anh vương, cho nên bà ấy mới có thể lấy cái chết đền tội, ý đồ che giấu thay Anh vương?"
Tiểu An Tử trách mắng: "Nói bậy! Anh vương là con trai của Vũ thái phi ! Vũ thái phi sinh Anh vương trong hoàng cung, thời điểm đau bụng sinh gào thét oai oái, Thái phu nhân và Ninh vương đã ở đất phong xa xôi rồi."
"Bằng không, Thái phu nhân bà ấy rốt cuộc là vì sao chứ?"
Đổng Khanh thầm nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể cho hoàng thượng biết thân thế của hắn, vì thế nói: "Ta nghĩ, việc đầu độc hoàng thượng là Anh vương cùng Thái phu nhân liên thủ làm, sự tình bại lộ, Thái phu nhân tự biết khó thoát khỏi chịu tội, liền tính một mình gánh vác, bảo toàn cho Anh vương."
"Bảo toàn Anh vương? Thái phu nhân có lý do gì không tiếc lấy cái chết để bảo toàn Anh vương hoàn toàn không có quan hệ với bà ấy?" - Lưu Lăng ngước mắt nhìn thẳng Đổng Khanh, thấp giọng nói: "Nàng có việc giấu trẫm."
Trong nháy mắt nàng chợt thoáng hiện vẻ chột dạ, làm sắc mặt hắn tối lại.