Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 104: Chương 104: Lão yêu bà Thái hậu phái ngươi tới sao?




Editor: Thơ Thơ

Cuối cùng, Anh vương vẫn còn kiêng dè Thái hậu.

Rõ ràng Vệ Sùng Văn mới vừa bảo hộ mệnh nàng, Anh vương không có biện pháp xác định binh phù có ở trên tay nàng hay không, không dám mạo hiểm giết chết Vệ Sùng Văn, đắc tội với Thái hậu.

Chuyện này liên quan trọng đại, chút sơ ý, sẽ mất đi vị trí thái tử, khi nào Anh vương có được niềm tin tuyệt đối, mới dám động thủ.

Một khi Vệ Sùng Văn điều động đại quân, động tác kế tiếp của Anh vương, nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy được binh quyền từ trên người Vệ Sùng Văn........., hắn vừa mới rời đi, trong lòng nhất định là có kế hoạch khác rồi.

Vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối tin tưởng Vệ Sùng Văn.

Đổng Khanh nói với Vệ Sùng Văn: “Bây giờ tình cảnh Hoàng thượng hết sức nguy hiểm, nếu Anh vương tìm được hoàng thượng trước tiên, hắn nhất định sẽ âm thầm giết chết hắn, thuận thế lên ngôi, chúng ta phải tìm được hoàng thượng trước Anh vương.” thotho_

Vệ Sùng Văn nói: “Hoàng thượng tung tích không rõ, việc cấp bách trước tiên cần phải tìm được hắn, ta sẽ nhanh chóng triệu hồi Vệ gia quân, tận hết sức tìm hoàng thượng, đại quân triều đình ở nơi này trong mấy ngày, ta cũng sẽ điều động, để phòng ngừa chư vương thay đổi, ngươi vào Thành Cô Tô, mọi chuyện nên cẩn thận.”

Tiểu An Tử nói: “Hoàng thượng không có thói quen không có Tiểu An Tử hầu hạ bên người, ta theo Đổng đại nhân cùng nhau vào thành đi tìm hoàng thượng đi!” Nói tới chỗ này, hắn cau mày nói: “Chỉ là, Thành Cô Tô đã phong thành rồi, chuẩn bị tình trạng chiến đấu, tất cả cửa thành cũng đóng lại thật chặt, thị vệ cầm thương bảo vệ che kín tường thành, nghiêm cấm ra vào, chúng ta làm thế nào đi vào đấy?”

Đổng Khanh ngẩng đầu ngắm nhìn khói trắng từ từ bao quanh Thành Cô Tô, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu Ninh Vương quyết định phong thành, đã khống chế được thế lửa, hỏa hoạn cũng không có cháy lan ra, sau đó hắn mới phong thành, giờ phút này hắn lo lắng nhất chính là Thái hậu và Anh vương nhân cơ hội xuất binh đánh hạ Thành Cô Tô, Thái phu nhân bị thương nặng, hắn lại vội vàng điều binh khiển tướng, xử lý khắc phục hậu quả. Lúc này, không rảnh gặp ta, chúng ta đi Núi Linh Nham bái kiến Thái hậu trước đi.” thotho_

Chánh sự quan trọng hơn.

Vệ Sùng Văn nói: “Ta phải giục ngựa đi triệu hồi đại quân, không hộ tống các ngươi đi tới núi Linh Nham được.” Nói xong, rút trong giày ra một thanh đoản kiếm, đưa cho Đổng Khanh nói: “Chuôi đoản kiếm này cực kỳ sắc bén, nàng cầm lấy phòng thân, hiện tại dạy nàng võ nghệ đã không kịp nữa rồi, nàng phải nhớ kỹ 『 đánh bất ngờ, đánh úp 』 có lẽ có thể tự vệ. Khi nàng đâm trúng kẻ địch thì nhớ nhất định phải dùng sức chuyển động chuôi kiếm.”

“Ừ.” Đổng Khanh nhận lấy đoản kiếm, cẩn thận nắm nó vào trong ngực.

Vệ Sùng Văn dịu dàng nở một nụ cười. Trong tròng mắt hiển thị rõ con người sắt đá nhu tình, ngay sau đó lưu loát nhảy lên ngựa, nghe thấy tuấn mã hí mấy tiếng, sau đó giơ lên vó, đi mất.

Tiểu An Tử ngơ ngác nhìn đại tướng quân tư thế oai hùng giục ngựa chạy băng băng. Thở dài nói: “Vệ tướng quân thật là một thân anh hùng khí khái!”

***

Ánh mặt trời nhu hòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi đầy đất, màn che màu trắng bên trong tẩm điện bay nhè nhẹ theo gió, trong nhà thoang thoảng mùi thuốc.

Thái phu nhân nghiêng người ở trên giường, băng trước ngực màu trắng thấm máu, sắc mặt tái nhợt. Hơi thở có chút yếu ớt. Lưu Ký nhíu mày, bưng chén thuốc, dùng muỗng khuấy lại khuấy nước canh màu đen. Đợi chén thuốc hơi nguội liền trình một muỗng, cẩn thận đưa tới khóe miệng Thái phu nhân, nhẹ giọng nói: “Mẹ, nên uống thuốc rồi.” thotho_

Thái phu nhân ngước mắt nói: “Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi đang bận tối mày tối mặt. Hãy để cho Mộng Bình tới hầu hạ đi. Mấy ngày nay, nàng hầu hạ vô cùng tốt.”

Tào Mộng Bình một bên nghe được, lập tức tiến lên chủ động nhận lấy chén thuốc, dịu dàng nói: “Ký ca ca, hãy để cho Mộng Bình tới hầu hạ đi thôi.”

Lưu Ký cự tuyệt nói: “Như thế làm phiền Bình muội muội, để cho Lưu ký không biết xấu hổ như vậy đây?”

Thái phu nhân trừng mắt với hắn nói: “Mộng Bình là thê tử chưa cưới của ngươi, có gì phải ngượng ngùng? Ngươi xa cách khách sáo như thế, là muốn tổn thương lòng của nàng sao?”

Lưu Ký nghe vậy, lập tức trầm mặc không nói.

Thái phu nhân tiếp tục nói: “Bốn mươi chín à, ngươi là đích tôn của Thái tổ hoàng đế, con cháu duy nhất của Huệ Đế, huyết mạch của cha ngươi nhất định phải kéo dài tiếp, hôm nay, ngươi đã hoàn toàn trở mặt với triều đình, thế cục đã khó vãn hồi, mắt thấy sẽ phải lập tức đánh giặc, vi nương lo lắng nhất mạch của phụ hoàng ngươi bị đứt hậu duệ, tương lai ta ở dưới cửu tuyền, làm sao có mặt mũi gặp hắn!” thotho_

Lưu Ký an ủi: “Nương, người lo lắng hơi quá, nhi tử từ nhỏ học võ, một thân võ nghệ, không nói kẻ địch không dễ đến gần, huống chi, còn có tiểu tử Mộ Thu giúp đỡ ta, võ công của hắn cao cường.........”

Lời còn chưa nói hết, bản thân bị Thái phu nhân cắt ngang, “Ngươi đừng dụ dỗ lão nương ngươi, ngươi cho rằng ta không hiểu được cái gì gọi là chiến tranh sao? Thiên quân vạn mã ở trên chiến trường giết tới giết lui, đầu và tay chân bay đầy trời, nhất thời vô ý hoặc phán đoán sai lầm, lúc nào cũng có thể sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt, võ công ngươi dù tốt có quan hệ gì? Đánh giặc cũng không phải là thủ lĩnh hai phe đơn đấu thì có thể tranh thắng bại, thân là tướng soái, không sợ hy sinh, hôm nay không thể không đánh với triều đình rồi, nương lo lắng nhất chính là ngươi, còn hậu duệ phụ vương ngươi nữa........” Nói tới chỗ này, ánh mắt rơi vào trên người Tào Mộng Bình, thấy nàng má phấn thoáng chốc ửng hồng rồi.

Lưu Ký lập tức hiểu được, nói: “Chư vương lập tức sẽ gặp nhau, nương lại bị thương nặng, hiện tại sao nhi tử có tâm tư thành thân được?”

Thái phu nhân nói: “Một khối vải hỉ, lấy một gian tân phòng, lập tức có thể thành hôn, tuy nói vương phủ cháy hơn phân nửa, nhưng còn có mười mấy gian phòng bỏ không, làm một gian tân phòng không thành vấn đề, ngươi đang gặp rủi ro, ai có thể nói trúng chuyện tương lai? Đối kháng với triều đình, thành bại chưa định, chỉ sợ uất ức cho Mộng Bình, ngay lúc này, nữ nhi nhà người ta không chịu gả cho ngươi!”

Nghe vậy, Tào Mộng Bình xấu hổ rũ con mắt, ửng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ký ca ca gặp rủi ro, Mộng Bình gặp rủi ro theo, Ký ca ca ăn trấu, Mộng Bình cũng nguyện ăn theo.” thotho_

Nàng biểu lộ tâm ý không rời không bỏ.

“Đây mới là con dâu hiền của ta!” Thái phu nhân lôi kéo tay Mộng Bình, vỗ mu bàn tay nàng nói: “Ngươi yên tâm, nương sẽ đối tốt với ngươi, về sau không để ngươi bị uất ức.”

Bà ngước mắt nhìn nhi tử, phân phó tiếp: “Vội vàng thành hôn quả thật bất đắc dĩ, mấy năm này, ta mong đợi ngươi thành hôn nhanh lên một chút, ngươi lại một kéo hai hoãn, hôm nay, trận chiến cũng phải đánh, chuyện con cháu còn có thể trì hoãn nữa sao? Hai ngày này ta khiến tổng quản chuẩn bị một chút, ngươi chính thức cưới Mộng Bình vào cửa đi, lúc ngươi phủ thêm chiến giáp, trước khi ra ngoài đánh trận, cần phải để cho nàng mang thai đứa bé, phụ hoàng ngươi có hậu duệ, hai mẹ con chúng ta cũng có hi vọng!”

Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại. (trong ba tội bất hiếu, không con nối dõi là tội lớn nhất.)

Lưu Ký thầm nghĩ, hôm nay, giống như triều đình đánh giặc, tình thế chiến trường thay đổi trong chớp mắt, hung hiểm khó dò. Lần này xuất binh, nếu thành, hắn sẽ bước lên Kim Loan điện, đoạt lại ngôi hoàng đế, trở thành tân Đế Vương; nhưng nếu thua, hắn chính là chết không có chỗ chôn.

Giao chiến với triều đình, thắng bại khó dò, hắn là con độc nhất của Huệ Đế, vạn lần không thể để cho phụ hoàng tuyệt tự, càng không thể để dưới gối mẫu thân không cháu, cô đơn tới già. thotho_

Đợi Mộng Bình thuận lợi mang thai, hắn sẽ đưa mẫu thân và nàng đến Nam Cương tị nạn, để bảo đảm an toàn tánh mạng, tất cả chờ yên ổn, lại đưa họ về.

Nam Cương không phải do triều đình quản, nữ vương Nam Cương luôn cùng hắn giao hảo, coi như hắn bất hạnh thất trận chết đi, họ cũng có thể một đời bình yên.

Lưu Ký hạ quyết tâm nói: “Tất cả theo nương phân phó.”

“Được, được, ngươi có thể hiểu là tốt rồi.” Thái phu nhân gật đầu nói.

Ba người ở trong phòng nói chuyện một hồi, lúc này lại thấy tổng quản vội vàng tới, khẽ cong người nói: “Điện hạ, Đổng Tư Mã ở ngoài thành cầu kiến!”

Tào Mộng Bình nghe Đổng Khanh tới, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống, nhỏ giọng nói: “Đổng Tư Mã là người triều đình phái tới, nói không chừng có bẫy, Ký ca ca chớ có gặp nàng.”

Lưu Ký nói: “Triều đình phái người tới, được thôi, mẫu thân phiền ngươi hầu hạ.”

Dứt lời, liền cùng Thái phu nhân cáo lui, bước nhanh đi ra ngoài.

***

Đổng Khanh ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, mấy ngày trước, phủ Ninh Vương nguy nga tráng lệ, rường cột chạm trổ, kích thước lớn gần bằng với hoàng cung, hôm nay bước vào vương phủ lần nữa, phóng tầm mắt nhìn tới, cũng là đổ nát thê lương, cháy đen từng mãnh, điện các bị thiêu hủy hơn phân nửa, nơi nơi đều là cảnh hoang tàng. thotho_

Nàng được tổng quản dẫn về phía sau điện các nơi không có bị hỏa hoạn, đất đai vương phủ vốn cực kỳ rộng lớn, đi lần này, cũng phải đi một đoạn đường lớn.

Quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân vang vọng ở trên hành lang.

Tổng quản thấy nàng một đôi mắt hạnh nhìn đất cũ bị lửa lớn phá hủy, vì vậy cười khổ nói: “Trước kia Thái phu nhân từng làm hoàng hậu, thói quen ở cung điện nguy nga tráng lệ, cho nên kiến trúc vương phủ phải đặc biệt lớn, từ nhỏ Điện hạ thường nói vương phủ quá lớn, hôm nay đốt rụi hơn phân nửa, hắn và Thái phu nhân không thể không dời đến phía sau chỗ Thiên Điện nhỏ ở, thế nhưng mấy ngày nay hắn lại nói nơi đó quá nhỏ đấy.”

Đổng Khanh quay đầu lại, hỏi “Xin hỏi thương thế Thái phu nhân như thế nào?”

“Tính mệnh gặp nguy hiểm, lúc Thái phu nhân bị đâm trúng chảy máu thật nhiều, vốn cho là không cứu được, lần này lại làm phiền vị Cố công tử kia, xem ra Cố công tử không quá đáng tin, làm cho người ta không yên lòng, gặp phải máu tươi, tay của hắn lại còn phát run, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với bệnh nhân, nhưng nâng châm đâm tới vẫn thật lợi hại, không biết có phải là đánh bậy đánh bạ hay không, mấy kim châm xuống, liền thuận lợi giúp Thái phu nhân cầm được máu, vô cùng may mắn, không có bị thương chỗ yếu, chỉ là một kiếm này cũng làm cho Thái phu nhân bị thống khổ không ít, cơ hồ đều không xuống giường được.”

“Cố gia hành y trăm năm, đời đời tích lũy y thuật tinh xảo, Bác Đại Tinh Thâm, con em Cố Gia từ nhỏ học y, ta tin tưởng Cố Tử Khâm chỉ là thiếu kinh nghiệm, may mắn chính là Thái phu nhân bình an vượt qua hiểm cảnh, ít ngày nữa sẽ mạnh khỏe thôi........” thotho_

Đang khi nói chuyện, hai người đã tới hậu điện, ở nơi này, Ninh Vương đã ở trong điện chờ nàng.

Bộ dáng Lưu Ký giống như lúc cùng với nàng quen biết, mặc trên người một bộ trường sam màu trắng, tóc đen như mực nửa ghim lên, tùy ý thả xuống sau vai. Khi nàng vào Thiên Điện thì hắn đang bắt tay vào làm, đưa lưng về phía nàng, ngẩng đầu trầm mặc ngưng mắt nhìn lâu đài điện các ngoài cửa sổ bị hỏa hoạn thiêu rụi, cảnh tượng ngoài cửa sổ, một mảnh cháy đen, xem ra có chút thê lương.

“Điện hạ.......”Nàng khẽ gọi một tiếng.

“Là lão yêu bà Hoàng thái hậu phái ngươi tới sao?”

Đầu cũng không quay lại, giọng Ninh Vương trầm thấp mơ hồ hơi tức giận.

“Không phải Thái hậu, là hoàng thượng.” Nàng cố ý nói.

Thông báo: Hôm nay mình đăng bữa cuối rồi nghỉ tết, hẹn qua tết gặp lại các bạn nhé. Chúc các bạn một năm mới an khang và thịnh vượng.

Lại nghĩ tiếp, để cho các bạn không khỏi nhớ mong, ăn tết mà mất hứng, nên mình đăng trước thêm mấy chương, coi như tạ tình tri ngộ. Trân trọng cúi chào. (ai thấy hay cho một like nha!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.