Editor: Thơ Thơ
Một câu thức tỉnh người trong mộng!
Cẩn thận hồi tưởng, trải qua thời gian dài, nàng dựa vào thân phận của dì, thường ra vào cung đình, ra mắt hoàng thượng, nhưng đối với thứ hoàng thượng yêu thích, nàng lại không biết gì cả.
Nàng Đậu Nguyên Nguyên xuất thân danh môn, tướng mạo đẹp khuynh quốc, giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi......, nàng là Thiên Chi Kiều Nữ, nhưng Đổng gia cố tình ra một Đổng Uyển, cơ hồ đoạt hết phong thái của nàng. Bởi vì kiêu ngạo, bởi vì không cam lòng, từ nhỏ đến nay, người nàng lưu ý nhất chính là Đổng Uyển, cả đời nàng cũng muốn cùng Đổng Uyển phân cao thấp, vừa so sánh dài ngắn, lại bỏ quên chuyện quan trọng nhất....... Làm cho hoàng thượng yêu thích!
Đổng Uyển thích ngọt không thích cay, Đổng Uyển thích nhất hạnh y, Đổng Uyển sử dụng hương phấn gì, hoa gì....... Nàng đều rất rõ ràng. Nàng chỉ muốn thắng Đổng Uyển, ý định càng lúc càng mãnh liệt, nàng nghĩ hoàn toàn đánh bại nàng ta, nhìn nàng ta khóc thút thít, sau đó nàng vui mừng, thuận nước đẩy thuyền độc chiếm hoàng thượng, ngồi lên ngai hoàng hậu.
Cuối cùng, nàng thắng!
Ngôi Hoàng hậu đã ở trong tay, nhưng........ Hoàng thượng thích nàng sao? Thotho_
Hắn đối với nàng ôn hoà, thậm chí có lúc sẽ có chút lạnh nhạt.
Rõ ràng là Lâm Dương nhi đang nhắc nhở nàng, phương hướng của nàng sai rồi, người nàng nên chú ý không phải là Đổng Uyển, mà là hoàng thượng. Khiến cho hoàng thượng yêu thích, lấy được hoàng thượng yêu thích, so với đánh bại một trăm, một ngàn Đổng Uyển quan trọng hơn. Đây mới thật sự là thành công.
Như đã nói qua, Lâm Dương nhi là dương nữ hoàng hậu dân gian đồn đãi, thật vất vả đã thành công lẫn vào hoàng cung rồi, nàng với nàng ta nên là kẻ địch mới đúng, chẳng lẽ nàng không muốn bằng ả Thiên Mệnh chết tiệt kia, nghĩ biện pháp đánh rơi nàng, để cho mình leo lên điạ vị hoàng hậu sao?
Ám tiễn khó phòng........
Dung mạo Lâm Dương nhi còn chưa sánh kịp Như Họa, không có vẻ thùy mị thượng thừa, xuất thân cũng không cao, nhiều nhất chỉ là nhi nữ nhà không có làm quan, cử chỉ lại tự nhiên thanh thản. Xử sự có giới hạn. Lại còn nhắc nhở nàng, 『 bắt được lòng hoàng thượng, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác』, đến tột cùng, nàng đang suy nghĩ gì?
Nữ nhân này không phải đặc biệt ngu xuẩn, chính là đặc biệt thông minh.
Lúc này, Lâm Dương nhi đã rót đầy một ly rượu thay nàng, cười nhắc nhở: “Đậu cô nương, có phải ngươi nên kính hoàng thượng một ly rượu? Cầu xin hoàng thượng bớt giận, đừng tiếp tục trách móc nàng.” Thotho_
Nghe vậy, Đậu Nguyên Nguyên nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hơi ổn định tâm thần một chút, nâng chén mời rượu nói: “Ngôn ngữ Nguyên Nguyên thất nghi. Nhất thời luống cuống, xin hoàng thượng tha lỗi.”
Thấy nàng biết sai có thể sửa, Lưu Lăng cũng không so đo, dù sao nàng chỉ là nổi loạn một chút, không tính là sai lầm gì lớn. Hắn nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi khó tới được một chuyến, còn là ăn bữa cơm đi, những thứ tiểu tính tình kiềm hãm ở tư gia, đừng để trẫm nhìn thấy.”
Đậu Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói: “Nguyên Nguyên biết sai rồi, tạ ân hoàng thượng không trách.”
Sau khi kính hoàng thượng một chén. Đậu Nguyên Nguyên nâng chén lần nữa, lần này lại mời rượu Lâm Dương nhi nói: “Hoàng thượng gặp nạn thì Nguyên Nguyên không thể tận trách nhiệm chăm sóc hoàng thượng. Cảm giác xấu hổ sâu sắc, làm phiền quận quân chăm sóc, mới để cho hoàng thượng bình an trở lại.”
Lâm Dương nhi đáp lễ một ly rượu, nhàn nhạt cười nói: “Đậu cô nương khách khí, Thánh Thể hoàng thượng liên quan đến an nguy dân chúng. Dương nhi chỉ làm chuyện phải làm thôi, không tính là công lao bằng trời.”
“Vô luận như thế nào. Nếu không phải ngươi bảo vệ, hoàng thượng sao có thể bình an hồi cung đấy.”
Hai nữ nhân, ngươi một lời, ta một câu, rất là khách sáo. Không bao lâu sau, đơn giản hàn huyên. Thotho_
Ngược lại Đổng Khanh thủy chung không nói một lời, giữ yên lặng, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Lưu Lăng thấy Đổng Khanh trầm mặc không nói, lo lắng nàng lạnh nhạt, lặng lẽ đưa tay dời qua, chợt phủ trên bàn tay của nàng, sau đó nắm thật chặt, dịu dàng cười với nàng một tiếng.
Hành động lần này quá mức thân thiết, mất chuẩn mực quân thần, hiển nhiên hoàng thượng thất lễ, trong lòng Đổng Khanh đột nhiên thất kinh, thử rút tay trở về, ngược lại Lưu Lăng cầm tay nàng thật chặt.......
Hoàng thượng vượt qua khuôn phép như vậy, Đổng Khanh quyết định cáo lui, vì vậy nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, vi thần cũng nên cáo lui.”
Lưu Lăng nhàn nhạt cười nói: “Đừng nóng vội, rượu ngon Trân Phẩm trẫm còn chưa có đưa lên, ngươi phải nếm thử một chén mới được.” Nói xong, quay đầu nhìn Tiểu An Tử nói: “Đi vào nội điện, lấy vò rượu trẫm trân quý tới đây.”
“Tuân chỉ.” Tiểu An Tử khẽ cong người, liền lui xuống.
*
Tiểu An Tử bước nhanh đi về nội điện, đang định đi lấy rượu, trải qua hành lang thì đột nhiên liếc thấy phía sau màn, một bóng người nhanh chóng di động phía sau đại trụ, ở phía sau cây cột đỏ thẫm, rụt lại........, thấy thế, hắn cười hì hì chạy tới, khẽ cong người trước Đại Trụ kia, nói: “Nô tài tham kiến công chúa.”
“Hư!”
Bóng dáng phía sau đại trụ, thấy bộ dạng bị phơi sáng, bèn nhô đầu ra, trước tiên rất là cẩn thận liếc tiểu điện phía sau hoàng thượng dùng bữa một cái, lúc này mới quay đầu lại, nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi, đừng để cho hoàng huynh nghe thấy.” Thotho_
“Công chúa đã đến như vậy rồi, sao không đi vào ra mắt hoàng thượng? Lén lén lút lút núp ở phía sau cây cột làm cái gì? Chơi trốn tìm sao? Ngươi cũng biết, sau khi hoàng thượng mười tuổi thì không chơi cái này nữa.......”
Trường An đưa đôi mắt đẹp dò xét về phía tiểu điện, chốc lát, lúc này mới thấp giọng nói: “Nghe nói hoàng huynh đồng thời truyền chiếu đem niềm vui mới Lâm Dương nhi và cựu ái Đổng Uyển tới đây, khiến hai người dùng bữa cùng nhau, chánh thê Đậu Nguyên Nguyên nghe được chuyện này, lập tức vừa nóng vừa giận chạy vội tới.......”
Tiểu An Tử cười nói: “Đây là Hoàng thượng đang chơi mạt chược, Đậu cô nương biết được ba thiếu một, lập tức chạy vội tới, tụ tập thành một bàn.”
“Ngươi nói bậy rồi!” Trường An trừng mắt liếc hắn một cái, lộ ra bộ dáng đã sớm biết rõ: “Buổi sáng mới từ chỗ mẫu hậu biết được chuyện hoàng huynh dựa vào bệnh trì hoãn hôn nhân, buổi tối làm thành tiết mục ba mỹ nhân tề tụ ở Cung Vị Ương......... Kịch hay như thế, sao ta có thể bỏ qua đây? Ta đặc biệt đến xem náo nhiệt, bên trong đó, còn chưa có đánh nhau sao? Ta không để lỡ chứ? Người nào thắng?”
“Thì ra là công chúa đặc biệt chạy tới Cung Vị Ương bát quái! Hơn nữa ngươi đã nhanh chóng nắm giữ tình tiết quan trọng nhất......” Như là một người đã biết chuyện, Tiểu An Tử không cần ẩn giấu nữa nhanh chóng phát huy công lực thân là nịnh thần, nhanh chóng phối hợp công chúa, gia nhập hàng ngũ bát quái, xoa xoa đôi tay, đầu trâu mặt ngựa cười hắc hắc nói: “Trước mắt tiến triển mới nhất là như thế này không sai, tiến độ công chúa phải thật mau, chỉ là ở trước mặt hoàng thượng, không người nào dám động bóp chặt cổ của đối phương trước, trong nhà kia, là không đánh nổi.” Thotho_
Trường An gãi đầu nhỏ của mình một cái, lúng ta lúng túng nói: “Ta chính là nghĩ không ra, vì sao hoàng huynh cho đòi niềm vui mới cùng cựu ái tới đây, cùng nhau dùng bữa đây? Thật không hiểu nổi, đến tột cùng là nam nhân đang suy nghĩ cái gì? Nếu như ta mà là Uyển Nhi tỷ, nhược tâm còn đang yêu hoàng thượng, nhất định sẽ tức giận.”
“Tuổi Công chúa còn quá nhỏ, dĩ nhiên là không hiểu.” Tiểu An Tử ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “trong lòng Hoàng thượng yêu đại thần cánh tay đắc lực của mình, không muốn buông tay, vì vậy tính toán hủy hôn, trăm phương ngàn kế nghĩ không tuân theo tổ chế, khiến Đổng gian thần đã là đại thần triều đình lên làm hoàng hậu, biến thành Đổng gian hậu, nhưng hắn lại cực kỳ coi trọng Quận quân Thừa Ân, ân tình đã từng cùng chung hoạn nạn để cho hắn không yên tâm vì nàng. Quận quân Thừa Ân ngoại trừ gả cho hoàng thượng, không phải nam nhân khác, hoàng thượng tự hiểu là đối với nàng có trách nhiệm, cho nên cho đòi hai người cùng vào Cung Vị Ương, đại thê tiểu thiếp cùng nhau dùng bữa, bồi dưỡng tình cảm, cầu tương lai hậu viện bình an, thê thiếp hòa thuận, sẽ không thất hỏa......... Không ngờ, chuẩn hoàng hậu trước mặt hoàng thượng nghe phong phanh chuyện này, rất sợ khó giữ được địa vị, liền khẩn cấp tới, đầu tiên là cáu kỉnh, khiến cho tiểu tính tình, lại bị lâm tiểu thiếp......., cũng chính là Dương gian phi tương lai trấn an phải vững vàng, ngược lại hai người Đậu hoàng hậu và Dương gian phi, vì vậy Đổng gian thần còn chưa có lên làm gian hậu, liền bị cô lập.”
“Vừa gian phi? Vừa gian hậu? Nghe ta mơ mơ màng màng......, tóm lại, hoàng huynh vốn định nhét Quận quân Thừa Ân vào hậu cung, trở thành Tần phi sao? Nghe nói là Thiên Mệnh hoàng hậu kia mà, sắc phong nàng làm Tần phi, vô luận là nữ nhân nào làm tới hoàng hậu, trong lòng cũng sẽ không yên ổn, nói không chừng một ngày kia, thật để cho nàng cướp lấy đấy.”
Tiểu An Tử cau mày nói: “Trừ hoàng thượng ra, Quận quân không thể gả bất kỳ nam nhân nào khác, nàng và hoàng thượng đã từng gắn bó kề cận bên nhau, cùng chung hoạn nạn, vì bảo toàn hoàng thượng, ngay cả mệnh mình cũng không để ý rồi........, ân tình như thế, con mẹ nó hoàng thượng này vừa nhân đức vừa trọng tình, thật sự rất không muốn có lỗi với nàng, để cho nàng một đời cô độc, cho nên mới tính toán sắc phong nàng làm Tần phi, hoàng thượng không có ý nghĩ để quận quân lên làm hoàng hậu, thật ra thì Tiểu An Tử xem ra, Thotho_ hoàng thượng chỉ là muốn cho Dương nữ một danh phận, báo đáp ân nàng, để cho tương lai nàng sau trăm tuổi có thể vào từ đường, được người tế tự, có thể nhận hương khói, hoàng thượng căn bản không muốn để cho dương nữ hầu ngủ, mang thai con cháu......., một Hoàng đế không lâm hạnh, nữ nhân vĩnh viễn cũng không mang thai được hài tử, lại không gia thế, sao sánh được với hoàng hậu?”
“Hóa ra là tính toán sắc phong Dương nữ làm phi, vô luận như thế nào, xem ra........” Trường An cau mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận nói: “Quận quân Thừa Ân đó là hoàn toàn chiếm lấy hoàng huynh rồi, Đậu Nguyên Nguyên có gia thế và xinh đẹp, về tâm kế, lại kém nàng một đoạn lớn. Về phần hoàng thượng lâm hạnh, ta nghĩ, Tần phi còn nhiều thủ đoạn mà, chỉ cần phải có danh phận trước, nữa thuận nước đẩy thuyền lấy được người của hoàng thượng, có cái gì khó khăn đâu?”
Nghe vậy, Tiểu An Tử kinh ngạc nhìn nàng, lau cặp mắt, hồi lâu....... Hắn rốt cuộc chứa đựng nước mắt cảm động, nhỏ giọng tán dương: “Công chúa, rốt cuộc ngươi thông minh hơn rồi!”
Nghe vậy, Trường An nặng nề gõ trên đầu hắn, Tiểu An Tử nhất thời kêu một tiếng.
Khoảnh khắc, trong tiểu điện truyền đến một tiếng khiển trách, “Trường An, tới đây!”
Là tiếng hoàng thượng.
Trường An tức giận nhìn chằm chằm Tiểu An Tử, chu cái miệng nhỏ nhắn, gắt giọng: “Đều là ngươi! Hoàng huynh đã phát hiện ta.”
Dứt lời, liền ngoan ngoãn đi vào tiểu điện.
Đi tới tiểu điện, một nhóm người Đổng Khanh thấy nàng giá lâm, lập tức xột xột xoạt xoạt quỳ đầy đất.
“Tham kiến công chúa.”