Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 272: Chương 272: Phong hưu thư này là giả




Editor: Thơ Thơ

Lưu Lăng trầm mặt, nhỏ giọng nói: “Ninh Vương đặc biệt vào cung bái yết mẫu hậu trước, chuyện quan trọng ra sao?”

Nghe vậy, sắc mặt thái hậu hơi thay đổi một lần.

Sao hắn biết Ninh Vương tới?

Hắn nhìn thấy hắn sao?

Vương miện trên đầu Nhi tử rủ xuống châu ngọc, rất thưa thớt nửa che gương mặt tuấn tú, khiến Quân Vương xem ra rất là thần bí, đồng thời cảm giác cũng khép lại một khoảng cách, làm người ta nhìn cẩn thận không ra vẻ mặt của hắn.

Một đôi con mắt sâu của Lưu Lăng xuyên thấu qua châu ngọc hơi rung nhẹ, ngưng mắt nhìn Thái hậu, trầm giọng nói: “Mẫu hậu không nói ra nguyên do, cũng là muốn binh phù của nhi tử, đến tột cùng Lưu Ký hắn tới gặp ngài làm cái gì?”

Để tránh cho Hoàng thượng vì tình mà sống sai lầm, vốn định trước tiên giữ binh phù trên tay rồi nói......, nhi tử thông minh cơ trí như thế, sao đoán không ra bà đột nhiên mở miệng yêu cầu binh phù là có rắp tâm khác, xem ra là không được.

Chân mày Thái hậu nhíu chặt, thở dài một hơi thật sâu nói: “Ninh Vương đặc biệt vào cung đòi người, hắn đặc biệt đến đòi Ninh Vương phi trở về với hắn đó.”

Lưu Lăng nghe chuyện này, sắc mặt chợt biến, cơ hồ là gào thét lớn tiếng cả giận nói: “Càn rỡ! Lưu Ký hắn dám đến cướp đoạt hoàng hậu của trẫm sao?!” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Thái hậu nhíu mày nói: “Đổng Uyển không phải là hoàng hậu, cũng không phải Chiêu Nghi, trên thực tế cũng không phải Ninh Vương dám đến cướp đoạt nữ nhân của Hoàng thượng, chuyện này truy cứu tới, là Hoàng thượng chiếm đoạt vương phi của hắn!”

Mặt mày Lưu Lăng xanh lét, buồn bực nói: “Mẫu hậu, đến tột cùng ngài đang nói cái gì, Đổng Uyển đã sớm không phải là Ninh Vương phi rồi, nàng là Chiêu Nghi của trẫm!”

“phong hưu thư này là giả!”

Thái hậu lại thở dài một hơi nói: “Ninh Vương căn bản không viết qua hưu thư gì, Tô Thái Phó ở Ninh vương phủ tự tiện bắt chước chữ viết Ninh Vương. Tô Thái Phó nơi đó có can đảm dám làm như vậy, nhất định là Thái phu nhân truyền thụ ý, nghe nói Ninh Vương trong cơn giận dữ đã thôi quan chức của cậu mình rồi. Như đã nói qua, nếu hưu thư không phải là Ninh Vương viết, như vậy chuyện hưu ly liền không cách nào giữ lời, Đổng Uyển nàng còn là một Ninh Vương phi, ngươi không thể sắc phong nàng là Chiêu Nghi rồi, cần thiết trả nàng lại cho Ninh Vương!”

Lưu Lăng nghe lại có thể thành cái chuyện này, chuyện phong phi xảy ra biến hóa vô cùng kịch liệt, hắn đang sắp lấy được hạnh phúc, có thể nào hóa thành mảnh vụn theo gió bay cực nhanh rồi hả? Hắn cực kỳ không thể nào tiếp thu được, gương mặt tuấn tú xanh mét, nắm quả đấm, nặng nề một kích ở cột đình, cắn răng nói: “Tuyệt không! Trẫm tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Ninh Vương đừng mơ tưởng cướp đi nàng từ trong tay trẫm. Uyển Nhi không chỉ là Chiêu Nghi của trẫm, nàng còn có thể là hoàng hậu của trẫm!” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hai mắt hắn lộ ra một tia kiên quyết cực kỳ mãnh liệt.

Vì Đổng Uyển, mà bất kể hết thảy, đây chính là chuyện thái hậu lo lắng.

Dù sao hai người từ nhỏ thanh Mai Trúc mã, nhiều năm vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trải qua những mưa gió, thật vất vả mới đi tới hôm nay, không ngờ chuyện lại đột nhiên nâng ra kịch liệt biến hóa......

Bà vội vàng khuyên nhủ: “Hoàng nhi, mẫu hậu biết, chuyện này ngươi nhất định rất khó tiếp nhận, nhưng chuyện đi tới tình trạng này, chỉ có thể trách thiên ý trêu cợt! Thân phận ninh vương phi của Đổng Uyển, đã là sự thực, nếu như ngươi cố chấp nạp nàng làm Tần phi, chính là cưỡng chiếm vương phi, coi như ngươi địa vị thiên tử cao quý, chuyện như vậy cũng không cách nào được người đời dễ dàng tha thứ.”

Thái độ Lưu Lăng hết sức cứng rắn, hắn lạnh lùng nói: “giờ phút này Đổng Uyển đang ở trong hoàng cung, trẫm khư khư cố chấp, cường thế sắc lập nàng làm hoàng hậu, Ninh Vương hắn có thể nhịn trẫm sao? Hắn tính toán liên hiệp Chư Vương, suất quân đánh vào trong hoàng thành cướp người sao? Dù là như thế, trẫm cũng tuyệt đối không e ngại, sẽ để cho hắn mặc dù liên hiệp Chư Vương, phóng ngựa đến đây, trẫm chắc chắn đem hết toàn lực nghênh kích.”

Coi như Ninh Vương có hành động, chuyện này có thể nào oán trách Ninh Vương? Không chỉ có là Ninh Vương, bất kỳ một vương gia nào đụng phải chuyện như vậy, đều sẽ hưng binh với hoàng thượng, đại động can qua.

Vương phi bị Hoàng thượng chiếm đoạt, đối với bất kỳ vương gia nào mà nói, đều là chuyện không cách nào dễ dàng tha thứ. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Vương gia chịu khuất nhục này, sao không liên hiệp tôn thất hoàng tộc, đại động binh mã tới tấn công Hoàng Thành đây?

Thái hậu nghe nói thế, lập tức tức giận nói: “Hoàng nhi, ngươi nói là lời gì, vì một nữ nhân không tiếc đại động can qua, khiến chiến hỏa thật vất vả mới tắt ở trong lãnh thổ nước ta, lần nữa châm lại sao? Ngươi phải đem đại quân phụ hoàng để lại cho ngươi, lấy ra cùng Chư Vương làm việc vô vị tự giết lẫn nhau sao? Ngươi khiến tiên đế trên trời có linh thiêng sao an tâm đây?”

Nhắc tới tiên đế, Lưu Lăng trầm mặt, không nói một câu.

Thái hậu tiếp tục nói: “Ngươi và Ninh Vương là huynh đệ đồng tông tộc, hắn là đường huynh của ngươi, cưỡng đoạt hoàng tẩu của anh trai, coi như ngươi vứt bỏ địa vị Hoàng thượng không cần, loại chuyện này không tuân luân thường đạo lí, cũng là làm người không thể dễ dàng tha thứ! Chư vương hoàng tộc, có thể nào dễ dàng tha thứ chuyện như vậy?” Nói tới chỗ này, Thái hậu nhìn vẻ mặt nhi tử đau đớn, bà lập tức cảm thấy bi thương một hồi, vì vậy không nhịn được rơi lệ, nức nở nói: “Ngươi là nhi tử duy nhất của mẫu hậu!”

“Thân là mẫu thân của người, sao sẽ không hy vọng Nhi tử của mình có thể trôi qua hạnh phúc vui vẻ, mọi chuyện như mong muốn chứ? Nếu như ngươi đau lòng thất ý, chẳng lẽ lòng của ai gia còn không đau hơn so với ngươi sao? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi so với ai khác cũng có thể hiểu, thân là Đế Vương, ngươi có thể làm rất nhiều chuyện, vì quốc gia, vì dân chúng, cũng vì vượt qua tất cả thành tựu của đế vương, đồng thời cũng phải chịu được rất nhiều bất đắc dĩ, bao hàm...... Nội tâm đau triệt để đi. Mẫu hậu thường không hiểu, ngươi và Đổng Uyển cùng nhau đi tới, là có nhiều lần không dễ dàng? Mất đi tình cảm chân thành, sẽ để cho ngươi đau. Nhưng...... Một khi bỏ qua tất cả, không phải ngươi không chiếm được một lòng mong muốn, ngược lại sẽ mất đi nhiều hơn, bao gồm tất cả hi vọng và mơ ước, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không bảo đảm. Hoàng nhi, mấy cái chuyện mất đi hoàng quyền kia, Thơ_Thơ_diendanlequydon không phải ngươi đã trải qua sao? Những ngày gian khổ này, không phải ngươi cũng rõ mồn một trước mắt sao?”

Lưu Lăng nghe lần này Thái hậu ý vị sâu xa khiển trách, lại kéo lên tay áo, nặng nề quỳ trên đất, rơi lệ nói: “Nhi tử bất hiếu, khiến mẫu hậu đau lòng!”

Thái hậu thấy thế, thế là càng thêm đau lòng không dứt chảy nước mắt, bi thống gọi liền mấy tiếng, “Hoàng nhi! Ngươi thật muốn làm như vậy sao? Ninh Vương đi vào cung tìm đến ai gia trước, có thể thấy được là hắn muốn hòa bình giải quyết chuyện này, cũng không muốn hưng binh, đại động can qua, chuyện sẽ phát triển ra sao, toàn bộ dựa vào bản thân ngươi. Mẫu hậu nhìn ngươi lấy đại cục làm trọng!”

Lưu Lăng dập đầu thật thấp phía dưới mẫu thân, trầm giọng nói: “Mất đi Uyển Nhi, cuối cùng cả đời trẫm đều sẽ bởi vì mình vô năng, không cách nào giữ nàng ở bên người mà cảm thấy khổ sở không dứt. Mơ ước hùng vĩ nữa, giang sơn cẩm tú, mất đi nàng làm bạn, tất cả đều là vô vị tẻ nhạt. Vì vậy, chỉ sợ là vì người đời không thể cho, nhi tử cũng muốn cố gắng lớn nhất phải có nàng!”

Dứt lời, hắn bỗng đứng dậy, sải bước tiến về phía Vĩnh Lạc Cung.

***

Vĩnh Lạc Cung.

Trong cung điện một mảnh yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên mặt đất, con chim đậu trên cành kêu lảnh lót, trong sân mùi hương hoa lan, xuyên thấu qua phân nửa song cửa sổ mở, thấm vào trong điện, mang đến một hương thơm.

Trong thiên điện, đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, lại chậm chạp không thấy hoàng thượng giá lâm. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Một tỳ nữ trong cung nội, thấy canh giờ cũng đã qua, hoàng thượng vẫn chưa bước vào Vĩnh Lạc Cung, mà Tần phi sắp trở thành Chiêu Nghi nương nương cũng bất động như núi trên giường êm đọc sách, lộ ra dáng dấp tự nhiên.

Mặc dù hoàng thượng chỉ có một vị Tần phi như thế, không người nào tranh thủ tình cảm, chỉ là nếu muốn duy trì tiếp quân ân lâu dài, thái độ không thể lơ đãng như vậy.

Chiêu Nghi nương nương là một Tần phi của hoàng thượng vào cung, cũng không phải là ni cô xuất gia thờ Phật tổ, có thể nào không tranh không cầu như thế sao?

Trước mắt vị khuê tú này, người vừa mới ở Vĩnh Lạc Cung, có lẽ còn không hiểu quan hệ lợi hại trong đó.

Nàng không nhịn được mở miệng nói: “Đổng tiểu thư, bây giờ cũng đã là lúc nào rồi, hoàng thượng vẫn còn chậm chạp chưa tới, nếu không để cho nô tỳ đi tiền điện coi trộm một chút chứ? Có lẽ triều nghị còn chưa có tan họp, hoàng thượng còn đang bận, gặp được cung nhân Vĩnh Lạc Cung, nói không chừng sẽ dặn dò một tiếng.......”

Đổng Uyển nghe xong, không ngẩng đầu, vẫn chuyên chú với cuốn sách trên tay, nhàn nhã cười nói: “Gấp cái gì? Chờ hoàng thượng rãnh rỗi, tự nhiên ngài sẽ tới rồi.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Đổng tiểu thư thật là thản nhiên nhé!”cung nữ kia cười nói: “Từ xưa tới nay, nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, mặc dù hoàng thượng vẫn chưa từng nạp phi, ngươi là người duy nhất, nhưng nếu muốn quân ân lâu dài, cũng không phải là cả ngày chờ nam nhân mình đi tới!”

Lời vừa mới dứt, một đại cung nữ bưng trà nóng bước vào nội điện, cười nói: “Nói ngươi một cung nữ nho nhỏ vừa mới vào cung chưa đầy một năm, nơi nào có thể chân chánh hiểu tâm ý hoàng thượng đối với đổng tư Mã....... Không! Đổng tiểu thư chứ? Hoàng thượng là nam nhân một lòng một dạ, trừ vị này trong cung của chúng ta, kiếp này cũng sẽ không có những nữ nhân khác rồi, ngươi nên tận tâm hầu hạ đi, đừng lắm mồm nữa.”

Cung nữ mới có mắt như mù, vị tân chủ tử Vĩnh Lạc Cung này là một nhân vật lớn, người ta cũng không phải là tiểu thư khuê tú bình thường, mà là Đổng Đại Tư Mã trước đây ở trên triều đình hô mưa gọi gió.

Hoàng thượng có thể đoạt lại hoàng quyền, ngồi lên long ỷ lần nữa, nàng lập công không nhỏ rồi, ngay cả Hoàng thái hậu đối với nàng cũng vài phần kính trọng, nếu không phải bởi vì Ninh Vương, nàng lập tức là hoàng hậu rồi, cũng không cần quá độ làm Chiêu Nghi trước.

Đang khi nói chuyện, chính nàng kề bên người Đổng Uyển, cúi chào nàng một cái, cung kính nói: “Nô tỳ tới thay trà mới cho Chiêu Nghi nương nương rồi!”

Đổng Uyển giơ tay lên nói: “Đổi thôi. Chẳng qua ta còn không phải là Tần phi nương nương.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đại cung nữ kia vừa lưu loát động thủ đổi đi cũ trà, vừa cười nói: “Cũng nhanh! Nghe nói hoàng thượng thúc giục rồi, còn đặc biệt hạ lệnh hôm nay hoàn thành nghi thức sách phong, cho nên nghi thức đã đưa tới trước, đang đặt ở trong sân, thời gian quá mức gấp rút, bên Nội Vụ phủ đã hỗn loạn tưng bừng rồi. Nếu trước lúc trời tối không có đẩy ra kim Ấn, những người đó nhất định sẽ bị trách phạt.”

Đổng Uyển nghe nói thế, liền để cuốn sách trong tay xuống, khẽ than chốc lát, nói: “Hoàng thượng quá nóng nảy.”

Tiếng của nàng chưa dứt, lại thấy hoàng thượng đang vội vội vàng vàng từ hành lang bên kia sải bước đi tới!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.