Editor: Thơ Thơ
"Ta làm như vậy, hoàn toàn là lo lắng ngươi sẽ vì lòng thù hận thúc giục, làm một chút chuyện làm cả đời mình tiếc nuối, bây giờ cảm xúc của ngươi quá mức kích động, dễ dàng kích động, ngươi phải cần một khoảng thời gian tới bình phục. Ta trước mang theo ngươi đến phương xa, nơi người nào cũng không tìm được đợi một thời gian ngắn, đến nơi đó, ngươi lại cẩn thận suy nghĩ một chút bước kế tiếp nên làm sao chứ?" Nói tới chỗ này, Cố Tử Khâm cúi đầu nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng nói: "Chỉ là, ta có thể nói cho ngươi biết, báo thù tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất, ta cho là Đổng lão Tư Mã trước khi lâm chung yêu cầu ngươi không phải báo thù, không phải sợ ngươi không chọc nổi Ninh Vương, mà là muốn ngươi tha thứ!"
Lấy quan hệ nàng và Ninh Vương, báo thù cũng không thể hết hận, ngược lại chỉ biết tạo thành tiếc nuối lớn lao.
Việc cấp bách, chính là mang theo nàng cách xa Ninh Vương, để tránh cho dẫn đến xảy ra chuyện ăn năn, từ trước đến giờ Đổng Khanh lòng dạ trong sáng, chỉ là lập tức ở nơi này, thù hận trong lòng nàng đang sôi trào, chỉ cần tức thời để cho nàng cách xa tất cả, tìm địa phương kín đáo yên lặng một chút, tĩnh tâm, cuối cùng nàng vẫn sẽ để xuống thù hận, lựa chọn tha thứ hay không?
***
Đậu Nguyên Nguyên một thân trang phục cao quý nằm trước bàn, kinh ngạc nhìn ly rượu trên bàn, nàng đưa đôi tay ra, tính toán giơ ly rượu lên, khi đụng chạm ly rượu lạnh lẽo thì hai tay của nàng lại không tự chủ được run lên. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên một tiếng tổng quản thúc giục làm người ta chán ghét, "Phu nhân, kể từ sau khi đưa lên ly rượu cùng dải lụa trắng, ngươi đã kéo dài canh giờ, vốn là tôn nghiêm hoàng tộc, nô tài không thể mạo phạm, ngươi phải tự mình uống xong rượu độc, tự mình kết thúc. Nhưng ngươi lại chậm chạp không có động tĩnh, ngươi làm sao giãy giụa đây? Trong vương phủ chỉ có vương thượng mới có đại quyền sanh sát, ngươi đã bị vương thượng ban cho cái chết rồi, hiện nay hắn lại rời nhà rồi, trong phủ không có bất kỳ người nào có thể tha cho ngươi một mạng, chuyện sẽ không có chuyển cơ, ngươi lại kéo dài xuống cũng không còn ý nghĩa, chỉ là khiến thể diện khó coi thôi, ngươi không sảng khoái tự mình kết thúc, như vậy xin thứ cho nô tài không thể không vào bên trong mạo phạm!"
Nàng sẽ không chịu chủ động uống vào rượu độc, kế tiếp sẽ rất khó xem......, hắn phải vào bên trong đè ép nàng rót rượu độc hoặc là trực tiếp sử dụng dải lụa trắng cho cắn chết nàng, đến đây, Đậu phu nhân bị mất đi tất cả tôn nghiêm.
"Cẩu nô tài!"
Đậu Nguyên Nguyên tức giận mắng một tiếng với ngoài cửa: "tôn nghiêm Hoàng tộc há có thể cho phép nô tài này tới mạo phạm sao?! Đừng quên, ta chính là mẫu thân Túc Vương tử, nô tài hèn mọn hôm nay nếu dám đi vào cửa nhục nhã ta, tương lai sau khi con ta lớn lên, tất nhiên sẽ thay ta rửa nhục, giết ngươi cho hả giận."
"Phu nhân, chính là vì mặt mũi Túc Vương tử, cho nên phu nhân nên duy trì tôn nghiêm hoàng tộc, lên đường thật tốt không phải sao? Chuyện này nếu xảy ra ở những đất phong khác, thậm chí là trong hoàng cung, ngươi còn có thể duy trì tôn nghiêm chó má gì sao? Ban cho cái chết xuống, sớm đã bị cắn chết tại chỗ, bị chết khó coi tựu có bao nhiêu khó coi. Tính Vương thượng trọng tình, cố niệm năm đó ngươi một mình sinh hạ Túc Vương tử không dễ, cũng thương tiếc Túc Vương tử năm xưa lưu lạc bên ngoài, vì để cho sau này tương lai hắn lớn lên biết được chuyện này thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút, vì vậy mới đặc biệt cho phép ngài duy trì tôn nghiêm cuối cùng. Nếu ngài không chịu tự mình uống thuốc độc, xin thứ cho tiểu nhân phải vào cửa......" Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang, chốc lát, gian phòng đóng chặc đột nhiên mở ra, không ngờ, vào cửa lại có thể không phải là tổng quản, mà là Bảo Châu thị tỳ của nàng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đậu Nguyên Nguyên nhìn thấy Bảo Châu đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, đột nhiên kinh ngạc nói: "Bảo Châu, ngươi làm sao tiến vào được?"
"Ta sớm đã len lén ẩn vào trong vương phủ rồi!" Bảo Châu vội vả chạy vào, ngay sau đó vội vàng nói: "Ta gõ