Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 204: Chương 204: Tìm được hoàng thượng




Editor: Thơ Thơ

Sau khi chuyện Kim thị xử lý hoàn tất, ngược lại Đổng Khanh liền đi tìm Hoàng Thái Thúc.

Mấy vị Vương Hầu Hoàng tộc Lưu thị vẫn xúm lại, đang ở nhà phía sau một cây đại thụ, thấp giọng nói, sắc mặt hết sức nặng nề.

Vì vậy Đổng Khanh liền đợi chốc lát ở bên cây.

Không bao lâu sau, liền thấy bọn Hoàng Thái Thúc rời đi, mà bước đi qua nàng.

“Nha đầu........” Đến gần trước, Hoàng Thái Thúc mở miệng liền hỏi: “Hoàng thượng......, không! Lưu Lăng tên tiểu tử kia đâu?”

Hoàng Thái Thúc đột nhiên hỏi tới hoàng thượng, hốc mắt Đổng Khanh không nhịn được nhất thời đỏ lên, một đôi con mắt hạnh phiếm một tầng hơi nước.

“Hắn hiện tại nhất định không dễ chịu chứ?” chân mày Hoàng Thái Thúc màu xám tro nhíu lại thật chặt, thở dài một hơi nói: “Hắn hiện tại đang cần ngươi rồi, ngươi hãy nhanh lên một chút đi tìm đến hắn đi, lão phu không hy vọng hắn lưu lạc bên ngoài, chịu khổ ở bên ngoài.”

Lời ấy rõ ràng, Hoàng Thái Thúc vẫn cho Lưu Lăng là huyết mạch Hoàng tộc Lưu thị sao?! Thotho_

Đổng Khanh cắn răng nói: “Lúc ấy chuyện ở miếu Thái Bá, Hoàng Thái Thúc cũng hoài nghi chứ?”

“Lão phu biết, chuyện gì cũng khó giấu được ngươi........” Hoàng Thái Thúc vuốt râu nói: “hoài nghi là không sai, chỉ là kết quả rỉ máu nhận thân, đã thành sự thật. Hôm nay giang sơn đã định, lão phu chỉ hy vọng hài tử kia có thể sống những ngày hạnh phúc, đừng để hắn chịu tội.”

“Xem ra, Hoàng Thái Thúc không muốn nghiên cứu chuyện này sâu hơn, có phải là bởi vì có liên quan tới hoàng thượng tính toán tước bỏ thuộc địa hay không?” Đổng Khanh một lời vạch trần.

Sắc mặt của Hoàng Thái Thúc nhanh chóng thay đổi một lần, sau đó thở thật dài, lắc đầu một cái, giơ tay lên, rời đi.

Quả thật như thế.

Nếu tước bỏ thuộc địa thành công, quyền lực tập trung ở một thân. Từ đó không cần lo lắng Chư Vương ở đất phong sẽ ngày càng phát triển an toàn, làm theo ý mình, đưa đến địa phương cắt cứ, trung ương chánh lệnh phải hiểu rõ, vì vậy thực lực của một nước có thể đạt tới vô cùng cường thịnh, thậm chí uy chấn tứ hải. Phiên bang quy hàng......, đế quốc cường thịnh, hoàng quyền đều tập trung vào trung ương. Nhưng cổ hữu minh giám, tước bỏ thuộc địa thường sẽ khiến cho chư vương hầu đối kháng kịch liệt, nhẹ thì Chư Vương phế đế tự lập, đổi Hoàng thượng thôi. Thiên hạ vẫn là một nhà; nặng thì sẽ khiến cho triều đình bị tiêu diệt, cải triều hoán đại. Thotho_

Tóm lại. Gọt Phan thành bại, nguy hiểm cực lớn.

Hoàng Thái Thúc nhìn thấu hoàng thượng tài trí mưu lược kiệt xuất, Kinh Vĩ Viễn Đồ, rồi lại cố kỵ hiện nay thế lực Chư Vương quá lớn, đối với triều đình cử động tước bỏ thuộc địa, nhất định sẽ phản kháng bằng quân sự. Cho nên, ông thà duy trì hiện trạng.

Ủng hộ Lưu Hâm đăng cơ làm đế, liền có thể duy trì hiện trạng.

Nếu Lưu Hâm chỉ nghĩ muốn an phận, buông tay mặc cho chư hầu vương phát triển an toàn, địa phương cắt cứ sẽ tăng thêm theo, thiên hạ sớm muộn sẽ đại loạn.

Trừ phi Lưu Hâm có thể gìn giữ cái đã có.

Vô luận ra sao, trước tiên nàng cần phải tìm Lưu Lăng về.

Đổng Khanh hơi ổn định tâm thần một chút, sau đó xoay người lại, bước nhanh đi ra ngoài.

“Đợi đã nào...!” Lúc này, Ninh Vương Lưu Ký lại nhanh chóng đuổi theo.

ở bên trong lòng của Đổng Khanh vẫn tức giận hắn, cũng không quay đầu lại đi về phía trước, động tác Lưu Ký nhanh hơn nàng nhiều, không bao lâu liền ngăn ở trước người của nàng, thấy hắn nhỏ giọng nói: “thương thế trên người ngươi chưa lành, ngươi muốn đi nơi nào?” Thotho_

“Ninh Vương đây không phải là biết rồi còn hỏi sao?” Đổng Khanh tức giận nói.

Mày kiếm Lưu Ký nhíu lại, cúi đầu nhìn nàng nói: “trên tay ngươi không có binh mã, làm sao tìm được người? Hay là ta bồi ngươi đi đi, sai phái đại đội nhân mã tìm kiếm, rất nhanh liền có thể tìm được người rồi!”

Giờ phút này, nàng quả thật cần hàng loạt nhân thủ. Đổng Khanh hơi có vẻ chần chờ ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng nói: “Điện hạ không phải vội vàng vào Hoàng Thành tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế sao? Ngươi tính toán ngồi nhìn thiên hạ rơi vào trong tay Lưu Hâm sao?”

Lưu Ký nói: “Lưu Lăng đã thoái vị, chuyện hắn không phải là hoàng tộc ta, Chư Vương vì duy trì mặt mũi hoàng thất, quyết định không công khai thân thế của hắn với thiên hạ, trên tay Lưu Hâm nắm giữ chiếu thư Lưu Lăng nhường ngôi, các đại thần của triều đình không có lý do gì không ủng hộ hắn, về chuyện Lưu Hâm kế vị huynh đăng cơ làm Hoàng đế, xem ra, chúng thần triều đình sẽ không có dị nghị quá lớn.”

Về chuyện Anh vương Lưu Hâm lên ngôi, Đậu thừa tướng nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.

Trong tay Lưu Hâm nắm giữ chiếu thư nhường ngôi, thuận ý thành chương, lại tăng thêm Đậu thừa tướng ủng hộ, quả thật Chư Vương rất khó tranh nhau. Trừ phi....... Chư Vương liên hiệp, dùng vũ lực tới tranh đoạt. Thotho_

Đổng Khanh hỏi tiếp: “Như vậy chư vị Vương Hầu ý kiến gì chuyện này?”

Lúc này, Ninh Vương lại trầm mặc không nói.

Đổng Khanh cười lạnh nói: “Chư Vương vốn định án binh bất động, trước ngắm nhìn rồi hãy nói? Dù sao, trong tay hắn nắm giữ 60 vạn đại quân, các ngươi có thể nào không kiêng kị hắn đây?”

Dứt lời, liền xoay người lại, đi ra ngoài.

*

Chuyện tìm Lưu Lăng, Ninh Vương quả thật rất là tận tâm, hắn quả thật tự mình phái đại đội nhân mã, tìm kiếm chung quanh vị trí tốn đế Lưu Lăng.

Đổng Khanh không biến sắc liếc Lưu Ký vẫn ở bên người một cái, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “vì sao Ninh Vương nguyện ý giúp Đổng Khanh tìm kiếm hoàng thượng?”

Ninh Vương đến tột cùng có mục đích gì? Thotho_

Nghe vậy, hắn chỉ trầm mặc nhìn nàng, đáy mắt lại lóe ra vài tia nhu tình.

Thẩm Mộ Thu ở phía sau thúc ngựa cũng hừ xuy mấy tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cất giọng liền mắng: “kẻ ngu này, còn không phải là hoàn toàn vì để Đổng Đại Tư Mã ngươivui lòng....., hẳn là một Đại Ngốc Nghếch, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”

Sắc mặt Đổng Khanh nhất thời trầm xuống, tiếp tục mở miệng hỏi “Như vậy, Điện hạ có thể nói cho Đổng Khanh, đến tột cùng ta hôn mê mấy ngày không?”

Lưu Ký trầm thấp mở miệng nói: “Bảy ngày.”

“Bảy ngày sao?!” Nghe vậy, Đổng Khanh không nhịn được lên giọng: “Ta chỉ là té bị thương, hôn mê nhiều nhất mấy canh giờ sẽ tỉnh lại........” Nói tới chỗ này, nàng đột nhiên hiểu rõ ra, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Vương, cắn răng một cái nói: “Ngươi bỏ thuốc cho ta sao?”

Lưu Ký nhàn nhạt mở miệng nói: “Đoạn nhỏ dưới dốc núi là kỳ nham tuấn thạch, hết sức hiểm trở, coi như ngươi may mắn rơi xuống ở trên đống bùn nhão, vẫn bị thương không nhẹ, trên người của ngươi có nhiều chỗ bầm tím, cắt thương, sát thương, còn mất máu, căn bản là yếu ớt không chịu nổi......... Nếu ngươi tỉnh lại, nhất định sẽ hoàn toàn không để ý thương thế trên người mình, chạy đi tìm Lưu Lăng.”

“Cho nên, ngươi liền tự tiện bỏ thuốc cho ta sao?”

“Chỉ là ở bên trong chén thuốc của ngươi, bỏ dược vật khiến ngươi lâm vào ngủ say. Ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt!”

“Ta cũng không nhớ mình uống qua thuốc gì, nếu là trong hôn mê, ta làm sao uống thuốc?”

Ninh Vương lại trầm mặc lần nữa........

Đột nhiên Đổng Khanh hiểu ý, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, liền không lên tiếng nữa.

Không bao lâu sau, một thị vệ vội vã báo lại.

“Điện hạ, tìm được!”

Tìm được hoàng thượng!?

Tròng mắt Đổng Khanh nhất thời sáng lên, vội vàng hỏi “người đang ở chỗ nào?”

Tên thị vệ kia lập tức trở về bẩm: “trong một nhà gỗ nhỏ ở bên hồ.”

Nghe ở bên hồ, Đổng Khanh lập tức kéo chặt cương ngựa, “Giá” một tiếng, vội vã giục ngựa, chạy tới. Thotho_

*

Nước hồ lạnh lẽo, bên cạnh ven hồ vắng lặng tọa lạc một nhà gỗ nhỏ kiến tạo từ cọc gỗ mà thành, diện tích nhà gỗ không lớn, nho nhỏ một luyện, xem ra đơn giản cũ kỹ, cọc gỗ chắc chắn lại có vẻ hết sức kiên cố.

Bên cạnh nhà gỗ thiết kế một miệng bếp lò, bên trong đang đốt lửa than, phía trên lò để một chảo sắt, trong khe hở không ngừng toát ra khói trắng lượn lờ, trong chốc lát, một cái bóng dáng quen thuộc từ trong nhà đi ra, sau đó khom người xuống, thả mấy cây củi đi vào bên trong lò.

“Tiểu An Tử!”

Đổng Khanh nhìn thấy là Tiểu An Tử, lập tức kêu hắn, đồng thời thúc ngựa tới, ngay sau đó nhảy xuống ngựa, vẻ mặt hoảng sợ chạy tới bên cạnh hắn, liền vội vàng hỏi: “Hoàng thượng đâu? Hắn không việc gì chứ?”

Tiểu An Tử nhìn thấy là Đổng Khanh tới, không nhịn được hốc mắt đỏ lên, một mặt nước mắt nói: “Đổng đại nhân, rốt cuộc ngươi đã tới! Ta lo lắng ngươi tìm không ra chúng ta, cho nên không dám đi xa........ Nhưng, một ngày lại qua một ngày, ngươi cũng không tìm đến hoàng thượng, ta còn tưởng rằng ngươi không bao giờ trông nom hoàng thượng nữa!”

“Hoàng thượng đâu? Hắn khỏe không?” gương mặt Đổng Khanh lo lắng, liền vội vàng hỏi.

Tiểu An Tử giơ tay lên, sử dụng miệng tay áo, lau mạnh nước mắt rớt trên mặt nói: “tình trạng Hoàng thượng lúc tốt lúc xấu, mấy ngày trước ta đem hắn rơi vào trong hồ thì hắn còn chửi rủa ta dừng lại, nhưng đến buổi tối, thế nhưng hắn lại không nói một lời, Thotho_ chỉ là ngơ ngác nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng, sau đó không ăn cũng không uống..., có lúc còn rơi lệ, có thời điểm hắn còn có thể nói cho ta cười một chút, mấy ngày nay đều như vậy...... Ta thật sợ hãi, hoàng thượng giống như điên khùng, Đổng đại nhân, ngươi nói, không phải là hoàng thượng điên mất rồi à? Anh vương đó mất trí đã từng cầm Tảng đá đập hoàng thượng, nhất định là bị hắn đập cho điên rồi........”

“Chớ nói nhảm, cái gì điên hay không điên? Hoàng thượng hắn chỉ là tâm tình không tốt!” Đổng Khanh nhẹ giọng trách mắng.

Hoàng thượng không phải điên rồi, là hắn tan vỡ....... Là hoàn toàn bị đả kích, tan vỡ.

“hiện giờ Hoàng thượng ở đâu?”

“Đợi ở trong phòng!” Tiểu An Tử chỉ vào cánh cửa nửa che nhà gỗ nhỏ nói.

“Ta nấu một nồi cháo thịt, ngươi bưng vào đi, khuyên hắn ăn một chút, mấy ngày nay hoàng thượng cơ hồ chưa từng ăn qua hớp cơm....... Có lẽ, hắn sẽ chịu nghe ngươi.”

Dứt lời, Tiểu An Tử cầm chén nhỏ lên, từ trong miệng chảo sắt, múc một chén cháo thịt, sau đó trình cho Đổng Khanh.

Đổng Khanh bưng chén cháo thịt nóng hổi, nhấc chân bước vào cửa, tiến vào trong nhà. Thotho_

Phóng tầm mắt nhìn tới, trong nhà gỗ nhỏ bày biện tương đối đơn giản, chỉ có một cái giường, cùng một cái bàn thấp nửa hư hại, chung quanh sửa sang lại hết sức chỉnh tề, sáng sủa sạch sẽ, cơ hồ không nhiễm một hạt bụi, nhà phía tây có một cái cửa gỗ, dùng một cây Trúc chống đỡ lên, khiến ánh mặt trời xuyên thấu đi vào, mang đến một phòng sáng ngời.

Hoàng thượng Lưu Lăng đang ngồi yên ở trên giường, một đôi tròng mắt đen vô hồn đang ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ.

“Hoàng thượng?” Đổng Khanh khẽ gọi một tiếng.

Tiểu An Tử từ nhỏ làm người hầu trong hoàng cung, công phu hầu hạ đối với chủ tử tất nhiên không nói ở đây.

Toàn thân trên dưới hoàng thượng được hắn để ý tương đối chỉnh tề, trên người của hắn mặc một bộ áo tơ trắng sạch sẽ, một đầu tóc đen như mực chải chỉnh tề, búi tóc trên đầu là cây trâm ngọc hắn thường sử dụng. Nhưng dung nhan hắn lại hết sức tiều tụy.

Dung nhan tuấn mỹ, tràn đầy ủ rủ sa sút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.