Editor: Thơ Thơ
Miếu Thái Bá. Sử sách viết vì để cho ra vương vị, mà từ đó tượng Thái Bá đắp không hề trở lại quê cũ nữa, giống như trăm năm qua, cũng không nhúc nhích ngồi ở trên đại đường, trong lò hương trước án khói lượn lờ, khói màu trắng lượn lờ, tản mát ra một loạt mùi hương.
Trong miếu, mấy vị Hoàng tộc Lưu thị tề tụ ở bên trong, sắc mặt nặng nề.
Đổng Khanh vội vội vàng vàng chạy vào Miếu Thái Bá, quấy rầy không khí một phòng nặng nề.
Thấy nàng đột nhiên xông tới, sắc mặt Lưu Lăng nhất thời trầm xuống, cả giận nói: “Càn rỡ! Ngươi đi vào nơi này làm cái gì?”
Đổng Khanh không đếm xỉa đến cơn giận của hắn, nhỏ giọng kêu: “Hoàng thượng........”
“Nha đầu a........ Không! Đổng Tư Mã!” Hoàng Thái Thúc nhíu mi già xám trắng, nhìn nàng nói: “Ở bên trong thái miếu này, đang bàn về bí mật của hoàng tộc ta, ngươi không phải hoàng tộc, ngươi chỉ là Ngoại Thần, lấy thân phận của ngươi không nên tới nơi này, hãy lui ra nhanh lên một chút đi.”
Đổng Khanh ngước mắt, chậm rãi xẹt qua mọi người ở đây, nín thở trầm ngâm: “Nếu là bí mật của hoàng tộc, nếu Vũ Thái phi cũng tới, vì sao không thấy Hoàng thái hậu? Nói lý lẽ, có phải đợi Thái hậu tới hay không, tất cả mọi chuyện, làm nghị quyết tiếp?” Thotho_
Vũ Thái phi nhanh chóng liếc Lưu Lăng một cái, cười lạnh nói: “Hoàng thái hậu? Nàng là tội nhân thì sao? Tới nơi này làm gì? Chịu thẩm vấn sao?”
Nghe vậy, Lưu Hâm giận tím mặt, vỗ bàn nổi giận mắng: “Ngươi nói bậy, mẫu hậu ta không phải là tội nhân gì!”
Vũ Thái phi cười lạnh nói: “Như vậy, tại sao nàng lại làm bớt giả ở lưng? Chẳng lẽ là chột dạ, vì cái gì phải làm như vậy đây?”
Đổng Khanh ngước mắt nhìn Vũ Thái phi, trầm giọng nói: “Hoàng thái hậu tất nhiên hữu nan ngôn chi ẩn (có nỗi niềm khó nói), sao không cung thỉnh Thái hậu đến Miếu Thái Bá, đem lời hoàn toàn nói rõ?”
“lòng Đổng Tư Mã giữ gìn cho hoàng thượng, thật là khiến Bổn cung cảm động không thôi!” Vũ Thái phi lạnh lùng nói: “Cung thỉnh Thái hậu tới Miếu Thái Bá? Cần gì làm điều thừa đây? Thái hậu làm bớt giả, mục đích là vì cái gì, vẫn chưa rõ sao? Mắt thấy mình mười chín năm trước làm chuyện xấu hỗn loạn huyết thống hoàng tộc. Sự việc đã bại lộ, dưới tình thế cấp bách, bà còn có chuyện gì làm không được........ Đừng quên, sự thật bày ra ở nơi đó, trên người Kim thị thân mẫu của hoàng đế có bớt giống của Hoàng đế như đúc, đây chính là bằng chứng thân mẫu tử, nàng là mẫu hậu có thể nào không có bớt, không thể làm gì khác hơn là vàng thau lẫn lộn, làm một cái giả tới lẫn vào cảm nhận của Chư Vương rồi.”
Vũ Thái phi nói lưu loát, rất có đạo lý. Sắc mặt của Lưu Hâm, lại càng trắng bệch. Thotho_
Chư Vương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thật nặng nề.......
“Thái hậu nhất định sẽ có nan ngôn chi ẩn. Đổng Khanh kính xin Chư Vương chờ Thái hậu đến trong miếu, hãy thương nghị chuyện này.” Đổng Khanh kiên trì nói.
Gương mặt Lưu Ký lạnh lùng, mở miệng nói: “Thái hậu ngã vào trong nước sông rét căm căm, đang hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ bà bất tỉnh một ngày. Liền phải đợi bà một ngày sao? Huống chi, coi như bà tới, thì có thể sao? Tự biết lấy hết xiêm y mặc trên người mình tới dọa Chư Vương sao?”
Lời nói vẫn còn không hết, thấy Lưu Lăng nổi giận gầm lên một tiếng nói: “Lưu Ký, không cho ngươi ô nhục mẫu hậu của trẫm!”
Xem ra, lần này Ninh Vương là tình thế bắt buộc.
Đổng Khanh ngước mắt nhìn chằm chằm Lưu Ký nói: “Ngụy Vương, Sầm vương, Bắc Vương, Vĩ vương không phải nên sớm trở về đất phong rồi sao? Làm sao sẽ còn đợi ở nơi đây. Chẳng lẽ là bị ngươi lưu lại?”
Ninh Vương cho tìm mấy vị Vương Hầu tới, rõ ràng tính toán trình diễn một tiết mục Chư Vương liên hiệp bức vua thoái vị.
Xem ra, nam nhân cuối cùng đều là cực tốt quyền thế. Thotho_
Nàng cuối cùng hoàn toàn hiểu rõ.
Lưu Ký lạnh lùng nói: “thân thế của Hoàng thượng. Vẫn còn có nghi ngờ, trừ phi Đại Tư Mã ngươi có thể chứng minh Bớt sau lưng Kim thị này cũng là giả tạo, không phải vậy......... Làm sao phục chúng?”
Ngụy Vương gật đầu một cái, rất là tán thành lời của hắn, từ từ mở miệng nói: “Không phải là Lưu thị ta. Không phải Đế vương, chuyện liên quan đến huyết thống hoàng tộc. Chúng ta không thể không thận trọng!”
“Chẳng lẽ chư vị không tin Thái hậu, cũng không tin tưởng bà mụ tự tay đở đẻ giúp Thái hậu rồi sao?” Đổng Khanh nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ, còn phải thỉnh họ trở về, ở Trước mặt Chư Vương tường thuật một lần nữa sao?”
Mặt Ngụy Vương lộ vẻ khó khăn nói: “quá trình Vệ Thái hậu sinh hạ hoàng đế, còn có vừa sanh ra liền có bớt, bà mụ đã tự thuật rất rõ ràng rồi, chỉ là......... Đổng Tư Mã có biết thị nữ A Tú của Thái hậu nói những gì sao? Nàng nói nàng căn bản không biết hai bà mụ này!”
A Tú, sớm đã bị Ninh Vương thu mua.
“Đó!” Đổng Khanh đem ánh mắt lạnh lùng chuyển qua trên người của A Tú, nghiêm chỉnh hỏi “Như vậy, Đổng Khanh xin hỏi A Tú cô cô, hôm đó Thái hậu sản sinh, mặc trên người xiêm áo gì, ăn thức ăn gì, triệu kiến những người đó? Còn có bộ dáng trượng phu Kim thị ra sao, Nhi tử của nàng diện mạo ra sao, trên người lại mặc phục sức gì?” Thotho_
Đối mặt nàng liên tiếp ép hỏi, sắc mặt của A Tú trắng bệch, ê a nói: “Chuyện cách vài chục năm, ta nào có thể nhớ nhiều chuyện như vậy?!”
Đổng Khanh hỏi tiếp: “Như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, ngươi ngay trước mặt Kim thị đến nói một chút, trượng phu của bà lớn lên trông ra sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của A Tú đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói: “Chuyện cách nhiều năm, tướng mạo của đối phương đã mơ hồ, ta chỉ là một người bình thường, cũng không có trí nhớ hơn người, sao có thể nhớ một người dân thường lâu như vậy à?”
Lúc này, mắt Đổng Khanh lộ thông minh, cười lạnh nói: “như vậy, ta lập tức tìm đến ba mươi nam nhân, đứng ở trước mặt ngươi, khiến ngươi tới phân biệt, diện mạo trong trí nhớ coi như đã mơ hồ, đại khái tướng mạo, cũng nên có mấy phần ấn tượng chứ? Ngươi chỉ cần lựa ra dáng dấp cực kỳ giống trượng phu của Kim thị là được rồi.”
Mặt A Tú lộ vẻ khó xử nói: “Cũng sắp hai mươi năm........., chỗ của ta có thể nhớ người này à?”
Khóe miệng Đổng Khanh giơ lên cười lạnh, ép hỏi: “Này cũng kỳ quái, ngươi đi theo Thái hậu, ở nông trại người ta một thời gian, ngày ngày gặp mặt nam chủ nhân thế nhưng hoàn toàn không nhớ, chỉ nhớ rõ bộ dáng hai bà mụ xuất hiện không tới một ngày? Còn có thể một hớp kết luận hai người trong phủ nha kia là giả mạo, chuyện này ngươi không cảm thấy kỳ quái, ta ngược lại thật ra rất kinh ngạc đấy. A Tú cô cô, như vậy ta phải xin ngươi tới tường thuật, lúc ấy hai bà mụ này là bộ dáng bực nào? Diện mạo ra sao? Người mặc loại phục sức nào? Đổng Khanh tin tưởng nên cùng nhị tổng quản năm đó nhìn thấy một dạng mới phải à?!”
A Tú vốn chột dạ, bị Đổng Tư Mã đồng nhất đề ra nghi vấn, hoài nghi mình hình như là hãm hại, trong lòng hoảng hốt, bị sợ đến lập tức quỳ xuống, vội vàng nói: “A Tú chỉ là cảm giác họ không quá giống! Cho nên........ Mới có thể nói ra, mình không biết hai ma ma này.” Thotho_
“Đó, thì ra cũng chỉ là 『 bằng cảm giác 』 à?!” Đổng Khanh nhìn nàng chằm chằm, nổi giận nói: “Hồ đồ, chuyện trọng đại như vậy, há có thể thể ăn nói lung tung! Ở Trước mặt của Chư Vương nói hưu nói vượn! Đừng quên, Thái hậu hậu đối đãi ngươi cũng không bạc!”
A Tú đỏ mặt, rũ mắt xuống, lại không dám nói nữa.
Lưu Lăng vô cùng đau đớn nhìn chằm chằm A Tú, trầm giọng nói: “A Tú, mẫu hậu luôn luôn coi ngươi như người một nhà, bà khi nào bạc đãi qua ngươi? Ngươi sao nhẫn tâm, xuống tay độc hại mẫu hậu của trẫm? Chẳng lẽ ngươi cùng người khác một dạng, đều theo đuổi quyền thế cùng tài phú che tâm, che mắt sao?”
Nghe vậy, A Tú rơi lệ, phủ phục trước hoàng thượng, nặng nề vội vàng khấu đầu trên gạch mấy cái, khóc ròng nói: “A Tú không dám! A Tú tuyệt không có lòng hại Thái hậu đâu.”
Đổng Khanh lớn tiếng khiển trách nói: “Nếu không phải chột dạ, nếu không phải áy náy, ngươi rơi lệ làm cái gì? Ngươi dập đầu là ý gì? Nếu ngươi thật cảm thấy áy náy, coi như Trước mặt Chư Vương, nói ra rốt cuộc là ai thu mua ngươi đi!” Thotho_
Lời nói vẫn còn chưa dứt, Vũ Thái phi liếc nhìn Đổng Khanh, lạnh lùng cắt đứt lời của nàng..., cất giọng nói: “Tìm một nha hoàn khai đao làm cái gì? Đổng Tư Mã ngươi đừng cố ý lẫn vào trọng điểm nữa, hôm nay tranh cãi là bớt trên người Kim thị cùng trên người hoàng thượng giống nhau như đúc. Ngươi nhiều lần một mực chắc chắn bớt trên người Kim thị là giả tạo, như vậy xin hỏi Đại Tư Mã, Kim thị làm sao tạo giả? Nếu là làm giả, không phải bớt bẩm sinh, vì sao lại vô pháp đem nó loại trừ đây?”
Nghe vậy, Đổng Khanh lập tức xoay người, thở dài nói với Chư Vương: “Xin chư vị Điện hạ cho Đổng Khanh thêm một ít thời gian, về chuyện này, Đổng Khanh đã phái người đi mời một vị danh y tới đây thay Kim thị nghiệm minh, có phải bớt thật hay không, làm sao loại trừ, vị danh y kia vừa nhìn liền có thể hiểu.”
“Danh y? Ha ha ha ha ha!” Vũ Thái phi cười lớn tiếng nói: “Các vị Vương Hầu minh giám, chuyện này, nàng cũng không có niềm tin tuyệt đối, thuần túy chỉ là kế trì hoãn thôi!”
Lưu Lăng lạnh lùng nói: “Thái hậu đột nhiên rơi xuống nước, cũng đang thời khắc quan trọng nhất hôn mê bất tỉnh, sao không khiến người nghi ngờ? Các ngươi đang suy nghĩ gì, trong lòng trẫm có tính toán, mà các ngươi bằng vào một thị nữ bên cạnh Thái hậu thu mua khẩu thuật như vậy, liền muốn bức vua thoái vị rồi sao? Chuyện này hơi quá mức hoang đường chứ?”
Hắn làm sao không hiểu, tất cả âm mưu quỷ kế cũng là vì tranh giành hoàng quyền, tất cả đều là vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng lưu lại cho hắn.
Lúc này, rốt cuộc Hoàng Thái Thúc mở miệng nói chuyện rồi, vẻ mặt ông nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Vô luận ra sao, bớt trên người Hoàng đế, với bớt trên người Kim thị giống nhau như đúc, trên người của Thái hậu không có. Hoàng đế vẫn không cách nào chỉ ra sự thật Kim thị làm giả, chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng thống ta, có thể nào vô ý? Bọn tử tôn vô luận là người nào ngồi lên chiếc long ỷ đó, lão phu đều không để ý, lão phu chỉ để ý Hoàng đế của giang sơn Lưu thị ta, có phải huyết mạch của Lưu thị ta hay không?” Thotho_
Nghe nói thế, Lưu Lăng cảm giác đau lòng sâu sắc, hắn quay đầu lại trầm giọng nói với Hoàng Thái Thúc: “Hoàng Thái Thúc, ngươi nhìn trẫm lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ trẫm không phải là hài nhi của phụ hoàng thật sao? Nếu không phải trong lòng trẫm thẳng thắn vô tư, sao dám đi theo các ngươi đến Miếu Thái Bá?”
Hoàng Thái Thúc nghe xong, con mắt sắc khẽ nhúc nhích, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia tình cảm, cũng là chân mày nhíu chặt nói: “trước khi tới đây, lão phu đã nghĩ xong, nếu thân thế của hoàng đế khiến Chư Vương nghi ngờ, như vậy liền không thích hợp tiếp tục ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Chư Vương vốn định liên hiệp, phế ngươi, nhưng một khi phế đế thì không cách nào được hưởng tước vị, đất phong cùng các hạng tôn vinh........., xét thấy ngươi cũng có thể là huyết mạch Lưu thị ta, vì vậy, mới quyết định đi tới Miếu Thái Bá.......... Hoàng đế, ngươi chính là chính mình hạ chiếu thoái vị đi, mất ngôi vị hoàng đế, ở trong đất phong, ngươi vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”