Sau khi làm xong việc buổi sáng, Nghiêm Lập Cương khuôn mặt âm trầm, bước
chân vội vã xuống tầng hầm lấy xe rồi rời khỏi công ty, một đường thẳng
đến địa chỉ anh sớm đã thuộc làu làu.
Đến nơi, anh dừng xe ở bãi đỗ gần đó, xuống xe đi tới ghế đá cạnh hàng cây
ngồi xuống, sau đó ánh mắt thẳng tắp nhìn vào trong cửa hàng cách đó
chừng mười mét.
Căn phòng này bề ngoài so với các các căn hộ cao cấp cũng không kém là bao, mặt tiền cửa hàng được lắp đặt hoàn toàn bằng kính thủy tinh, trưng bày rất nhiều các sản phẩm thủ công tinh xảo. Xuyên qua kính thủy tinh, anh có thể nhìn thấy hết toàn bộ bên trong, thỉnh thoảng có vài vị khách đi vào chọn đồ, hoặc là nói chuyện với nhân viên cửa hàng về các sản phẩm.
Tầm mắt của anh dường như chỉ chăm chú lưu luyến trên người Lịch Thư Hòa –
người phụ nữ tóc dài, quần áo nhẹ nhàng thoải mái kia. Nhìn cô cẩn thận
tỉ mỉ chỉ dạy cô gái bên cạnh, thỉnh thoảng nở nụ cười nhợt nhạt khen
ngợi, mọi bất an trong lòng anh từng chút một tiêu tan.
Đúng vậy, là bất an, Nghiêm Lập Cương không thể không chấp nhận sự thật là
nữ chủ nhân của căn nhà rộng lớn mà anh cố gắng kiếm tiền mua đã rời đi
rồi, cho dù mỗi ngày đều làm việc tới khuya nhưng anh vẫn muốn trở về
nhà, ít nhất nó khiến lòng anh an tâm. Công việc làm anh mệt mỏi vô cùng nhưng nằm trên chiếc giường quen thuộc đôi mắt anh vẫn mở to trằn trọc, không cách nào đi vào giấc ngủ. Mỗi ngày đều như vậy, đôi mắt vô thần
nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu anh không ngừng nghĩ đến những lời cô đã nói ngày hôm đó…
“Anh khiến em cảm thấy mình giống như một thú cưng, hôn nhân của chúng ta
giống như gông xiềng, mà căn nhà sang trọng này chỉ là một nhà giam…”
“Em vẫn luôn biết…Em biết anh rất cố gắng, nhưng em thực sự không vui vẻ, rất không vui vẻ…”
Mỗi tối anh đều tự hỏi chính mình, rốt cuộc anh đã làm sai ở chỗ nào?
Cho tới bây giờ anh chưa từng quên lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô gái
với nụ cười điềm đạm đáng yêu phút chốc đi vào lòng anh, chiếm giữ trái
tim anh. Khi đó, anh không thể chắc chắn về tương lai của mình, cho nên
anh nghĩ với cô gái ấy anh chỉ có thể tưởng nhớ mà thôi.
Chỉ là thật không ngờ, bố vợ anh thân thể không tốt, kiểm tra phát hiện
khối u, tuy rằng có thể chữa trị nhưng khả năng tái phát lại vô cùng
cao, cho nên ông vội vàng sắp xếp cho cuộc sống tương lai của cô con gái độc nhất, anh lại vừa lúc trở thành một trong những người được lựa
chọn.
Là một trong chứ không phải là người duy nhất, bởi vì bố vợ anh hi vọng
người được bản thân ông lựa chọn cũng là người mà con gái ông thích.
Lần thứ hai gặp mặt, lúc ăn cơm cả hai người đều có chút xấu hổ, không được tự nhiên, thực ra khi đó trong lòng anh vô cùng kích động, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra hờ hững, vì quá hồi hộp nên anh không biết phải làm thế nào
cả.
Hai người quen nhau thuận lợi đi đến đính hôn rồi kết hôn, anh cảm thấy
cuộc sống của mình giống như đang ở thiên đường, mà thiên sứ duy nhất
chính là cô.
Lúc mới bắt đầu, anh cảm thấy những thứ anh có thể cho cô thực sự quá ít,
hai vợ chồng sống trong một căn phòng nhỏ, không có người giúp việc,
cũng không có thiết bị gia dụng hiện đại, không chỉ vì căn phòng quá nhỏ không có chỗ để, mà còn vì lúc đó anh không có nhiều tiền để mua. Mỗi
buổi tối khi đi làm về, nằm trên giường nắm bàn tay nhỏ bé dần trở nên
thô ráp của cô, trong lòng anh cảm thấy rất đau đớn, khổ sở, oán giận
bản thân mình không thể ngay lập tức cho cô một cuộc sống tốt nhất.
Anh biết, cô có thể không cần phải sống khổ sở như vậy, vì bố vợ anh vốn có chuẩn bị cho họ một căn nhà làm quà cưới, bên trong có đầy đủ tiện
nghi, nhưng cô lại không muốn, cô chỉ mang theo khoản tiền cô đã tiết
kiệm được trước khi kết hôn và hợp đồng bảo hiểm mà cha cô đã làm cho
cô.
Cô nói:”Bố, không cần phải đối xử với bọn con tốt như vậy, Lập Cương anh
ấy rất kiêu ngạo, con không muốn khiến anh ấy mỗi khi về nhà sẽ có cảm
giác lòng tự trọng bị tổn thương đâu.”
Khi nghe những lời này từ miệng cha vợ, anh cũng không nói gì cả, chỉ có
thể bối rối quay lưng nhanh chóng rời đi che giấu viền mắt phiếm đỏ của
mình.
Về sau kỹ thuật độc quyền của công ty anh cuối cùng cũng có thể triển
khai, đồng thời tìm được khách hàng đầu tiên, vợ chồng hai người cũng
đổi sang một căn phòng lớn hơn, nhưng ngoại trừ có một chiếc máy giặt,
thì cũng chỉ thêm một cái nồi cơm điện.
Anh vẫn nhớ rõ mỗi ngày trở về nhà, cho dù có muộn như thế nào đi chăng
nữa, trong nồi vẫn luôn có canh nóng, cô dù có ngủ rồi cũng sẽ chịu đựng cơn buồn ngủ rời giường, bưng một bát canh nhỏ đến trước mặt anh, cười
dịu dàng chờ anh uống xong.
“Uống xong canh anh đi tắm rồi ngủ nhé, cái này rất tốt cho sức khỏe đó.” Cô luôn luôn điềm đạm cười nói như vậy.
Anh không biết canh này có thực sự hiệu quả như cô nói hay không, anh chỉ
biết mỗi ngày về nhà được nhìn dáng vẻ tươi cười dịu dàng của cô khiến
anh thực sự có cảm giác gia đình.
Một bát canh, một ngọn đèn khiến anh được hưởng thụ một loại cảm giác gọi là hạnh phúc.
Cơ hội nối tiếp nhau, công ty anh càng làm càng lớn, thậm chí bắt đầu có
thể xây dựng nhà máy tự sản xuất và phân phối, anh cuối cùng cũng mua
được một căn nhà ưng ý, còn thuê thêm hai người giúp việc với mong muốn
để cho cô có thời gian nhàn nhã đi chơi mà không cần lo lắng điều gì.
Anh vẫn luôn cho rằng đây là quyết định đúng đắn nhất của mình, là cuộc
sống tốt nhất đối với cô, cho dù những cuộc nói chuyện giữa bọn họ ngày
càng thưa thớt, cho dù nụ cười trên môi cô ngày càng trở nên miễn cưỡng…
Nghĩ đến đây, Nghiêm Lập Cương lấy tay xoa khuôn mặt của mình, khóe miệng nở một nụ cười khổ. Xem ra ở công ty anh đã quen thói bá đạo nên mới có
thể tự cho là đúng như vậy.
Anh ngồi trên ghế đá ánh mắt nhìn chằm chằm từng hàng động của vợ mình,
đồng thời tự kiểm điểm những lỗi lầm của bản thân, mà trong cửa hàng vài người phụ nữ cũng đã sớm chú ý tới hành động kì quái của anh, bắt đầu
câu được câu không nói chuyện, lén lút nhìn anh.
“Chị Thư Hòa, bên ngoài có một người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào trong cửa hàng của chúng ta, không phải là một tên biến thái đấy chứ?”
Lịch Thư Hòa vốn đang chăm chú nghiên cứu các mẫu thêu hoa mới, nghe thấy
thế vội vã ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài, phát hiện gương mặt quen
thuộc của người đàn ông ngồi trên ghế đá bên kia.
Cô nhìn lên đồng hồ treo tường xem mấy giờ, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì anh bận rộn như vậy sao có thể xuất hiện ở nơi này vào thời gian này được, bây giờ không phải là lúc anh nên ở công ty họp hành hay ra
ngoài ăn cơm cùng với khách hàng hay sao?
“Chị Thư Hòa? Chị Thư Hòa? Sao tự dưng lại ngẩn người ra như vậy?”
“Không có gì.” Lịch Thư Hòa giật mình, liếc mắt nhìn các thứ trên mặt bàn rồi
nói: “Được rồi, trước làm đến đây thôi. Cũng trưa rồi, mọi người đi ăn
cơm đi, trở về lại tiếp tục.”
Mấy cô gái nhỏ vui vẻ đồng ý, cất đồ đạc của mình xong liền ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, mà Lịch Thư Hòa đợi cho họ đi xa mới chậm rãi dọn dẹp đồ đạc đóng cửa đi ra ngoài.
Dường như lúc mấy cô gái kia mở cửa đi ra ngoài, ngay lập tức Nghiêm Lập
Cương tập trung chú ý nhìn chằm chằm cánh cửa kia, đợi khi thấy Lịch Thư Hòa đi ra, anh liền đứng dậy, hướng cô đi tới.
“Thư Hòa.” Dừng lại cách cô ba bước chân, anh nhẹ giọng gọi.
Bởi vì buổi tối ngủ không đủ giấc, lại đợi ở bên ngoài khá lâu không uống
giọt nước nào, nên lúc này giọng anh có vẻ khàn khàn khô khốc.
“Sao anh lại ở đây?” Cô còn tưởng rằng thời gian của anh đều dâng tặng cho công ty hết rồi chứ.
“Anh…đi ngang qua…” Nghiêm Lập Cương cũng biết mình bỗng nhiên xuất hiện ở đây
rất đột ngột, nhưng trải qua nhiều ngày miên man suy nghĩ, anh phát hiện bản thân không thể chăm sóc cô như lời anh đã từng hứa, khiến hai người tạm thời không thể gặp mặt, phải xa nhau một thời gian.
Anh nhớ cô, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cô, như vậy mới có thể lấp đầy những khoảng trống và xua tan những bất an trong lòng anh.
Đáy mắt Lịch Thư Hòa vụt qua một tia nghi hoặc, nhưng cô cũng không vạch
trần anh, chỉ nhàn nhạt nói: “Trưa rồi, không có chuyện gì thì anh về ăn cơm đi. Lát nữa anh vẫn phải về công ty mà?” Nói xong, cô xoay người
định rời đi. Vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng nếu anh đã nói chỉ là đi ngang qua thì cô cũng chẳng có lý do gì tiếp tục đứng ở đây nữa.
“Chờ một chút, anh có cái này muốn đưa cho em.” Anh vươn tay, nắm lấy cánh
tay của cô, trong ánh mắt mang theo gấp gáp và khẩn cầu.
Lịch Thư Hòa nghi hoặc đi theo anh ra chỗ đỗ xe, nhìn anh mở cửa sau xe, lấy từ bên trong ra một cái hộp.
“Đây là yến mạch, anh nhớ trước đây em thường ăn cái này, gần đây bữa sáng
em ăn không được nhiều, cho dù ăn không vào, cũng cố ăn lấy một bát. Còn có đường đỏ, nếu em…không thoải mái thì nhớ pha một cốc để uống, sẽ đỡ
hơn đấy. Còn có…” Nghiêm Lập Cương mang tới rất nhiều đồ, vừa chỉ từng
cái vừa nhẹ giọng căn dặn, anh vừa dứt lời Lịch Thư Hòa chỉ biết ngẩn
người đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Anh…chuẩn bị nhiều đồ như vậy, em làm sao mà mang về được?” Trên tay cô chỉ mang
một cái túi đại khái có thể nhét được hơn phân nửa chỗ đường đỏ kia, cho dù cô uống nó mỗi ngày cũng phải hai ba tháng nữa mới hết được.
Càng không cần nói đến cái hộp chứa đầy các thứ chai lọ linh tinh kia, tất
cả đều là những sản phẩm chăm sóc thân thể mà cô hay dùng hoặc là đồ
dùng vệ sinh, thậm chí đến cả quần áo ngủ anh cũng đều mang tới.
Lúc cô rời khỏi nhà chỉ mang theo một va ly hành lý, bên trong chỉ có những đồ dùng cần thiết, những cái khác cô đều không mang theo. Mà nếu cô đã
rời đi rồi cũng sẽ không quay về thu dọn thêm cái gì nữa. Chỉ là, cô
ngàn vạn lần không nghĩ tới, anh lại mang tất cả mọi thứ đến cho cô,
ngoại trừ một số đồ dùng hàng ngày còn lại anh đều mua mới toàn bộ.
Cô vừa mở miệng, Nghiêm Lập Cương dường như ngay lập tức trả lời thắc mắc
của cô: “Để anh, ý anh là…anh có thể giúp em mang những thứ này về.” Ý
thức được mình trả lời quá nhanh, anh vội vàng thay đổi để giọng nói trở nên bình thường.
Sau khi biết cô chuyển đến nơi này, anh đã tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ xung
quanh. Ở trong lòng anh, cô là một người phụ nữ đơn thuần không hiểu
được xã hội hiểm ác đáng sợ đến thế nào, nếu không phải người cùng cô
thuê nhà là Tiêu Trân Trân thì anh tuyệt đối sẽ không chịu đựng nhiều
ngày như vậy mới xuất hiện trước mặt cô.
Lịch Thư Hòa không thể không gật đầu, sợ anh giận nên cô cũng không hỏi anh vì sao còn chưa về công ty.
Mang mọi thứ lên tầng ba, Nghiêm Lập Cương nhanh chóng sắp xếp đồ đạc gọn gàng đâu vào đấy rồi nhìn khắp phòng một lượt.
Phòng khách trống trải, chỉ có một cái sofa, trên sofa có hai cái gối được
làm thủ công, trên mặt có thêu hoa màu sắc rực rỡ. Không có phòng bếp,
trên bàn chỉ có một cái lò vi sóng, hai bên trái phải đơn giản đặt vài
cái bát và nồi niêu. Phòng ngủ và phòng tắm song song nhau, hiện tại đều khóa cửa, không nhìn thấy bên trong thế nào nhưng anh có thể đoán được
nó đại khái so với phòng khách chắc cũng không tốt hơn chỗ nào.
Sau khi nhìn lướt qua toàn bộ xung quanh, anh nhịn không được nhíu mày “Xem ra vẫn còn thiếu nhiều thứ, bây giờ anh về nhà mang tất cả các thứ em
thường dùng qua đây nhé.”
Lịch Thư Hòa đang sắp xếp lại một số thứ, nghe anh nói vậy cô chỉ liếc nhìn
anh một cái, không nặng không nhẹ trả lời: “Không cần, như thế này là
tốt rồi, bình thường chỗ này chỉ để ăn và ngủ thôi, không cần phiền phức như vậy.”
“Ngại phiền phức? Nếu không để anh tìm cho em một phòng khác, đồ đạc bên
trong anh sẽ chuẩn bị đầy đủ…” Cô yên lặng nhìn anh chăm chú khiến giọng nói của anh dần dần nhỏ lại, anh mím chặt môi, không cách nào nói thêm
gì nữa.
Cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn anh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, chân tay luống cuống, rồi lại phụng phịu không chịu tỏ ra thua kém. Đáy lòng cô liền mềm lại, nhưng vẫn kiên định với ý nghĩ của mình.
“Lập Cương, chúng ta xa nhau là vì cái gì?” Cô nhẹ giọng hỏi anh.
“Là anh không tốt, khiến em đau lòng.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu “Không, anh rất tốt.”
“Nếu anh tốt như vậy, em sẽ muốn chúng ta xa nhau một thời gian sao?” Anh mỉm cười giễu cợt, bĩu môi, cay đắng xoẹt qua đáy mắt.
Lịch Thư Hòa nhìn dáng vẻ tự trách của anh, không nén nổi tiến lên cầm tay
anh “Không, anh rất tốt, anh làm rất tốt, đã cho em một cuộc sống rất
đầy đủ. Chỉ là…đó không phải là những thứ em muốn.”
Nghe vậy, ánh mắt anh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó biến thành băng giá, anh rút tay mình ra, không hiểu nhìn chằm chằm cô giống như đang đợi cô cho anh một lời giải thích.
“Có lẽ nói như vậy không đúng, nhưng điều em muốn là anh. Em có thể chịu
đựng, anh vì muốn cho em một cuộc sống tốt mà theo đuổi càng nhiều, em
có thể đợi, đợi anh thực hiện lời hứa, nhưng mà…mọi thứ đều có giới hạn
của nó, em không thể luôn luôn chờ anh như vậy, anh có hiểu không?” Cô
nói.
“Anh biết những điều anh làm được còn chưa đủ, sau này anh sẽ dành nhiều
thời gian hơn ở bên em. Em từng nói em thích xem mặt trời mọc ở Đan
Mạch, thích ngắm biển ở Hy Lạp, chúng ta đều có thể đi…”
Cô cắt lời anh “Đừng lại hứa hẹn với em, em đã nghe rất nhiều “sau này” rồi.”
Cô thở dài, nhìn dáng vẻ sửng sốt của anh, cô cảm thấy mình nên nói rõ ràng thì hơn.
“Anh luôn luôn nói “sau này”, nhưng anh thử nghĩ xem chúng ta còn có mấy lần “sau này”? Cô quyết tâm, thẳng thắn nói rõ “Điều em mong muốn là hạnh
phúc đơn giản, không cần quá nhiều tiền, đủ trang trải cuộc sống là tốt
rồi. Em cũng không cần căn nhà lớn như vậy, em chỉ cần những lúc mệt mỏi chúng ta có thể ở bên nhau, chia sẻ với nhau thôi.”
“Hơn nữa em căn bản không cần người giúp việc, em muốn làm bà chủ gia đình.
Cho đến bây giờ em cũng không quan tâm những món đồ xa xỉ mà anh mua về, em chỉ muốn mỗi ngày có thể yên lặng ở bên anh. Em mong muốn cuộc sống
đơn giản như vậy, anh có hiểu không?”
Lần đầu tiên Nghiêm Lập Cương thấy ánh mắt cô kiên định như vậy, khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng noãn biểu hiện một loại cương quyết không cho phép dao
động.
Anh rất muốn nói anh có thể làm được, những gì đã hứa với cô anh nhất định
sẽ thực hiện, nhưng lời ra đến miệng, anh lại phát hiện bản thân không
cách nào hùng hồn trả lời cô như vậy, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
Không gian phút chốc rơi vào yên tĩnh, cho đến khi tiếng chuông báo thức cô
đặt vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề làm cho người ta hít thở không thông này.
“Anh đi về trước đi, đừng mang thêm thứ gì đến nữa.”
“Cho dù hai chúng ta tạm thời tách ra, em cũng đừng từ chối ý tốt của anh,
được không?” Nghiêm Lập Cương hít một hơi thật sâu, giọng nói gần như
khẩn cầu.
“Được, nhưng mà thực sự anh không cần phải mang thêm thứ gì đến đây nữa, điều
này làm em cảm thấy…giống như chúng ta đang lặp lại những ngày tháng
trước đây vậy.”
“Anh biết rồi.” Nghiêm Lập Cương lên tiếng đáp ứng cô, nhưng trong lòng lại nghĩ xem nên mua thêm cái gì.
Hai người đi xuống dưới, cô đưa anh đến bãi đậu xe, anh không lên xe ngay
mà dừng lại hỏi cô vấn đề mà anh muốn biết nhất bây giờ.
“Thư Hòa, chúng ta còn phải xa nhau bao lâu nữa?”
“Em cũng không biết. Có lẽ sẽ không lâu lắm, cũng có thể…chúng ta sẽ không
có “sau này”. Đến lúc đó, thỏa thuận ly hôn kia có hiệu lực rồi.” Cô im
lặng một lúc mới nói, sau đó không quan tâm ánh mắt khiếp sợ của anh lập tức xoay người rời đi.
Cô không quay đầu lại nhìn, cho dù có thể cảm nhận được ánh mắt trước sau
như một nhìn chằm chằm bóng lưng cô của anh, nhưng bước chân vẫn không
dừng lại. Cô không hề do dự bởi vì cô nghĩ nên sớm nói rõ ràng kết quả
tệ nhất của việc sau khi hai người tách ra.
Cô đánh cuộc với tình yêu của bọn họ, lần này chỉ có thể có hai kết quả,
không phải chuyển biến tốt, thì chính là mỗi người một ngả.
***
Hè qua thu tới, nhưng mặt trời vẫn chói chang như trước, công việc làm ăn
của cửa hàng ngày càng trở nên tốt hơn, tiếng tăm của Lịch Thư Hòa cũng
dần lan truyền đến các vùng lân cận. Thỉnh thoảng cô còn theo Tiêu Trân
Trân tham gia các lớp đào tạo về cách làm các sản phẩm thủ công mỹ nghệ
đơn giản do khu dân cư tổ chức.
Đối với sự thay đổi này của cô, không thể nghi ngờ sự giúp đỡ vô cùng to
lớn chính là bạn tốt Tiêu Trân Trân, khiến cô từ một người luôn sống
khép kín lại có thể tham gia các hoạt động xã hội, thậm chí còn có thể
đem tài năng của mình chia sẻ với mọi người. Đương nhiên, thỉnh thoảng
cũng sẽ có những người nhiệt tình mai mối cho cô, nhưng đều bị cô uyển
chuyển từ chối.
Vốn là một đầu tóc dài cũng bị cô cắt đi chỉ còn không đến quá vai, những
lúc làm việc cô sẽ dùng một chiếc trâm thủy tinh do chính mình thiết kế
vấn hết tóc lên. Ngay cả vóc dáng gầy gò trước đây cũng không thấy, cô
béo lên một chút trông lại càng mặn mà hơn…Tóm lại, tất cả mọi việc đều
đang dần dần thay đổi.
Chỉ có một việc khiến cô không biết nên buồn phiền hay là nên giả vờ không thèm để ý.
Từ sau hôm Nghiêm Lập Cương mang đồ tới, anh dường như thường hay “tình
cờ” gặp cô, có hôm gần đến giờ ăn trưa, anh sẽ mạnh mẽ lôi kéo cô đi ăn
cơm, có hôm lại đúng vào giờ ăn trưa thì càng không cần phải nói.
Nếu như không phải thời gian ăn trưa, anh sẽ lấy cớ là “đi ngang qua”, lại
“nhân tiện” mang đến những thứ mà cô phải mua nhưng chưa có thời gian đi mua, sau đó lại “chẳng may” quên ở nhà cô. Lại có lúc anh sẽ đem vài
thứ đồ đến, mở ra, rồi nói anh mua nhầm rồi, cứ để ở nhà cô trước rồi
tính sau.
Lúc đầu nghe anh nói vậy, cô gần như nghẹn họng nhìn trân trối, sau một hồi phát hiện thì ra anh cũng có tiềm chất vô lại như vậy.
Chỉ có điều vẻ mặt của anh luôn luôn lãnh đạm, âm trầm, cho dù là chơi xấu
vẫn khiến người khác không thể kháng cự lại sự uy phong của anh.
Trưa nay, lúc Tiêu Trân Trân gọi Lịch Thư Hòa từ phòng học trên lầu xuống,
cô còn tưởng Nghiêm Lập Cương lại tới nữa, nhưng không ngờ nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
Đi xuống dưới, cô nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh bạn
tốt, sau khi nghe thấy bước chân của cô anh ta quay đầu lại lộ ra nụ
cười sáng lạn.
“Chủ tịch phu nhân, đã lâu không gặp.” Người đàn ông khuôn mặt tươi cười,
dáng vẻ thật thà, phóng khoáng, giọng nói hồn hậu lên tiếng chào hỏi.
“Nguyên Lãng?” Lịch Thư Hòa thấy người quen, nhịn không được kinh ngạc hô lên.
Tần Nguyên Lãng làm việc trong công ty của Nghiêm Lập Cương cũng coi như có chút quen biết với cô, hình như anh ta phụ trách bên tài vụ của công
ty, thực ra lúc mới kết hôn với Nghiêm Lập Cương cô cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi, nhưng khiến cho cô thực sự lưu lại ấn tượng là vì người
đàn ông này đối với công việc kế toán vừa buồn chán vừa vô vị lại hết
sức cẩn thẩn, tỉ mỉ và nghiêm túc.
Chỉ có điều anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cho cô hết sức kinh ngạc.
“Hả? Thì ra các cậu quen biết nhau à?” Tiêu Trân Trân giật mình nhìn qua nhìn lại hai người.
“Haha, làm sao có thể không biết bà chủ chứ.” Tần Nguyên Lãng một bên cười ha ha, một bên nháy mắt ra hiệu với Tiêu Trân Trân.
Ôi, vợ chưa cưới của anh ta chính là có hơi ngốc nghếch một tí, hỏi câu này chẳng khác nào thừa nhận anh ta từng bị chủ tịch uy hiếp nên mới bảo cô ấy thăm dò tin tức của bà chủ hay sao?
Nhìn hai người trao đổi ánh mắt, Lịch Thư Hòa có chút buồn bực, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?
“Trân Trân, đây là..?”
“Oh, mình chưa nói qua sao? Đây chính là cái người ngây ngô mà mình hay nói
với cậu đó, chồng chưa cưới của mình.” Bản thân Tiêu Trân Trân cũng rất
ngạc nhiên, thì ra cô ấy chưa từng thực sự giới thiệu cho Lịch Thư Hòa
biết.
“A?” Lịch Thư Hòa lần đầu tiên biết chuyện này, “Trùng hợp như vậy?” Nhiều
năm không gặp Trân Trân, chồng chưa cưới của cô ấy làm việc trong công
ty của chồng mình, mà rõ ràng hai người coi như có chút quen biết, lại
hoàn toàn không biết chuyện, đây chẳng phải là thiếu xót của cô khi
nhiều năm trải qua cuộc sống ít giao tiếp với xã hội hay sao, ngay cả
tình hình gần đây của bạn tốt cũng hoàn toàn không biết gì cả.
“Xin lỗi, tớ không biết, nếu không…” Cô áy náy cúi đầu, giọng nói cũng trở nên lo lắng.
Tiêu Trân Trân ngược lại không hề gì nói “Không sao mà, tớ biết mấy năm nay
cậu đều ở trong nhà làm trạch nữ, không biết cũng là bình thường thôi.
Hơn nữa tớ và anh ấy nói là đính hôn thực ra cũng chỉ có hai bên trưởng
bối cùng nhau ăn bữa cơm, trao nhau một cái nhẫn mà thôi, cũng không
khoa trương đâu. Khi nào bọn tớ kết hôn, phong bì của cậu dày một chút
là được rồi.”
Nhìn bạn tốt thực sự không để ý, Lịch Thư Hòa cũng buông lỏng tâm tình, nhịn không được cười trêu ghẹo: “Tiền lương của tớ bây giờ một nửa là cậu
phát cho, phong bì dày hay mỏng cậu còn không rõ sao? Phong bì dày chắc
là không thể rồi, chỉ có một bụng đầy thành ý này thôi.”
“Đúng nha!” Tiêu Trân Trân vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cảm thấy không
đúng lắm liền bày ra vẻ mặt thở phì phò nói: “Không đúng, tiền lương tớ
trả cậu đúng là chẳng được bao nhiêu, nhưng mà tiền những người khác đưa cho tớ chỉ là tớ nhận học phí thay cậu thôi, căn bản không phải của tớ
a.”
Thấy Lịch Thư Hòa cười nhìn mình, Tiêu Trân Trân biết mình bị đùa giỡn,
không nhịn được hét lên, định xông lên bắt lấy cô lại bị Tần Nguyên Lãng ôm lấy bả vai kéo trở lại.
“Này này, đừng ầm ĩ nữa, không phải em nói đợi một lúc nữa đi thử áo cưới
sao?” Tần Nguyên Lãng có chút bất đắc dĩ, không hiểu tại sao mình lại bị cô gái tùy hứng như vậy lừa vào lễ đường kết hôn chứ?
Tiêu Trân Trân ánh mắt hung hăng lườm Lịch Thư Hòa vài cái, mới bĩu môi nói: “Dù sao đến lúc đó phong bì mà không dày, tớ sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.” Cô ấy vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm về phía Lịch Thư Hòa uy hiếp.
Lịch Thư Hòa nhàn nhạt nở nụ cười: “Biết rồi.”
Nếu đã biết bạn tốt chuẩn bị kết hôn, cô cũng nên bắt tay vào thêu một đôi
gối làm quà kết hôn cho cô ấy thôi. Mỗi ngày trước khi đi ngủ và buổi
sáng dạy sớm một chút tranh thủ thời gian làm, trong lòng Lịch Thư Hòa
âm thầm quyết định như vậy.
Đương nhiên Tiêu Trân Trân ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thấy cô thực sự đáp ứng, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất thời xấu hổ, vội vã
tìm chuyện khác để nói.
“Này, em gái anh không phải nói một lúc nữa thì đến đây, sao giờ này còn chưa thấy đâu vậy? Chẳng lẽ lạc đường rồi?”
Tần Nguyên Lãng cũng cảm thấy kì lạ, lấy điện thoại ra gọi, rất nhanh có người nghe máy.
“Sao em còn chưa tới? Lạc đường rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền ra: “Sắp đến đây, em thấy cửa hàng rồi.”
Tần Nguyên Lãng tắt máy, định ra ngoài nhìn xem thì cánh cửa bị đẩy ra,
thấy người đến liền cười nói: “Sao lại trễ như vậy…Sao vậy? Vẻ mặt sao
lại thế kia?” Anh ta có chút sửng sốt khi thấy em gái sắc mặt thoáng
chốc trở nên rất khó coi.
Tần Tang vẻ mặt vốn đang sốt ruột muốn xin lỗi vì đến muộn, nhưng khi nhìn
thấy người bên trong, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, đáy
mắt toát ra tia lửa tức giận.
“Lịch Thư Hòa, sao cô lại ở chỗ này?”
Lịch Thư Hòa và Tiêu Trân Trân đang buôn chuyện trên trời dưới đất, nghe
thấy có người gọi tên mình, cô liền nhìn ra, nhịn không được lộ ra cười
khổ.
Trái đất quả nhiên tròn.