Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng

Chương 10: Chương 10




Hắc Nhược Hoành biết cả đời này của mình không cách nào buông tay đối với Đồng Tử Lâm, anh đã thật sự bị cô giam cầm linh hồn, lưỡi mang theo mùi rượu husky tiến vào trong miệng của cô, nụ hôn của anh và người của anh giống như nhau, thích nhất là giả heo ăn con cọp.

Đầu lưỡi dò vào trong miệng của cô, tựa như dò xét vòng một vòng, sau khi tìm được cái lưỡi của cô, lập tức giống như gấu đen sau khi ngủ đông, khí thế rào rạt.

Vốn còn muốn tranh một thắng hai thua cô ngẩng đầu lên, cam tâm tình nguyện cho anh hôn, thậm chí chủ động lè lưỡi, cùng anh vũ động.

Hai cánh tay của anh đem cô ôm ở trên người của mình, lý trí trong khoảnh khắc biến mất hoàn toàn, theo bản năng của thân thể, bàn tay cởi y phục của cô, làm cô trần trụi nằm ở trong ngực của mình, hang sói nhẹ nhàng áp sát vào hai vú no đủ của cô.

Không có bất kỳ trở ngại nào, bàn tay trực tiếp để trên vú của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát qua lại vài cái, có thể cảm nhận nhạy cảm đột nhiên cứng rắn của cô.

Hai cánh tay mảnh khảnh người phụ nữ vô lực rủ xuống ở trên bờ vai của anh, đầu lưỡi anh ở trong miệng của cô không ngừng phác thảo, cô lui ra cẩn thận, không lưu loát, nhiệt tình đáp lại anh, lưỡi hồng cùng anh nhiệt liệt quấn quít.

Anh hơi rời khỏi môi của cô, môi mỏng di chuyển xuống dưới, cẩn thận ở trên người cô tạo ra khoái cảm, hai tay vẫn tiếp tục nhào nặn hai đầu vú đã sớm đứng thẳng.

"Nhẹ một chút!" Cô thở nhẹ, lực đạo anh nặng nề kéo đầu vú của cô, để cho cô khó chịu uốn éo người.

Người đàn ông nở nụ cười, "Vậy chính em làm đi." Nói xong đem tay cô kéo đến trước ngực của cô, buộc chính cô tự tìm kiếm sung sướng.

"Làm thì làm!" Ai sợ ai? Đồng Tử Lâm không là người bảo thủ, ở trong tình yêu, cô không lưu loát, nhưng cũng rất to gan.

Học động tác của anh nhẹ kéo quả mơ mình, cô thoải mái mà rên lên.

Người đàn ông nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt hưởng thụ dáng điệu của cô, dưới thân lửa đốt càng mãnh liệt hơn. Bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới, ôn nhu cùng hấp tấp vuốt ve da thịt nhẵn bóng của cô, dọc theo đường cong lả lướt của cô, anh nhịn không được nữa di chuyển xuống dưới càng nhanh hơn.

"Em muốn. . ." Cảm giác tay anh ở chỗ ấy gây rối, chậm chạp không chịu tiến vào, cô có chút nóng nảy thúc giục.

Anh tự kiềm chế cười một tiếng, thuận theo ý nguyện của cô, lặng lẽ đi tới đóa hoa của cô, ngón tay nhẹ cắm vào trong hành lang quanh co của cô, thong thả lại kiên định rút ra đưa vào.

Bầu không khí thoáng cái trở nên nồng nhiệt, trong phòng khách yên tĩnh cũng có thể nghe tiếng hít thở nặng nề và nhàn nhạt của đôi nam nữ.

"Ừ. . . A. . ." Hai tay của cô cầm lấy bộ ngực của mình, hai mắt khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng mất hồn. Cô cực kỳ giống con mèo nhỏ cầu xin chủ nhân được thương yêu an ủi.

Hắc Nhược Hoành khẽ cắn đầu vai của cô, ấn xuống vô số vết tích hồng tím, cùng lúc mắt liếc hai tay cô đang phóng đãng nắn bóp no đủ, hàm răng không khỏi buông lỏng đầu vai cô ra, nhìn thấy hai vú đã mềm mại trở lại, lấy tay đẩy tay cô ra, cảm giác ngậm viên ngọc thật chân thực.

Nhũ thịt mềm mại ở trong miệng của anh biến hình, giống như một hàng cây bông, làm người ta hứng thú dào dạt. Cô nhịn không được kẹp chặt cái mông, cảm giác nóng ở giữa bụng của cô di chuyển nhanh hơn, ngưng tụ.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh chôn ở trước ngực phập phồng của cô không ngừng gặm cắn, quả mơ bị anh liếm vừa cứng vừa nóng trở lại, hơi đau đớn mang theo vui vẻ để cho cô thoải mái mà nhấn đầu của anh, không cho anh tách khỏi.

Cô khẽ liếm môi dưới, ánh mắt mơ màng, ý thức một mảnh choáng váng, đã sớm hãm sâu trong trận kích tình này. Nơi riêng tư bị anh nhét vào ba ngón, không ngừng rút ra đưa vào, mà phía sau mông có cây gậy nhiệt không ngừng to lên.

"Vào đây. . ." Cô đứt quãng năn nỉ.

Mặc kệ cô uốn éo người thế nào, trên dưới người run rẩy thế nào, cô đều không thể ngừng giày vò người gãi ngứa, cùng với chỗ sâu trong cơ thể đang đói khát.

"Chờ một chút. . ." Anh ý xấu không chịu lập tức thỏa mãn cô, cho dù bản thân đạn đã lên nòng, anh lại muốn nhìn dáng dấp cô vì anh si cuồng.

Mắt thấy cô không ngừng động, cái mông và chân không ngừng chà đạp lửa nóng của anh, anh rên lên một tiếng, rốt cục không chịu nổi, người phụ nữ này rất hiểu, hiểu làm sao để trêu chọc anh, đem anh ép đến đường cùng.

Anh nhanh chóng cởi ràng buộc mình ra, sử dụng lực một cái, đem cô đặt ở dưới thân.

"Không nên! Em muốn ở phía trên!" Từ khi nếm thử một lần, Đồng Tử Lâm liền thích tư thế nữ trên nam dưới, cái tư thế này khiến cô thấy giống mình đang chinh phục dã tâm của Hắc Nhược Hoành.

"Chờ một chút sẽ đổi lại cho em!" Người đàn ông thực đã không cách nào đợi được nữa, đem chân của cô tách ra thật to, lửa nóng tiến vào trong hàng lang, nhẹ nhàng cọ vài cái, cô lập tức mẫn cảm run rẩy.

Mang theo thô bạo, anh đâm mạnh một cái, nhờ nước trơn bóng của cô nên cũng không có trở ngại gì lớn, loại tê dại này mang theo dòng điện khoái cảm, để cho bọn họ đồng thời rên rỉ ra.

Mật dịch từ chỗ hai người giao hợp chậm rãi chảy ra, anh dừng ở trong cơ thể cô, tạm thời bất động, điều chỉnh tốt hô hấp, anh chậm rãi ra vào, một trận thủy dịch lớn ồ ồ chảy xuống, một giọt lại một giọt dính ướt một mảng khăn trải giường.

Mỗi khi anh đụng một cái, cô liền rúc cơ thể, kèm theo hai chân đều đóng chặt, Hắc Nhược Hoành sờ khuôn mặt, có chút kích động hai tay kéo lấy hông của cô, thấp giọng nói: "Chân phải mở rộng một chút."

"Tên lừa đảo!" Cô mới không cần, mở càng rộng anh càng hăng say, giống như muốn đem cô đụng bay ra ngoài.

Biết lừa gạt không được cô anh cũng không nổi giận, hai tay kéo chân của cô, cô sợ đến kêu loạn: "A Hoành, buông ra, buông ra!"

"Em sẽ thích. . ." Cho cô một dáng cười khêu gợi, anh nặng nề cố gắng ra vào.

"A. . ." Phần eo không có điểm chống đỡ, cô bị va chạm, thân thể bị đẩy tới thật xa, lại bị kéo trở về, tới tới lui lui tái diễn, cô bị trận hoan ái này làm hao tổn thể lực muốn ngất đi.

Lại một lần xâm nhập, anh cọ sát điểm nhạy cảm của cô, cô bỗng nhiên toàn thân co quắp, mà anh lại tận dụng thời cơ bắt được cô, không buông tha một điểm, dùng sức đụng, dùng sức cọ sát, cô thở mạnh một tiếng, thật chặc ôm anh, phát ra tiếng gào hét bén nhọn.

Thân thể cô xụi lơ ở trên giường, anh ôm lấy thân thể phiếm hồng của cô, hôn môi ngọt của cô, buông tha thân thể của cô, vội vả bày tư thế quỳ cho cô, anh từ phía sau tiến vào hoa huyệt còn chưa hết run rẩy của cô, lại trào dâng cơn sóng mãnh liệt.

Cao trào qua đi tiểu huyệt rất ẩm ướt, anh dùng sức đẩy hông một cái, cực nóng của anh cảm nhận được lửa nóng cùng chặt chẽ của cô, tay nhỏ bé của cô nhanh chóng nắm chặt khăn trải giường, miệng nhỏ phấn nộn bật ra tiếng rên rỉ.

Từ lúc trưa bị cô đốt dục hỏa, đốt đến bây giờ, thật đã nóng hừng hực, thân thể cao lớn của anh ngăn chặn trần lưng của cô, hai tay từ phía sau lưng bảo bọc hai vú của cô, đầu lưỡi khẽ liếm lên lưng của cô.

Hạ thân không ngừng xâm chiếm, anh tham lam như một con sói, gặm nhắm tất cả trên dưới toàn thân cô, người đàn ông quyết tâm chứng minh, anh thật không biết khi dễ ý tứ như thế nào, nhưng loại khi dễ thân thể này, anh rất am hiểu và thích.

Qua một lúc lâu, người đàn ông cấp tốc co rút lại, ở trong hoa nguyệt của cô không ngừng co giật bắn ra tinh dịch nồng nặc. . .

Giường cũng đã lên, cũng đã hết giận, Người đàn ông tựa hồ so với người phụ nữ tốt hơn nhiều, chỉ cần thân thể anh sảng khoái, cũng sẽ không có nhiều phiền não.

"Tên lừa đảo!" Đồng Tử Lâm tức giận nói, mắt đóng chặt, âm thanh thở gấp, tựa hồ còn chưa từ dư vị hoan ái đi ra.

"Anh đâu có lừa em?" Hắc Nhược Hoành đem cô ôm sát vào trong ngực.

"Anh làm cho em nghĩ đến anh tức giận!" Đồng Tử Lâm chỉ thẳng vào mũi anh mắng, dọa cô lo lắng như vậy.

Anh lộ ra hai hàng răng sáng ngời, "Anh có tức giận!"

"Anh cũng đã hết giận từ lâu rồi!" Cô lên án nói.

"Em là Lâm Lâm, cho dù anh có rất tức giận, cũng sẽ lập tức tiêu tan."

"Hừ" Dỗ ngon dỗ ngọt, không thể tin.

Hắc Nhược Hoành cau mày, suy tư một chút, ". . . Là bởi vì ân ái rất thoải mái, cho nên anh không tức giận?" Lý do này có đúng hay không sẽ được tiếp thu một chút?

Đồng Tử Lâm nhìn anh, dĩ nhiên tán đồng gật đầu, "Với anh rất xứng đôi!"

". . ." Cô là đang vũ nhục sự thông minh của anh sao?

"Mệt mỏi quá, em muốn đi ngủ . . ." Không biết bên người một cơn lốc đang nổi lên.

"Không được!"

"Vì sao. . ."

"Chồng em còn chưa có đạt tới tâm nguyện của em. . ."

"Tâm nguyện gì?"

"Em trên anh dưới. . ."

"Còn?"

"Đương nhiên!"

"A! Không được!" Cô không nên chết vì miệt mài quá độ! Rất mất mặt nha!

Hắc Nhược Hoành đúng lúc xuất hiện ở Đồng gia, người làm ở Đồng gia dẫn anh đến đại sảnh, thấy Đồng Phi Vũ đang ngồi ở đàng kia chơi cờ, anh đi tới, cung kính gọi: "Bác Đồng."

Dường như Hắc Nhược Hoành khiến lòng ông vui vẻ, Đồng Phi Vũ vừa nghe, khuôn mặt lập tức cười tươi, "A Hoành, con đã đến rồi?"

Kỳ thật Hắc Nhược Hoành và Đồng Tử Lâm cũng không biết, khi còn bé Đồng Tử Lâm bị ủy khuất, ba Đồng vẫn nhớ rất rõ, chỉ là theo con gái lớn lên, ba Đồng đối với Hắc Nhược Hoành không vừa lòng thành áy náy.

Bởi vì Hắc Nhược Hoành thực sự rất đáng thương, Đồng Phi Vũ còn nhớ rõ mới vừa lên tiểu học con gái từng nói với ông, ba ba, con ngày hôm nay đem một cái sâu róm ném vào trong quần A Hoành. . . Ba ba, con ngày hôm nay ở trong bánh kem A Hoành. . . Ba ba. . .

Đếm không hết trò đùa dai, ba Đồng chỉ có thể dở khóc dở cười, vừa mới bắt đầu còn có thể giựt giây con gái làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ ngầm đồng ý hành động của cô, nhưng dần dần, ông nghĩ không được bình thường.

Bởi vì Hắc Nhược Hoành bị "Khi dễ" rất vui vẻ nha!

Ông áy náy, với góc độ của một người đàn ông phát hiện vấn đề ở chỗ đó, thì ra tên tiểu quỷ này thích con gái của mình nha!

Ông ôm lòng để ý xem kịch vui của bọn họ, lúc đầu mấy năm cải vã, thẳng đến ngày ông thấy A Hoành lớn lên thành một người cao lớn, có đảm đương đàn ông thì, ông mới phát hiện, con gái mình thật rất xấu xa rồi! Không thể khi dễ người như vậy!

Nhưng đã không còn kịp rồi. . . Một người thích ngược người, một người thích bị người ngược, đã như vậy, sao không hợp thành đôi chứ!

Hơn nữa, con gái này của ông cũng không có bị khi dễ, điểm này là ông nhìn thấy rất rõ, ông cũng liền càng xem Hắc Nhược Hoành vượt qua thuận mắt, vì vậy người đàn ông đối với con gái của ông là thật tâm thật là tốt nha.

"Tới, ngồi xuống đi!" Đồng Phi Vũ gọi anh ngồi xuống.

"Ba Đồng, sao ngày hôm nay đặc biệt đừng gọi con tới?" Hắc Nhược Hoành trực tiếp hỏi.

Đứa bé này thật là không có đầu óc, ba Đồng cười nói: "Cũng lâu lắm không gặp con, cho nên con gọi qua một chuyến."

Rất lâu sao? Mấy ngày hôm trước bọn họ còn cùng nhau ăn cơm xong, " Ba Đồng có phải có cái gì đặc biệt muốn nói với con hay không?"

Ba Đồng ở trong lòng nhắc nhở mình, lần sau tình cờ gặp con gái nhất định phải kêu cô đối xử tử tế thật tốt với A Hoành, biết Hắc Nhược Hoành nói chuyện luôn luôn như vậy, mà ba Đồng thích người thành thực, không giống loại người trong bụng nhiều suy tính.

"Ha ha. . ." Ba Đồng cười to, "Là có một số việc."

Hắc Nhược Hoành chờ ba Đồng nói tiếp, "Nhất định con biết, Tử Lâm tính tình không phải là tốt. . ." Ông dừng lại, thấy Hắc Nhược Hoành gật đầu, ông lại nói: "Nhưng mà nha, thời điểm tính tình Tử Lâm không tốt sẽ mặc. . ."

"Quần áo màu tối đúng không ạ?" Hắc Nhược Hoành tiếp lời.

"A? Con biết?" Đồng Phi Vũ vô cùng giật mình, chi tiết này thế nhưng rất ít người sẽ chú ý tới.

" Ba Đồng, con cùng Tử Lâm quen nhau, từ nhà trẻ đến bây giờ, cũng biết bao năm, con làm sao có thể sẽ chú ý không được chứ!"

Cô còn là chính người phụ nữ anh yêu, nếu điểm ấy cũng không quan sát thấy, anh cũng nên chết đi!

Đồng Phi Vũ không nghĩ tới người con rể tương lai sẽ là người tỉ mỉ như thế, "Kỳ thực bác tìm con chính là nói chuyện này, con không biết, khi còn bé Tử Lâm tức giận bác cũng không hỏi, bác chỉ nhìn xem con bé mặc quần áo gì để phán đoán con bé có phải tức giận hay không. . ."

Nói đến chuyện cũ, Đồng Phi Vũ có chút xúc động, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, con gái đều kết hôn hết rồi, còn mỗi một người cũng sắp kết hôn, "Sở dĩ bác muốn nói với con một tiếng, sau này cũng không cần đoán tới đoán lui. . ."

Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, không nghĩ tới ba Đồng cũng có một đoạn chua xót như vậy, xem ra khi còn bé Lâm Lâm thật là quá không đáng yêu rồi, " Bác Đồng không cần lo lắng, con đã biết."

"Được rồi được rồi, con trở lại với Tử Lâm đi, bác cũng chỉ là muốn nói chuyện này."

"Đã tới không bằng bồi bác chơi cờ đi." Hắc Nhược Hoành đề nghị.

"Ha ha, người tuổi trẻ bây giờ đại đa số sẽ không chơi cờ." Đồng Phi Vũ vừa nghe, tinh thần phấn chấn.

"Con đánh cờ không giỏi, bác nhường con một chút . . ."

"Ha hả. . ."

Sau hai giờ, Đồng Phi Vũ lắc đầu, tùy ý hạ xuống một con cờ, bất đắc dĩ nói: "Nhất định là thua nha." Bọn họ chơi ba bàn, ông thắng hai bàn, bàn cuối Hắc Nhược Hoành thắng.

". . ." Hắc Nhược Hoành cười không nói gì, điện thoại di động vang lên, anh vừa nhìn, đối với ba Đồng nói rằng: "Là Lâm Lâm, con nghe điện thoại tí, alo?"

"Anh đi chơi với phụ nữ nào! Vẫn chưa trở lại!" Đồng Tử Lâm mất hứng nói.

Hắc Nhược Hoành theo bản năng nhìn Đồng Phi Vũ một chút, ba Đồng cúi đầu nghiên cứu bàn cờ, anh thấp giọng nói: "Đang cùng ba Đồng chơi cờ."

Im lặng một lúc lâu, cọp mẹ trong nháy mắt biến trở về con mèo nhỏ, "Như vậy à, vậy anh bồi ba em đánh mấy bàn đi!"

"Ừ, tạm biệt."

Trò chuyện kết thúc, ba Đồng muốn cười lại không thể cười, thật muốn đối với con gái nói, thời gian này con rể đang ở đây bồi "Người phụ nữ ba này" chơi cờ!

"Thời gian cũng không còn sớm, con cũng cần phải trở về, lần sau lại theo bác chơi cờ."

Hắc Nhược Hoành suy nghĩ một chút, "Vâng."

Anh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, ba Đồng đột nhiên nói rằng: "Lần sau cũng không cho phép nhường bác nữa." Người trẻ tuổi này đánh cờ tốt vô cùng, xem ra là ông coi thường con rể mình.

Anh tao nhã nho nhã gật đầu, "Bác Đồng, gặp lại sau."

Phòng khách một mảnh an tĩnh, ba Đồng cười lắc đầu, thật là không nghĩ đến nha,ông cúi đầu nhìn bàn cờ, không khỏi nhớ, con gái chống lại A Hoành, thật giống như bàn cờ này, hẳn không thể nghi ngờ gì nha!

Thực sự là một đôi rất đẹp!

Kế hoạch cầu hôn này Hắc Nhược Hoành đã nghĩ từ một năm trước, chỉ là trong kế hoạch xảy ra một số vấn đề nên bị dời lại.

Lúc Đồng Tử Lâm tan việc, từ phòng làm việc đi ra, rất kỳ quái chính là ánh mắt nhân viên Đồng thị nhìn cô rất kỳ quái, cô không khỏi cau mày.

Ngày hôm nay là ngày gì, tất cả mọi người thật kỳ quái, hơn nữa mỗi người trong tay đều cầm một đóa hoa, cô từ phòng làm việc lầu mười đến lầu một, mỗi một tầng thang máy đều có người tiến đến, mà mỗi người vừa tiến đến đều là cầm một đóa hoa.

Là hoa hồng cô thích nhất, cây hoa hồng ở trong mắt vài người rất tầm thường, nhưng ở trong mắt cô vô cùng diễm lệ và lãng mạn. Cây hoa hồng mang theo một chút gai nhọn, cùng cô rất giống, lời này là Hắc Nhược Hoành nói.

Cô cũng hiểu được lời nói đó, Hắc Nhược Hoành là đang khen cô đẹp như cây hoa hồng mà! Đồng Tử Lâm tự kỷ không thôi, bất quá kỳ quái là ngày hôm nay không phải ngày lễ đặc biệt nha.

"Đồng tiểu thư, hoa này là Hắc tiên sinh muốn tôi đưa cho cô. . ." Đi tới lầu một thì ở một đám nhân viên đang cầm hoa hồng vòng vây cô từ thang máy đi ra.

Người còn chưa đi ra cao ốc Đồng thị, nhân viên Đồng thị lần lượt đem hoa trong tay bọn họ đưa đến tay của cô, cô cả kinh, "Hắc tiên sinh, Hắc Nhược Hoành?"

Không ai xua tan nghi hoặc của cô, cô không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc tiếp nhận hoa cùa mọi người, một đóa lại một đóa hoa hồng, từ từ thành một bó lớn, mỗi một đóa cây hoa hồng đều đã cẩn thận nhổ hết hai, Đồng Tử Lâm không cần lo lắng gai hoa hồng sẽ đâm tới mình.

Cô đang cầm một bó to hoa hồng đi ra Đồng thị, hoàng hôn rực rỡ trước mắt cô sáng ngời, cái lỗ tai bén nhạy nghe tiếng ong ong như ong mật bay tới vậy, cô đi phía bên trái bên vừa nhìn, đột nhiên phát hiện một trận máy bay mô hình bay tới.

Máy bay mô hình ở trước mặt cô dừng lại, chỉ trong nháy mắt, trước mắt Đồng Tử Lâm có rất nhiều cánh hoa rơi xuống làm mắt hỗn loạn, một trận mưa hoa hồng từ trên máy bay mô hình rơi xuống.

Nếu như lúc này, Đồng Tử Lâm vẫn đoán không ra tâm tư Hắc Nhược Hoành, thì cô thật là kẻ ngu si nhất, vui sướng thẩm thấu từng tế bào trên người cô, từng tế bào đều ở đây vui mừng hát mãnh liệt , trên gương mặt kiều diễm của cô càng hiện ra dáng tươi cười kinh diễm.

Ngay sau đó, máy bay mô hình liền bay đi, cô theo máy bay mô hình không ngừng mà đi, trên đường không ngừng có người đem hoa hồng trong tay bọn họ đưa cho cô, cô nở nụ cười rực rỡ, mỉm cười cầm lấy hoa hồng.

Sau đó, một chiếc xe chở vô số hoa hồng sợi đứng ở phía trước cô, cô cười đi tới nhìn hai bên trái phải, ngoài ý muốn thấy ngạc nhiên người đàn ông ngồi ở đàng kia.

"Lâm Lâm. . ." Người đàn ông nghiêng đầu, trong mắt mang theo thâm tình.

Đồng Tử Lâm còn cười, mang trên mặt vẻ mặt mơ mộng, "Anh tốn nhiều tiền như vậy làm gì?" Tuy không phải lời nói phong tình gì, nhưng không che giấu được tâm tình vui sướng, e thẹn của cô.

Người đàn ông không nói gì, lôi kéo cô ngồi lên xe, vùng ngoại ô người ở thưa thớt lái đi.

Gió nhẹ thổi lất phất qua mặt cô, đem xe dừng lại, trên mặt anh đỏ ửng cũng phai đi, Hắc Nhược Hoành lôi kéo cô xuống xe, ôm cô lên xe chở hàng phía sau, một xe lớn hoa hồng.

"A!" Cô hét lên một tiếng, hoa hồng cô vẫn đang cầm trên tay sớm không biết bị cô vứt đi nơi nào, "Anh tên khốn kiếp này, cũng dám đem em ném lên đây!"

Trả lời cô là thân thể mạnh mẽ của Hắc Nhược Hoành, anh cũng đem bản thân vứt lên đây, giống như đang bơi lội ở giữa biển hoa.

Người đàn ông bắt được ý đồ rời đi của người phụ nữ, thì ôm lấy cô anh thật chặc, "Lâm Lâm. . ."

Thời khắc này đáng lẽ những cặp đôi khác đang dựa sát vào nhau, nhưng Đồng Tử Lâm ở trong ngực anh lại giãy dụa, giùng giằng muốn đi ra ngoài, "Buông em ra!"

"Không muốn!"

"Anh nếu như không buông em ra, sau này em cũng không để ý anh nữa!" Cô bướng bỉnh nói.

"Gả cho anh đi! Lâm Lâm. . ." Anh ở bên tai cô nói nhỏ, một chiếc nhẫn kim cương từ trong tay anh lấy ra.

Nói không cảm động là giả, quen nhau nhiều năm như vậy, Đồng Tử Lâm cũng biết anh phải làm cái gì, nhưng cô không nghĩ tới sẽ lãng mạn như thế.

Tính tình cô bướng bỉnh, cá tính có đôi khi như đàn ông không câu nệ tiểu tiết, nhưng trong lòng cô là một người phụ nữ, khát vọng được người đàn ông thương yêu, được người đàn ông cưng chìu, cũng mong được có buổi cầu hôn độc đáo. . .

Mà những thứ này, anh đều cho cô. . .

"Lâm Lâm. . ." Anh ở bên tai cô thúc giục.

Xấu hổ, xấu hổ, thực sự rất xấu hổ, Đồng Tử Lâm cũng không nói lời nào, đưa tay đưa ra ngoài, người đàn ông lập tức tiếp thu, không nói hai lời, trực tiếp đem nhẫn kim cương mang vào ngón tay áp út của cô.

"Giỏi quá! Lâm Lâm, em là vợ của anh!" Hắc Nhược Hoành vui vẻ ôm lấy cô xoay vòng.

"Anh thật là trẻ con!" Ngoài miệng nói người đàn ông trẻ con, nhưng khóe mắt người phụ nữ mang ý xấu hổ, bên miệng dáng tươi cười càng không che giấu được.

"Lâm Lâm. . ." Anh thỏa mãn kêu tên cô.

Người phụ nữ đưa tay đè đầu anh xuống, chủ động hôn, không muốn từ trong miệng của anh nghe được những tiếng hô hoán như vậy, khiến cô thực sự rất xấu hổ.

Môi mỏng người đàn ông hung hăng mút lại môi anh đào của cô, ở trên môi cô mút đi mút lại, đến khi cô lực bất tòng tâm, anh mới thả cô.

Hắc Nhược Hoành nghe mùi hương dễ ngửi của hoa hồng, đột nhiên xúc động, "Thực sự đã làm sai!"

"Cái gì?" Nụ hôn vừa nãy thiếu chút nữa khiến cô mất phương hướng, cô quay người lại vừa nghe đến lời của anh mặt biến sắc hỏi, "Làm gì sai?"

"Haizz." Anh thở dài một hơi, "Sớm biết vậy anh nên làm che ở phía trên."

Đồng Tử Lâm nhíu mày một cái, "Có ý tứ?"

"Không phải chúng ta ở giữa biển hoa có thể tại đây. . . Hắc hắc. . ." Lời nói dâm dục chính là không cần nói cũng biết, vì sai lầm nho nhỏ mà Hắc Nhược Hoành hối hận.

"Anh cái tên sắc quỷ này!" Đồng tử lâm hừ một tiếng, đối với người đàn ông trong đầu không có chuyện đứng đắn này rất không muốn nói chuyện, nhưng thời khắc lãng mạn tại đây lại nói ra lời này, thật sự là làm mất hết lãng mạn!

"Vợ. . ." Anh ngọt ngào kêu một tiếng.

". . . Chồng?" Cô vứt bỏ ý xấu hổ gọi.

"Không bằng. . ."

"Nằm mơ!"

"Vợ à. . ."

Kêu trời cũng không nghe!

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.