Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 22: Chương 22




Thấy trên mặt bọn họ đều nổi lên biểu tình hiếu kỳ, ta lấy tay chỉ vào máy điều hòa gắn trên tường rồi nói:

.

“Mặc dù ta không cảm thấy lạnh lắm, thế nhưng các ngươi lần sau không nên tái làm trò như vậy. Dù sao chỉ số thông minh của các ngươi so với động vật cao hơn không phải để làm ra loại sự tình này.”

.

Nhìn thấy cuối phòng học có một nam sinh mang đến cho người khác cảm giác áp bách cường liệt, ta nhếch miệng, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của hắn rồi nói:

.

“Ta là Thanh Dương, là thầy giáo ngữ văn của các ngươi. Các ngươi có thể gọi ta là Thanh lão sư, cũng có thể trực tiếp gọi tên của ta. Ta bình thường thích đọc sách, ngoài ra cũng không có sở thích đặc biệt nào khác cả.”

.

Viết tên của mình lên trên bảng đen xong, ta xoay người lại nói.

.

“Dựa vào số thứ tự, mời các ngươi lần lượt giới thiệu bản thân một chút đi!”

.

“Vân Du Vũ, không có sở thích gì cả.”

.

Ta vừa nói xong, liền thấy nam sinh cuối lớp kia đứng lên, lạnh lùng nói một câu xong liền ngồi ngay xuống. Ta gật đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, dời đi ánh mắt.

.

“Ta là. . .” Tiếp theo là một nữ sinh đứng lên bắt đầu giới thiệu bản thân, nàng nói rất nhiều, cư nhiên cuối cùng còn khen ta rất đẹp, muốn làm bạn gái của ta. Ta lắc đầu nhưng vẫn mỉm cười, sau đó giơ tay trái lên, thầm nghĩ bị hiểu lầm cũng không quan hệ, chỉ cần có thể giúp ta giảm bớt được phiền phức thì đều tốt cả.

.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, sau khi nữ sinh kia thấy cái nhẫn trên tay ta xong liền thất vọng thở dài.

.

Thế nhưng sau đó nàng lại nói ra một câu khiến ta thiếu chút nữa thì ngã ngửa ra đất, nàng nói: “Ta có thể là nhân tình của người được không?”

.

Trong lòng ta thầm than nữ sinh bây giờ thật sự quá cởi mở, nhưng trên mặt chỉ có thể xấu hổ cười cười. Sau đó nói: “Người tiếp theo.”

.

Trong giờ học, ta không có giảng máy móc theo sách vở, mà là đưa ra rất nhiều cố sự làm dẫn chứng, trước tiên khiến cho bọn họ hứng thú, sau đó mới đi vào vẫn đề chính. Nhìn bọn họ chăm chú nghe giảng đến không chớp mắt, trong lòng ta cảm thấy đã có chút thành tựu nho nhỏ.

.

Khi tan học, ta thiếu chút nữa đã không thể đi ra khỏi lớp nổi, xung quanh ta đều là nữ sinh ríu ra ríu rít liên tục khiến ta có chút chịu không thấu. Không phải hỏi người yêu của ta có đẹp hay không thì là hỏi số điện thoại của ta, thậm chí có người còn muốn mời ta đi ăn nữa.

.

“Cút ngay.” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, khiến những nữ sinh đứng xung quanh ta đều chạy hết ra khỏi lớp.

.

Mặc dù ta thấy có chút kỳ quái, nhưng ta vẫn rất cảm kích mà tặng cho cái cậu Vân Du Vũ đang đứng với vẻ mặt không chịu nổi kia một nụ cười.

.

“Không nên lộ ra cái vẻ mặt tươi cười ngu ngốc này.”

.

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người lại bắt đầu lau bảng.

.

Thật là một tiểu hài tử xấu tính, ta nói thầm trong lòng.

.

“Vũ ca, ngươi đang làm gì vậy? Ta không nhìn lầm chứ? Có phải là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi không? Ngươi mà lại đi trực nhật sao?”

.

Ta đang chuẩn bị ra khỏi lớp thì nghe thấy một nam sinh khác kinh ngạc nói với Vân Du Vũ như vậy.

.

“Nói lung tung cái gì thế?”

.

Namsinh đó vừa nói xong, ta thấy Vân Du Vũ hổn hển, cầm khăn lau bảng ra vẻ như muốn đánh hắn, biểu tình thật sự là rất rất đáng yêu a.

.

Xem ra sau này sẽ không buồn chán đâu, nghĩ như vậy, ta mỉm cười đi ra ngoài.

.

Trường Cao trung Lăng Lan này so với những trường cao trung công lập khác thật sự rất khác nhau, đây là do mấy ngày nay ta tự nhận ra, có thể thấy được quản lý trường học đều là do học sinh đảm nhiệm. Học sinh ở nơi này phi thường tự do, đại đa số hoạt động trên cơ bản đều là do chính bọn họ tự đề nghị, sau đó mới giao cho hội học sinh phê chuẩn.

.

Cảm giác rất dân chủ, hơn nữa còn có thể giúp các cá nhân hoàn thiện năng lực của bản thân, điều này khiến ta thật sự rất thích thú cùng tán thưởng. Có lẽ là do bị nội dung bài giảng của ta hấp dẫn nên sang ngày thứ hai bọn họ cũng không có làm ra những trò đùa ấu trĩ đó nữa. Mà hiện tại làm ta đau đầu cũng chỉ có ba sự kiện.

.

Đệ nhất, nam sinh gọi là Vân Du Vũ kia thường xuyên dùng một ánh mắt khiến kẻ khác phải sởn tóc gáy mà nhìn ta.

.

Đệ nhị, khi Hàn Phong biết ta đồng ý cho Tề Khiếu một cơ hội liền giận dữ dọn hết đồ đạc vào nhà ta ở luôn. Nói thật, mỗi lần tan tầm về nhà ta đều phải rất kiên trì, ba người đối mặt với nhau thật sự là rất xấu hổ cùng choàng váng a.

.

Đệ tam, nữ sinh trong lớp này thật sự là quá nhiệt tình, ta bị các nàng dây dưa đến ăn không tiêu rồi. Ngươi nghĩ xem, chuông hết giờ vừa vang lên, ta đang định ra khỏi lớp, mấy nàng nữ sinh, gọi là cái gì. . . những người chân thành yêu mến ta liền bu sát vào, liên tục hỏi:

.

“Thanh Dương, cho chúng ta số điện thoại di động của ngươi đi?”

.

Thực sự khiến người ta lạnh run hết cả người mà, ta đột nhiên có chút hối hận khi ban đầu đã bảo các nàng có thể trực tiếp gọi tên của ta.

.

“Thanh Dương, buổi tối chúng ta đi khiêu vũ đi! Có được hay không?”

.

“Ha hả, thật ngại quá, ta còn có việc, không đi được, không đi được.”

.

Sau cùng ta phải dùng hết sức mới có thể chạy thoát khỏi vòng tròn của các nàng, một hơi chạy về phòng làm việc. Ta thở hổn hển, vẫn còn có chút kinh hồn bất định, ai! Mỗi ngày đều như vậy, thực sự làm cho ta rất đau đầu.

.

“Thực sự là một kẻ ngu ngốc.”

.

Một thanh âm lạnh lùng từ cửa truyền đến. Đảo mắt nhìn quanh, hóa ra là Vân Du Vũ, hăn đang dựa vào cửa, dùng một ánh mắt khinh thường nhìn ta.

.

“Chuyện gì?” Ta hỏi.

.

“Cho ngươi.” Hắn tiện tay vứt cho ta một cái vé được in rất công phu.

.

“Đây là?”

.

“Mười giờ sáng thứ sáu, không được đến muộn. Lớp ta đấu bóng rổ, đến xem thử đi.”

.

Ta vừa định nói này đâu có liên quan gì tới ta, hắn nhưng lập tức uy hiếp một câu rồi rời đi ngay.

.

Ta ngơ ngác nhìn cái vé trên tay sau đó đột nhiên mới nhận ra, tiểu quỷ ghê ghớm này, sao lại giống Hàn Phong như vậy a? Nếu như bị lão sư khác thấy ta bị một học sinh trêu chọc thì sao ta còn có chút thể diện nào nữa a?

.

Đột nhiên lại một lần nữa thấy may mắn vì đây là một trường học giàu có, bằng không sao có thể cấp cho mỗi giáo viên một phòng làm việc riêng như thế này chứ?

.

“Ngày mai đi Hàng Châu không?”

.

Ăn xong cơm tối, liền thấy Hàn Phong nửa nằm nửa ngồi ở sô pha, lười biếng nói.

.

“Vì sao?”

.

“Đi chơi a!”

.

“Chính ngươi đi thôi.” Ta tức giận nhìn hắn một cái, rồi cúi xuống nhặt mấy tờ tạp chí bị vứt trên sàn nhà lên.

.

“Ngươi không muốn cũng phải đi theo ta.” Hắn ngồi hẳn lên, một tay kéo ta lại, rồi nói như ra lệnh ở bên tai ta.

.

“Ta ngày mai muốn đi xem thi đấu bóng rổ.” Ta đẩy cái kẻ đang định hôn ta ra, đứng lên rồi nghiêm mặt nói.

.

“Không cho phép ngươi đi.” Hắn mất hứng nhìn ta.

.

Làm sao một lớn một nhỏ đều ngang ngược như vậy chứ, nhớ tới Vân Du Vũ, ta tự nhủ trong lòng như vậy.

.

“Ngươi nghe chưa? Ta nói không cho phép ngươi đi.”

.

Hắn thấy ta không yên lòng, lại lần nữa túm ta vào trong lòng mà nói.

.

Xì, ai để ý đến ngươi chứ. Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hắn lại ngay lập tức thay bằng bộ mặt cợt nhả.

.

“Thanh, ta muốn đi cùng ngươi.” Tựa đầu vào vai ta, hắn nhẹ nhàng nói, giống như đang làm nũng vậy.

.

“Ta chỉ có một vé thôi.”

.

“Ta nhất định phải đi.”

.

“Tề Khiếu đâu?” Tuy rằng ta chỉ muốn chuyển hướng câu chuyện, nhưng mỗi khi về nhà mà không thấy có cả hai bọn hắn, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút kỳ quái.

.

“Tề thị có chút vấn đề, hắn phải đi xử lý.”

.

“Úc.”

.

“Thanh. . .” Hắn đang tựa trên vai ta liền đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt nóng bỏng không có chút che dấu nào nhìn ta.

.

“Gì. . . vậy?” Tim ta bỗng thót một cái, dĩ nhiên cũng có chút nói lắp.

.

“Thanh, cho ta đi! Ta nhịn đã lâu lắm rồi.”

.

Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, một tay đã bắt đầu cởi áo của ta.

.

“Hàn Phong, ngươi phát điên cái gì!” Mặt thoáng cái đã nóng lên, ta liền nhảy về sau mấy bước.

.

“Thanh, ta muốn yêu ngươi.” Hắn liền ôm lấy ta mà ngã ra giường.

.

“A. . . Ân. . .” Vành tai bị hắn nhẹ nhàng liếm lộng, thân thể giống như có một dòng điện chạy qua vậy, một cảm giác khoái cảm dâng lên khiến ta không nhịn được mà bắt đầu rên rỉ ra tiếng.

.

“Mẫn cảm đến vậy sao! Ha hả.” Cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này thấy ta như vậy liền thấp giọng cười nói.

.

“Hỗn đản, ngươi là cái tên hỗn đản suốt ngày động dục. . . Động dục. . .”

.

“Ngươi hỗn đản.” Sau khi xong việc, ta liền đá hắn đuổi xuống giường.

.

“Bảo bối không phải cũng rất thỏa mãn sao?”

.

Hắn ngồi ở bên giường vẻ mặt thỏa mãn nhìn ta, còn không dừng dùng tay vuốt ve trên đùi ta.

.

“Ngươi không phải người, lần sau nếu như còn dám bính ta ngươi thử xem.” Ta cố nén đau nhức, ngồi dậy nỗ lực ngăn chặn móng vuốt của hắn.

.

“Ha hả, đã biết. Đừng nóng giận.”

.

Hắn cười khúc khích cái kiểu khiến người ta không thể buồn bực, ta một lần nữa kéo chăn trùm qua đầu rồi nằm xuống, không hề nhìn hắn.

.

“Từ giờ trở đi, không cho phép ngươi nói chuyện với ta nữa.”

.

“Hảo, bất quá ngươi phải bỏ chăn ra, không thì chết ngạt đấy.”

.

Nghe được thanh âm sung sướng của hắn ở trên đầu mình, ta nhất thời bốc hỏa đến muốn giết người, liền giật chăn xuống rồi túm lấy cái gối ném thẳng vào mặt hắn.

.

“Thanh. . .” Bị ném vào giữa mặt, hắn giả bộ đáng thương vuốt cái trán nhìn ta.

.

“Đáng đời.” Ta xoay người không hề nhìn hắn.

.

Buổi tối mười một giờ, thẳng đến lúc ta thiếp ngủ mất, Tề Khiếu vẫn không có trở về, mặc dù có chút lo lắng, nhưng ta không có suy nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.