Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 25: Chương 25




“Xin hỏi ngươi là ai?”

.

“Ha hả….” Đối phương nghe được câu hỏi của ta, liền cười như châm biếm, “Không nhớ ta sao? Đúng vậy, dù sao cũng đã ba năm không gặp rồi.”

.

“Ngươi là Lãnh Ngưng.” Trong đầu hiện lên tình cảnh hôm Tề Khiếu đính hôn, ta lập tức nhận ra nàng là ai.

.

“Trả Tề Khiếu lại cho ta.”

.

“Thật ngại quá Lãnh tiểu thư, ta cúp máy đây.”

.

Nghe được tiếng nàng gào thét chói tai trong điện thoại, ta ngán ngẩm nói.

.

“Gặp mặt một lần đi! Ta đang giữ một phần tư liệu mà ta nghĩ chắc chắn ngươi sẽ thấy rất hứng thú.”

.

“Xin lỗi, ta không có hứng thú, tái kiến.”

.

“Trả Tề Khiếu lại cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết chân tướng về chuyện của phụ thân ngươi.” Nàng vội vàng nói ra mục đích.

.

“Cha ta?”

.

“Buổi chiều năm giờ, lầu hai quán cà phê Vong Tình.”

.

“Chờ một chút…” Ta vừa định hỏi cho ràng, nàng liền tắt máy.

.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc là có đi hay không? Nghe tiếng tút tút đều đều trong điện thoại, lòng ta đột nhiên hoảng lên, một cảm giác vô lực bắt đầu chậm rãi tập kích toàn thân.

.

“Uy…. Ta vừa kêu ngươi vài tiếng, ngươi thế nào cũng không có phản ứng? Nằm mơ sao?”

.

Ta đang ngây ngốc đứng đó thì nghe thấy tiếng Vân Du Vũ gọi lớn bên tai ta, thấy ta nhíu mày nhìn hắn, hắn vội vàng giải thích nói.

.

“Ngươi đi trước đi! Ta muốn yên tĩnh một chút, ngươi muốn biết cái gì sau này ta sẽ nói cho ngươi.”

.

Hiện tại cũng không có thời gian để lãng phí cho tên tiểu quỷ này, ta dùng kế hoãn binh nói.

.

“Đây chính là ngươi nói đấy, không cho phép dối trá, ta đây đi.”

.

“Hảo.”

.

“Ở đây.” Bốn giờ năm mươi, ta đi tới chỗ hẹn với Lãnh Ngưng, liền thấy nàng đang ngồi bên cạnh cửa sổ, một thân hắc sắc y phục gọi ta ý bảo ngồi đi.

.

“Có cái gì liền nói thẳng đi!”

.

“Rất thẳng thắn.”

.

Nàng cười cười nói rằng: “Trả Tề Khiếu lại cho ta.”

.

“Xin lỗi, hắn là người, không phải là một món hàng.”

.

Ta phản cảm nhíu mày nói.

.

“Biết bọn họ là ai chăng?” Nàng cười lạnh một tiếng, đưa cho ta mấy tấm ảnh.

.

Ta tiếp nhận mấy tấm ảnh cũ kỹ đã có chút ố vàng, chăm chú nhìn thật kỹ. Thấy hai nam tử cười đến vẻ mặt xán lạn đứng ở bên cạnh một người phụ nữ, ta có chút giật mình, phụ thân? Đúng vậy, hắn là cha ta. Mà nữ nhân đứng giữa chính là Vân Thu Vũ.

.

Thế nhưng, người đàn ông còn lại ta thật sự không thể nghĩ ra hắn rốt cuộc là ai?

.

“Có ý gì?” Đặt tấm ảnh lên bàn, ta khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt mà hỏi.

.

“Trả Tề Khiếu lại cho ta.” Nàng mỉm cười, vẫn tiếp tục lặp lại câu nói đó.

.

“Thật ngại quá, ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng rồi.”

.

“Thanh, Nhược, Tích, là, bị, mưu, sát.” Nàng gằn giọng nói từng chữ một.

.

“Ngươi nói cái gì?” Câu nói đó thật sự khiến ta sửng sốt, ta mở to hai mắt nhìn nàng, mong muốn có thể từ trên mặt nàng nhìn ra dấu hiệu đùa cợt.

.

“Trả Tề Khiếu lại cho ta, ta liền nói cho ngươi chân tướng.”

.

Nàng nắm được tâm tình muốn biết sự thực của ta, vẫn như trước không vội vã đưa ra điều kiện ban đầu.

.

“Ta đã đáp ứng cho hắn một cơ hội.”

.

Nguyên nhân cái chết của phụ thân đương nhiên trọng yếu, nhưng vạn nhất Tề Khiếu lại lần thứ hai luẩn quẩn trong đau khổ, thậm chí muốn tự sát, ta đây sẽ áy náy cả đời.

.

“Ngươi thực sự không muốn biết là ai hại chết phụ thân ngươi?”

.

Nàng biến sắc, dường như không nghĩ tới ta sẽ ngoan cường như thế.

.

“Ta muốn. Nhưng Tề Khiếu không phải là đồ vật, lại càng không phải là thứ ta nói cho là có thể đưa cho ngươi.”

.

“Tốt lắm, nếu như vậy, ta đành nhượng bộ mà thỉnh cầu ngươi một chuyện, mẫu thân của Tề Khiếu bị ung thư, đã là giai đoạn cuối rồi. Bác ấy chỉ có một tâm nguyện, là có thể nhìn thấy ta và Tề Khiếu kết hôn với nhau. Ta tuy rằng biết hắn không muốn lấy ta, nhưng hiện tại cho dù chỉ là giả vờ, ta cũng nguyện ý a!”

.

Nghĩ đến lão nhân kia, lòng ta rất khó chịu, “Ý của ngươi là?”

.

“Nhượng Tề Khiếu tạm thời ly khai ngươi, dọn về nhà sống, đây là yêu cầu duy nhất của ta, cũng là yêu cầu duy nhất của bá mẫu, ta van ngươi đáp ứng đi!”

.

Thấy nàng quay mặt đi để lau nước mắt, ta nghĩ nàng đã thay đổi rất nhiều, lòng đột nhiên mềm nhũn, nói rằng: “Ta sẽ khuyên hắn trở lại.”

.

“Thật vậy chăng?” Nàng kinh hỉ nhìn ta, không xác định hỏi.

.

“Ân.”

.

“Ảnh này là chụp lúc phụ thân ngươi học đại học, trong này người còn lại là anh trai của mẫu thân ngươi, cũng là cậu ngươi.”

.

Nghe thấy ta khẳng định sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, nàng lập tức bánh ít đi, bánh quy lại mà nói cho ta chân tướng.

.

“Ta không có mẫu thân, cũng không có cậu.” Vừa nghe đến Vân gia, ta liền lạnh lùng ngắt lời nàng.

.

“Cái này, ân….” Nàng cười cười rồi tiếp tục nói: “Ba người bọn họ đều học cùng một ngành, sau đó biến thành những bằng hữu tốt nhất của nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, Vân Thu Vũ gả cho phụ thân ngươi, tuy rằng Vân gia lão thái gia cực lực phản đối là chuyện hiển nhiên, thế nhưng Vân Mặc là bằng hữu tốt nhất của phụ thân ngươi cũng lực cản trở, điểm ấy thật sự có chút kỳ quái.”

.

“Không có gì kỳ quái, một kẻ là cậu ấm từ nhỏ như vậy, hắn luôn luôn mong muốn muội muội của mình có một cuộc sống giàu có.” Ta lạnh lùng cười nói.

.

“Có đúng không? Ngươi thực sự nghĩ như vậy?” Lãnh Ngưng lộ ra biểu tình trào phúng.

.

“Chẳng lẽ không đúng?” Ta nhìn nàng, cảm thấy hết sức kỳ quái.

.

“Nếu như thực sự mong muốn muội muội có được hạnh phúc, thân là huynh trưởng, tại sao hắn lại cắt đứt liên hệ của Vân Thu Vũ với Vân gia? Rồi vì sao lại kiên quyết cự tuyệt sự cầu xin trợ giúp của muội muội mình? Vân Thu Vũ, tiểu thư của một đại gia tộc giàu có như vậy, sao có thể chịu được cuộc sống kham khổ chứ? Quả nhiên đến cuối cùng, bọn họ cũng ly hôn. Kỳ thực cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng, Vân Mặc lại thật cao hứng. Phụ mẫu ngươi ly hôn được một năm, hắn lại tuyên bố với Vân lão thái gia, hắn vẫn yêu Thanh Nhược Tích, muốn cùng cha ngươi cùng một chỗ, còn muốn đem cổ phần của hắn tại Vân gia tặng cho cha ngươi.”

.

“Làm sao, thế nào….” Đột nhiên như nghe sét đánh bên tai, ta khiếp sợ e rằng vô pháp tưởng tượng ra được.

.

Lãnh Ngưng lẳng lặng nhìn ta, trên mặt mang theo thương hại, “Biết không? Sau khi Vân Mặc nói xong những lời này, ngày hôm sau phụ thân ngươi liền bị xe đâm chết.”

.

Lòng ta giống như đang bị người khác đâm cho một đao, toàn thân cứng đờ, vô lực, không thể thở nổi. Lấy tay xoa ngực, ta nhắm mắt lại, thầm nghĩ phải mau chóng tỉnh táo lại. Nếu như những điều Lãnh Ngưng nói là sự thật, ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu như là nàng đang nói dối a?

.

Khi ta mở mắt nhìn Lãnh Ngưng, nàng diện vô biểu tình giải thích nghi hoặc trong lòng ta.

.

“Đây không phải vừa khớp, là có dự mưu. Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn hỏi ta làm sao mà biết được đúng hay không? Vân Thu Vũ cùng mẹ ta là bạn tốt đã nhiều năm, ba năm trước đây, vào một buổi tối, nàng uống say khướt đi đến nhà ta, vừa nhìn thấy mẹ ta thì lập tức rơi lệ đầy mặt, nói nàng vẫn rất thống khổ, nói nàng có lỗi với chồng trước và nhi tử. Tuy rằng mẹ ta ngay lập tức liền đưa nàng vào trong phòng, nhưng lúc đó ta thật sự vẫn rất ngạc nhiên, bởi vì… đây là lần đầu tiên ta thấy a di thất thố như vậy, nên ta len lén tựa vào cửa nghe trộm. Khi nghe được rồi, ta rất kinh ngạc, tuy rằng lúc đó bởi vì chuyện hủy hôn khiến ta phi thường hận ngươi, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút thông cảm với ngươi.”

.

“Không cần lãng phí chút ít cảm tình vô vị như vậy, ta muốn biết sau đó Vân Mặc như thế nào?” Ta chăm chú nhìn vào tay mình, trong lòng đau đớn tới tận cùng, nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi.

.

“Vân Mặc đã chết, khi phụ thân ngươi qua đời, ngày hôm sau hắn cũng đã tự kết liễu sinh mệnh của mình.”

.

“Hắn thật đáng thương, ta cũng không nhớ rõ phụ thân có yêu hắn hay không.”

.

Tuy rằng không muốn nhưng ta vẫn phải thừa nhận, phụ thân vẫn chỉ yêu một mình Vân Thu Vũ. Hắn thường nhìn ảnh chụp của nữ nhân kia đến đờ người ra, biểu tình vô cùng thương tâm, ai nhìn vào cũng có thể nhận ra tình cảm của hắn.

.

“Xin lỗi, ta nghĩ ta còn có việc đi trước.”

.

“Chuyện Tề Khiếu chúng ta đã định rồi.” Hình như rất sợ ta đổi ý, nàng liền nhắc lại.

.

“Ân.” Ta không yên lòng trả lời.

.

Phụ thân, phụ thân, ngươi có thể tha thứ cho một nhi tử vô dụng như ta không? Ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể làm cho ngài. Ta rất hận! Phụ thân. Ra khỏi quán cà phê, cuối cùng ta cũng không thể che giấu sự thống khổ của bản thân thêm được nữa, chỉ có thể đứng trên đường cái cuồn cuộn phát tiết oán giận trong lòng.

.

Ta ngồi ở một góc công viên gào khóc, khóc đến khi cả người vô lực. Ta tắt điện thoại rồi lẳng lặng ngồi trên ghế ở bờ sông, cái gì cũng không muốn, cứ ngơ ngác như thế nhìn vào mấy cây liễu trước mặt.

.

“Tiên sinh, tiên sinh, công viên đến giờ đóng của rồi, ngươi mau đi về đi!”

.

Đã quên ở chỗ này ngồi bao lâu, mãi cho đến khi một người xa lạ vỗ vỗ vai ta, ta mới phục hồi tinh thần lại.

.

“Cảm tạ ngươi, ta lập tức đi.” Ta cười khổ một tiếng, đứng lên.

.

Khi đi đến cửa nhà, trong đầu ta đột nhiên nảy mầm một loại ý niệm bất ngờ. Hiện tại thầm nghĩ phải đợi một người, chuyện gì cũng không quản, người nào cũng không để ý.

.

Ta đã cho Hàn Phong cơ hội, nhưng cũng có khi hắn lơ đãng lộ ra điệu bộ cậu ấm, thực sự khiến ta chưa thể chấp nhận được, mà Tề Khiếu, mẫu thân hắn. . .

.

Nếu là bình thường có lẽ vẫn không cảm thấy gì cả, thế nhưng hiện tại hết thảy mọi việc cứ dồn lại một đống, khiến tâm ta trở nên càng thêm áp lực. Nếu như có Mạc Nhiên ở đây thì tốt rồi, trên đời này sợ là chỉ có hắn mới hiểu rõ ta nhất. Thế nhưng ngày đó ta đã làm hắn bị tổn thương một cách triệt để, hiện tại cho dù không có căm hận, chỉ sợ hắn cũng sẽ coi ta như một người xa lạ mà thôi!

.

Có lẽ hiện tại hắn đang ở Singapore, cùng vợ mình có một cuộc sống hạnh phúc! Cho nên Thanh Dương, ngươi không nên tái si tâm vọng tưởng, quên hắn đi!

.

Ta mặc dù đang tự nhủ với mình như vậy, nhưng sau khi khởi động máy lại vô thức bấm số điện thoại của hắn, có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định.

.

Vốn cho rằng trong điện thoại sẽ vang lên giọng nói đều đều của tổng đài viên, nhưng ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khiến ta thật không ngờ. Trong nháy mắt, đáy lòng nảy lên một cảm giác kinh hỉ chưa từng có. Hắn thực sự còn ở nơi này? Không có quay về Singapore?

.

“Thanh…. Thanh Dương…. Làm sao vậy, vì sao không nói lời nào?” Tựa hồ không thể tin được ta sẽ gọi điện thoại cho hắn, hắn run rẩy gọi tên của ta. Giọng nói ôn nhu của hắn khiến ta không kìm được mà bật khóc.

.

Thanh âm sốt ruột của hắn làm cho ta càng khó có thể khống chế tâm tình, qua một lúc lâu mới có thể nghẹn ngào nói: “Là ta, ta, muốn…. gặp ngươi một chút…. Có thể chứ?”

.

“Ta lập tức đến đó. Nói cho ta biết ngươi hiện tại đang ở đâu?”

.

“Ta ở….” Ta chậm rãi đọc địa chỉ cho hắn.

.

Tháng ba, ban đêm vẫn còn chút ít vết tích của mùa đông, ta đi đi lại lại ở ven đường. Cũng không biết vì sao, đột nhiên ta cảm thấy có chút bất an, nhưng vừa nghĩ đến có thể gặp lại hắn, mới đột nhiên phát hiện nguyên lai đợi cũng là một loại mong muốn.

.

Khi người kia từ trên xe bước xuống, ta dừng bước, lẳng lặng đứng bên cạnh cột đèn si ngốc nhìn hắn.

.

Hắn chậm rãi hướng ta đi tới, trên mặt tuy rằng mang theo dáng tươi cười quen thuộc, nhưng ta thấy rõ ràng trong mắt hắn chợt lóe lên sự bi thương tịch mịch rồi lại nhanh chóng biến mất.

.

“Thanh….” Hắn ôn nhu gọi tên của ta, thanh âm hơi khàn khàn lộ ra sự thương nhớ nồng đậm.

.

Khi nước mắt của ta vô pháp khống chế mà rơi xuống, ta lần đầu tiên biết, người đàn ông này, người này làm cho ta ở trước mặt hắn không thể phòng bị, nhượng ta ở trước mặt hắn bày ra toàn bộ yếu đuối của bản thân, mới là người mà ta căn bản vô pháp quên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.