Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 8: Chương 8




Buổi sáng khi rời giường tinh thần ta tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Khi nói cho Mạc Nhiên ta muốn đi học, hắn định phản đối, nhưng sau khi thấy ánh mắt kiên định của ta thì đành cười cười đồng ý.

.

Ta đang đứng chờ hắn ở cửa, bỗng thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt ta. Lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ đến Học viện này vốn là trường quý tộc, Mạc Nhiên còn trẻ thế đã là giáo sư rồi, nên cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Đạm đạm nhất tiếu, ta ngồi phía bên phải hắn.

.

”Thân thể ngươi còn chưa khoẻ hẳn, hôm nay không nên đến thư *** làm việc. Sau khi tan học, đến phòng 7120 tìm ta, chúng ta trực tiếp trở về được không?” Hắn hỏi.

.

“Hảo.”

.

Chỗ ở của Mạc Nhiên cách trường học không xa, trên đường đi ta còn nhìn thấy cả thư *** của hắn. Ước chừng nửa giờ sau, xe đã chạy vào ga ra của trường.

.

“Hôm nay buổi sáng học cái gì?” Hắn đột nhiên hỏi ta.

.

“Pháp luật, là môn đại cương bắt buộc, với cả tiếng Anh.”

.

”Vậy chiều gặp lại.”

.

”Tạm biệt.”

.

Đi tới cửa phòng học, ta phát hiện một hiện tượng kỳ quái: trong phòng học rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức không bình thường, một phòng học to như vậy, lại rất đông người, nhưng lại không có một tiếng động nào. Bình thường bọn họ đều là ầm ĩ ngất trời, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bởi vì chính mình thích yên tĩnh, ngại bọn họ ầm ĩ, cho nên mỗi lần đi học, ta đều chỉ vào trước một phút thôi. Hôm nay bởi vì đi cùng Mạc Nhiên, ta mới phá lệ đến sớm nửa giờ.

.

Nhưng là yên tĩnh như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tin, hơn nữa khi ta đi vào phòng học, bọn họ lại cùng nhau nhìn ta , một ít người thậm chí lộ ra vẻ mặt hận không thể ăn tươi ta, mà một ít người khác thì vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, lại có người thì lộ ra ánh mắt ghen ghét.

.

Nhìn những vẻ mặt phong phú đó, cảm thấy như một vở hài kịch, ta chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười châm biếm. Giống như mọi khi, ta ngồi ở cuối cùng mở mấy quyển tiểu thuyết ra đọc loáng thoáng trong lúc đó, hình như nghe được rất nhiều âm thanh tức giận, mặc dù cảm giác rất kỳ quái, nhưng ta vẫn không ngẩng đầu xem là xảy ra chuyện gì.

.

Khóe mắt tựa hồ liếc đã có người ngồi ở bên phải ta, ngẫm lại đại khái chắc là bạn cùng học thôi, cho nên như trước không có chú ý.

.

“Không trốn nữa đi!” Hơi thở nóng bỏng lướt qua tai, có chút tê dại.

.

Ta giật mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất, sao lại là hắn? Hàn Phong! Tên hỗn đản này sao lại ngồi bên cạnh mà mỉm cười nhìn ta thế này? Đối phó với tên hỗn đản này, ta luôn luôn không nói chuyện, chỉ là không rõ vì sao hắn ở đây, ta mặc dù không biết người này học khoa gì, nhưng rõ ràng nhớ kỹ mấy lần đi học trước đều không có mặt hắn.

.

“Chỉ là đem khoa Kinh tế với khoa tiếng Anh điều chỉnh lại một chút thôi mà.”

.

Hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đang muốn đuổi hắn đi nhưng lại bị hắt hơi.

.

”Tại sao lại dầm mưa? Bị cảm? Không phát sốt chứ?” Không giống ánh mắt lãnh khốc bình thường, tên hỗn đản này trên mặt lại lộ ra vẻ ân cần.

.

“Cút ngay!” Ta lạnh lùng nhìn hắn nói.

.

Hắn nhăn mặt, thần sắc có chút bực mình, nhưng chỉ nhìn ta, không có di chuyển.

.

“Ta bảo ngươi cút ngay, ngươi có nghe hay không?” Chán ghét nhìn hắn, ta nói.

.

”Thanh Dương, không nên chọc giận ta, nhớ kỹ, kiên nhẫn của ta có hạn.” Hồi phục ánh mắt lạnh như băng, hắn uy hiếp nói.

.

“Ngươi không đi?” Ta nhìn hắn một cái, cầm sách đứng lên, “Ta đi.”

.

Đi tới chỗ trống bên cạnh đang muốn ngồi xuống, một người vội vàng mở miệng: ”Ngại quá, Thanh Dương, chỗ này có người ngồi rồi.”

.

Ta thản nhiên rời đi, một lần nữa hướng chỗ trống khác đi đến, nhưng là thật không ngờ lại bị như vậy, sau khi thử năm, sáu lần, nhìn nữ đồng học trước mặt vừa nói cho ta biết chỗ ngồi đã có người, một bên thần sắc khẩn trương nhìn về phía Hàn Phong, ta đột nhiên ý thức được, ta bị hắn giở trò rồi. Trừng mắt liếc nhìn tên đầu sỏ, trong lòng ta cực kỳ hận hắn.

.

Đang muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ hắn lại lên tiếng.

.

”Là học Pháp luật đấy, ngươi không sợ sao?” Âm thanh thờ ơ từ sau lưng truyền đến.

.

Đúng vậy! Ta như thế nào lại quên thủ đoạn của thầy Pháp luật a! Không được, không thể bị đánh rớt, sẽ không lấy được học bổng, ta phải nhẫn nại. Hít sâu một hơi, xoay người lần nữa, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua ánh mắt đắc ý của Hàn Phong, một lần nữa lại ngồi ở chỗ cũ.

.

Pháp luật lão đầu theo tiếng chuông tiến vào phòng học, như bình thường, hắn chỉ là tự giảng giải chương trình học, không để ý tới đệ tử phía dưới. Nhưng cho dù hắn mặc kệ chúng ta, chúng ta cũng không dám bỏ giờ của hắn, nguyên nhân là do hắn tuyên bố: cứ lúc nào hắn điểm danh mà không có mặt, gọi lần nữa cũng không có, thì chuẩn bị thi lại luôn đi.

.

Cho nên, cho dù giờ lên lớp của hắn buồn tẻ vô cùng, có ai dám không đến đây? Hơn nữa cơ hội có thể nghỉ học một lần cũng chỉ có thể dùng khi cực kỳ cần thiết, nếu như lãng phí vào tên hỗn đãn này thì thật không đáng.

.

“Uhm…” Đang ngồi nghe giảng, đột nhiên ta cảm thấy một cảm giác tê dại xâm nhập toàn thân.

.

Cúi đầu, ta hoảng sợ nhận ra tay của Hàn Phong lại đang ở… đang ở giữa hai chân ta… qua một lớp quần vuốt ve chơi đùa… của ta.

.

“Uhm…” Ta liều mạng cắn môi nén tiếng rên phát ra, vừa sợ vừa xấu hổ nhìn hắn.

.

“Ta muốn ngươi.” Thanh âm tràn ngập *** vang lên bên tai ta.

.

“Hỗn đản! Ah… Buông tay…” Ta thấp giọng tức giận mắng.

.

Nhưng hắn không những không dừng, ngược lại càng thêm được voi đòi tiên, thoáng cái đã kéo khóa quần ta xuống, trượt tay vào. Toàn thân ta như có dòng điện đi qua không nhịn được run rẩy, sợ hãi cùng xấu hổ, ta liền ngã sấp trên bàn.

.

Nghiêng đầu, ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi… Dừng…”

.

Hai tay vốn định đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn tóm chặt lại giữ ở sau lưng. Như là trừng phạt, hắn cầm dục vọng của ta tiếp tục xoa nắn nhanh hơn.

.

“Uhm…” Nếu ta không có liều mạng cắn môi, chỉ sợ là tiếng rên của ta đã bị nghe thấy từ lâu rồi.

.

“Rất có cảm giác mà!” Âm thanh xấu xa của hắn lại vang lên.

.

“Ngươi nói cái gì?”

.

“Ồ? Chẳng lẽ không đúng sao?”Ánh mắt hắn không ngừng nhìn xuống, nhìn xuống… của ta, … của ta…

.

Cúi đầu, ta hoảng sợ phát hiện địa phương ngay cả chính mình cũng chưa bao giờ từng vỗ về chơi đùa qua, lại bởi vì hắn không ngừng đùa bỡn cùng xoa nắn đang từ từ trướng đại.

.

”Thật mẫn cảm, bảo bối, ta hầu hạ ngươi như vậy, cảm thấy thoải mái sao?”

.

“Buông ta ra! Hỗn…. đản….“

.

“Oh? Buông ngươi ra, sao ta làm được? Nhìn vẻ mặt bảo bối đỏ ửng, khẳng định cũng rất sảng khoái đi!”

.

“Ngươi? Ngươi?” Phẫn nộ nghe lời nói hạ lưu vô sỉ từ miệng hắn truyền ra, ta tức giận đến không nói ra lời.

.

“Bảo bối, đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ chịu không nổi đâu, ngươi xem.”

.

Theo ánh mắt hắn, ta thấy được… Biến thái, đại biến thái…!

.

Hắn dĩ nhiên, dĩ nhiên… đũng quần hắn đã… chính là cái kia… đã hoàn toàn “đứng lên” rồi.

.

Trời ạ! Này không phải biến thái là gì? Xấu hổ đỏ mặt, ta cuống quít rời mắt sang chỗ khác.

.

“Như thế nào, sợ rồi sao? Bảo bối chẳng lẽ quên rồi?” Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai ta khiến cả người ta run lên: “Đêm đó, là nó thương yêu bảo bối a!”

.

“Hỗn… đản!”

.

Ta ra sức giãy giụa, tay phải liền vung thẳng vào mặt Hàn Phong.

CHƯƠNG 5.1

.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc

Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

Dấu năm ngón tay đỏ tươi quả thật rất bắt mắt. Không biết là có phải tại tiếng vang khi tát quá lớn, chung quy là ta lại tát hắn một cái, dĩ nhiên là nó đã làm cho phòng học đang an tĩnh trở nên có chút ầm ĩ.

.

“Hống” một tiếng lần thứ hai an tĩnh lại.

.

Trước ánh mắt của mọi người, ta vội vàng kéo khóa quần lên.

.

“Lần thứ hai rồi.” Hàn Phong lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt hung ác độc địa có chút dọa người, “Thanh Dương, ngươi nói ta nên nghiêm phạt ngươi thế nào? Đánh ngươi? Hay là hảo hảo thương yêu ngươi một phen?”

.

“Ngươi đi chết đi!” Đã không thể chịu đựng được tên hỗn đản này, ta cũng không quay đầu lại trực tiếp lao ra khỏi phòng học, thậm chí ngay cả khi thầy Pháp luật gọi to cũng không có nghe thấy.

.

Ta rất hận, thật sự rất hận. Ta hận Hàn Phong, hận hắn vô sỉ, hận hắn hạ lưu, hận hắn âm hồn không tiêu tán. Thế nhưng, ta càng hận… chính mình. Vì sao ta rõ ràng hận hắn như vậy, rõ ràng chán ghét hắn như vậy, nhưng vẫn sẽ bởi vì hắn đùa bỡn mà có cảm giác, có phản ứng? Vì sao? Lẽ nào, ta thực sự giống như Tề Khiếu nói, ta… rất đê tiện? Không phải, ta không phải là cái dạng này.

.

”Không, ta không phải.” Trong lòng gào thét, dường như giống một nữ nhân, ta cúi đầu thở hổn hển, nước mắt lần thứ hai chảy xuống. Ta va vào một người, sa vào một vòng tay ôm ấp, thực sự rất ấm áp .

.

“Xin lỗi.” Không có ngẩng đầu, ta vừa xin lỗi, vừa vùng ra khỏi tay người nọ.

.

”Sao lại khóc?” Thanh âm ôn nhu từ phía trên vang lên. Ngẩng đầu, một tay với lên mặt ta, giúp ta lau nước mắt.

.

“Tề Khiếu.”

.

Vẫn là khuôn mặt mỉm cười như lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là nét mặt rõ ràng là có chút tiều tụy.

.

“Xin lỗi, ngày đó, thực sự xin lỗi…” Hắn ôn nhu liên tục hướng ta nói xin lỗi.

.

“Không nên xin lỗi, ngươi nói không sai, kỳ thực… Ta thực sự rất đê tiện.” Nghẹn ngào nói, nước mắt tựa như lại càng chảy xuống nhiều hơn.

.

”Không cho phép ngươi nói như vậy, đều là ta bất hảo, ta nói bậy, hôm đó ta bị điên, ngươi đừng xem trọng lời nói của người điên hôm đó được không? Không nên nói bản thân như vậy, ta cầu ngươi, Thanh Dương.” Khẩn thiết nói, trên mặt Tề Khiếu lộ ra sự thương tiếc, không đành lòng.

.

“Ta… Ta…” Muốn nói gì đó, nhưng lại cố sức đẩy hắn ra, thở hổn hển chạy vào phòng vệ sinh, nhìn vẻ mặt trong gương… nhìn vẻ mặt xinh đẹp của chính mình, ta hận không thể đập bể cái gương.

.

Hạ thân sưng đến mãnh liệt, địa phương bị Hàn Phong đùa bỡn, vẫn liên tục kêu gào muốn giải phóng. Toàn thân khó chịu muốn chết, nghĩ muốn vỗ về, nghĩ muốn… A! Ta sắp điên rồi… Hảo khổ sở.

.

“Thử thử.” Dòng nước chảy qua bàn tay, ta hất nước lên mặt, liều mạng rửa mặt. Chính là vẫn vô dụng, thân thể vẫn còn khó chịu.

.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Tề Khiếu chạy ào vào phòng rửa mặt, thấy ta nằm úp sấp ở bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch trước mặt, một tay nâng ta dậy hỏi.

.

“Bỏ đi, ta nói rồi ta rất đê tiện, ngươi đi đi đi.” Thúc hắn, ta nói.

.

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Tề Khiếu gần như gầm rú lên hỏi ta.

.

Ta ngây ngẩn cả người. “Ta vậy mà lại đối tên hỗn đản đó có cảm giác, Tề Khiếu, ta có đúng hay không thực sự rất đê tiện?”

.

“Ta nói rồi, không cho phép ngươi nói như thế nữa.” Tề Khiếu hắng giọng, nghiêm mặt nói làm cho ta có chút sợ hãi.

.

”Khi vào học, tên hỗn đản đó ngồi ở bên cạnh ta, đùa bỡn ta… cái… cái địa phương kia của ta, mà ta lại có phản ứng, ta có đúng hay không thực sự…” Ta cúi đầu lúng túng nói.

.

“Không phải, đây là phản ứng bình thường, chỉ cần là nam nhân sẽ có.” Hắn ôn nhu giải thích.

.

“Thế nhưng, hắn là người ta ghét a! Sao có thể bình thường được, ta không nên…”

.

”Đừng cắn môi, có đúng hay không… Rất khó chịu?” Khuôn mặt Tề Khiếu dần có sắc hồng.

.

Tuy rằng xấu hổ, nhưng ta vẫn gật đầu.

.

“Vậy ngươi lấy tay… Có thể tự an ủi đó.”

.

“Tự an ủi?” Ta không rõ ràng nhìn hắn.

.

“Ngươi không hiểu?” Tề Khiếu có chút giật mình. “Ngươi lẽ nào chưa từng lấy tay xoa nắn qua… cái địa phương kia?”

.

Mặt ta càng ngày càng nóng đến giật mình.

.

“Không cần cảm thấy thẹn, ta… giúp ngươi.” Ôn nhu cười, Tề Khiếu thoáng cái ôm lấy ta.

.

(Lợi dụng kìa, ô ô, bé Dương thật quá ngây thơ rồi, tránh con sói này lại gặp con sói khác a)

.

“Để làm chi? Đừng…” Ta giãy giụa khổ sở, “Tề Khiếu, buông, loại sự tình này… Người khác sao có thể hỗ trợ!”

.

“Rất bình thường mà, không cần khẩn trương.” Thoải mái hướng ta cười, hắn ôm ta vào trong một gian vệ sinh cá nhân.

.

“Khách sát” một tiếng, khóa cửa lại. Ta hoang mang nhìn Tề Khiếu, “Cái kia, ta không sao mà, ngươi…”

.

“Ngươi đừng động, ta…”

.

A… Cảm giác hạ thân mát lạnh.

.

“Tề Khiếu, ngươi, ngươi cởi quần của ta để làm chi?” Vừa thẹn vừa sợ nhìn hắn.

.

“Ngươi ở đây rất khó chịu, ta giúp ngươi.” Tề Khiếu vừa nói vừa chậm rãi quỳ trên mặt đất. Đôi mắt đen nháy tựa hồ phát sinh quang mang khác thường, hắn ngẩng đầu lên nói: “Tin tưởng ta.”

.

“A a…” Kích thích bất ngờ khiến ta lên tiếng rên rỉ.

.

Tề Khiếu vậy mà lại dùng miệng hàm trụ dục vọng của ta, đầu lưỡi tinh tế không ngừng kích thích đỉnh đầu phân thân của ta. Trước mắt tựa hồ có một đạo bạch quang hiện lên, thân thể co quắp một trận, dục vọng liền được giải thoát ra ngoài. Thân thể dường như tê liệt, dựa vào vách tường bằng đá cẩm thạch phía sau chậm rãi hạ xuống.

.

Tề Khiếu đứng lên, ôm lấy ta. Tựa ở trên người hắn, ta thở hổn hển từng ngụm lớn.

.

“Ngươi, ngươi, vì sao…” Mở lớn con mắt vô thần, ta thấy khóe miệng hắn lưu lại trọc dịch bạch sắc .

.

“Không có gì, đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là…” Thanh âm ôn nhu có chút khàn khàn.

.

“Rất bẩn, ngươi nhượng ta như vậy….” Ta không đành lòng nhìn hắn.

.

“Đừng nói nữa, ta… Chúng ta đi ra ngoài đi!” Ôn nhu hôn hôn gương mặt ta, ôn nhu thay ta mặc quần. Mở cửa, Tề Khiếu đỡ ta đi ra khỏi WC.

.

”Dễ chịu không?” Đúng là thanh âm trầm thấp của âm hồn bất tán theo cửa phòng rửa mặt truyền đến.

.

“Ngươi?” Ta chán ghét nhìn thoáng qua vẻ mặt âm trầm của Hàn Phong.

.

”Lúc trước không phải vẻ mặt lã chã – chực khóc ly khai sao? Thế nào, mới qua vài ngày lại nhớ tới ôm ấp của lão tình nhân rồi?”

.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thanh Dương chúng ta đi, đừng để ý đến hắn.” Ta chưa mở miệng, Tề Khiếu đã hướng về phía Hàn Phong nói.

.

“Hảo, bất quá ngươi…” Nhìn tay hắn khoát lên trên lưng ta, ta cảm xấu hổ nói rằng: “Ta không sao , ngươi buông tay ra đi!”

.

Mặt đỏ lên, hắn cấp tốc thu hồi tay sau đó liền đi ra ngoài. Cúi đầu, ta cũng đi theo hướng đó.

.

“A…” Khi ta sắp đến cửa phòng, thì trong nháy mắt Hàn Phong đã ôm lấy cổ ta.

.

“Buông ra!” Bị hắn gắt gao ôm lấy, ta liều mạng giãy giụa.

.

“Bảo bối thỏa mãn rồi, ta ở đây nên làm cái gì bây giờ?” Bên tai vang lên thanh âm tình sắc.

.

Ta ngẩng đầu, chẳng biết nói gì nhìn vẻ mặt tiếu ý của Hàn Phong.

.

“Bảo bối giúp ta giải quyết đi!” Hắn ôn nhu cười, kéo tay ta thuận thế chậm rãi đi xuống.

.

Vật gì nóng như thế? Hình như… hình như… Cúi đầu, thấy tay của mình bị hắn cầm lấy bắt chạm vào… địa phương đáng thẹn của hắn.

.

Đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn Hàn Phong, “Ngươi? Ngươi?”

.

“Ta ở đây muốn ngươi.” Hắn chỉ chỉ phía dưới, khuôn mặt tuấn dật nhuốm đầy sắc dục, thấy ta lộ ra biểu tình sợ hãi, hắn tà tà cười: “Yên tâm, bảo bối có thể đùng tay a.”

.

“Biến thái! Buông ra!” Liều mạng muốn rút tay ra, ai ngờ trái lại bị cầm thật chặt, thuận theo tay hắn, bỗng chốc khẽ chạm vào dục vọng của hắn.

.

“Bảo bối ngoan, ân… Đúng, cứ như vậy, a…” Hắn liền thở hổn hển bên tai ta.

.

Ta không muốn… Không muốn! Hảo ác tâm! ”Ta không muốn như vậy!” Cuối cùng nhịn không được, ta kêu to lên.

.

Tay Hàn Phong rõ ràng run lên, híp mắt nhìn ta, con ngươi sắc bén tựa hồ lộ ra lửa giận.

.

Tề Khiếu vẫn đi ở phía trước đột nhiên xoay người, trong nháy mắt, ta thấy mặt hắn đỏ ửng. Như là ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác nhìn ta, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, sau đó thoáng cái đã xông đến đây.

.

Ta cũng không biết tốc độ của một người có thể nhanh như vậy, chỉ là chớp mắt lần thứ hai, đã thấy Tề Khiếu nắm chặt áo Hàn Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.