Trong PUB, Vũ Tuyệt Luân một thân âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú
lãnh khốc, ngồi trên ghế cao cấp, bên người có rất nhiều nữ tử diễm lệ
vây quanh, mỗi một nữ tử đều gắng hết sức làm vui lòng hắn, nhưng là,
hắn thủy chung không vui vẻ đứng dậy.
Liền ba ngày, hắn mỗi ngày đều đến PUB, mỗi ngày đều tìm một nữ nhân
cùng đi, nhưng mặc kệ hắn uống bao nhiêu rượu, hôn qua bao nhiêu nữ
nhân, hắn trong óc, trong lòng, đều luôn luôn là một gương mặt, đều là
dung nhan tuyệt lệ của người kia Chu Mạch Mạch.
Đáng giận! Vì sao chính là không quên được nàng? Vì sao hàng đêm đều
bị khát vọng mãnh liệt cùng với nàng tra tấn hành hạ khó có thể nhắm mắt được? Vì sao hắn chỉ cần nhất thời nghĩ đến nàng sẽ thuộc về nam nhân
khác cảm giác gần như phát điên?
Thế này rốt cuộc là bị bệnh gì? Hắn rốt cuộc là trúng phải loại tà gì?
-”Vũ Đương gia, làm sao vậy? Một bộ rầu rĩ không vui, là chúng ta
chiêu đãi không chu toàn sao?” Một cô nàng xinh đẹp diêm dúa xích lại
gần, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi.
-”Không có việc gì?” Hắn nhíu nhíu mày, trước kia lơ đễnh, hiện tại, lại đột nhiên có điểm chán ghét loại mùi này.
-”Muốn hay không ta đến tiếp ngươi?” Cô ta vươn ngón trỏ, chạm nhẹ vào ngực hắn.
-”Không cần.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt. Hắn hiện tại đối với cô ta
không có hứng thú, đối với bất luận kẻ nào cũng chưa có hứng thú, chết
tiệt, đối với bất luận cái gì cũng không dậy nổi hứng thú…
-”Ngươi hôm nay thực lãnh đạm thế sao? Một chút cũng không giống
ngươi bình thường…” Cô nàng hờn dỗi oán hận, nàng cùng Vũ Tuyệt Luân
quan hệ không phải là ít, bình thường hắn tới nơi này đều cùng nàng quan hệ, như thế nào một thời gian không thấy hắn liền trở nên không thú vị
như vậy?
Vũ Tuyệt Luân bị chọc giận, hắn xoay mình chế trụ gáy của nàng, mãnh liệt hôn đôi môi đỏ tươi.
Nàng ta đang vui mừng tưởng sôi nổi đáp lại hắn, không nghĩ tới hắn lại hung hăng đẩy nàng ra.
-”A! Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nàng bị ngã sang một bên, tức giận trừng hắn.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi của nàng, kinh ngạc nghĩ, hắn muốn không
phải là cánh môi kia! Không đủ mềm mại, không đủ hương vị ngọt ngào,
không đủ trơn nhẵn, không đủ…
Chết tiệt! Rốt cuộc là không đủ cái gì? Khuyết thiếu cái gì? Môi của
nữ nhân không phải đều giống nhau sao? Hắn đến tột cùng là muốn bắt bẻ
cái gì?
-”Thật có lỗi, thiếu gia nhà chúng ta hôm nay tâm tình không tốt, các ngươi đều lui ra đi!” Bạch Dã vừa rồi vẫn quan sát Vũ Tuyệt Luân, hắn
biết, thiếu gia đã đến cực hạn.
Cô nàng thối mặt, cùng mấy nữ tử lui ra, ghế lô náo nhiệt nhất thời trở nên lạnh lẽo.
-”Thiếu gia, ngươi uống nhiều lắm rồi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.” Bạch Dã khuyên nhủ.
-”Ta còn không nghĩ trở về.” Hắn hiện tại không thích nhất ở một mình trong màn đêm.
-”Ngươi ở trong này mượn rượu tiêu sầu không phải là biện pháp…” Bạch Dã thở dài.
-”Ai nói ta phát sầu?” Hắn cau mày.
-”Đúng, ngươi không phải phát sầu, ngươi chính là bị bệnh.”
-”Ta nào có bệnh gì?” Vũ Tuyệt Luân tựa vào ghế sô pha, vẻ mặt chán ghét.
-”Ngươi có, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, mà bình thường chúng ta gọi loại bệnh này là—Tình yêu” Bạch Dã thấp giọng thì thầm.
-”Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hắn tức giận, trừng mắt nhìn Bạch Dã.
-”Ngươi yêu Chu Mạch Mạch, thiếu gia, phi thường yêu nàng.”
Hắn sắc mặt khẽ biến, bị lời nói của Bạch Dã đánh trúng địa phương buồn đau nhất trong lòng.
-”Không, ta không thương nàng!” Hắn tức giận phủ nhận, nữ nhân kia chỉ biết khóc lóc sướt mướt, hắn làm sao có thể yêu nàng?
-”Đừng cố gắng mạnh mẽ nữa, thiếu gia, ngươi còn như vậy mặc kệ không dứt khoát, Chu Mạch Mạch thật sự trở thành nữ nhân của Đằng Tế.” Bạch
Dã cố ý nói.
-”Ngươi câm miệng!” Hắn bỗng nhiên đứng lên.
-”Yêu nàng, phải đem nàng đoạt về, chẳng lẽ ngươi sợ Đằng Tế?” Bạch Dã khiêu khích hắn.
-”Ta sợ hắn? Nực cười! Ta làm sao có thể sợ tên tiểu quỷ đó?” Hắn giống như bị ngân châm, bén nhọn khiển trách.
-”Vậy đừng băn khoăn nữa, chỉ cần ngươi hạ lệnh một tiếng, U Minh Hội sở các thành viên đều tùy thời đợi mệnh.” Bạch Dã trong mắt tà quang
chợt hiện.
-”Ngươi…Ở đây nói bậy bạ gì đó?” Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt của Bạch
Dã. Gần đây Bạch Dã này ánh mắt luôn đặc biệt thâm trầm lợi hại, làm cho người ta nhìn xem thực không thoải mái.
-”Ngươi hẳn là làm cho U Minh Hội mãi là cái bóng của Tường Hòa Hội
Quán, thiếu gia, đối với chúng ta mà nói, ngươi là Thành Hoàng, không
phải Hỏa Kỳ Lân! Ngươi rõ ràng là có thể cùng Đằng Tế chạy song song,
tại sao luôn phải chịu thiệt làm thủ hạ của hắn, ủy khuất mặc hắn sai
khiến chứ?” Bạch Dã thừa cơ kích động.
-”Đừng nói nữa!” Hắn quát khẽ.
-”Thiếu gia…”
-”Câm miệng của ngươi lại, Bạch Dã, ngươi gần đây quá kiêu ngạo!” Hắn nghiêm khắc cảnh cáo.
-”Thật có lỗi, ta chỉ là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi ngại thân phận
của Chu Mạch Mạch, như vậy Chu Mạch Mạch rất đáng thương, ta nghe nói
Chu Mạch Mạch từ khi trở về Tường Hòa Hội Quán mỗi ngày đều rơi lệ, cả
người trở nên tiều tụy không chịu nổi…” Bạch Dã chuyển đề tài, lấy mắt
vĩ nhìn hắn, quan sát phản ứng của hắn.
Hắn biến sắc, trong lòng nỗi đau càng mở rộng.
Chu Mạch Mạch mỗi ngày đều khóc? Vừa mới tưởng tượng ra cảnh nàng dáng điệu khóc nức nở liền cảm thấy tâm phiền ý loạn.
-”Có muốn hay không…đi xem nàng?” Bạch Dã nhẹ giọng hỏi.
-”Ta sao phải nhìn nàng? Là chính nàng lựa chọn Đằng Tế, khóc chết
cũng xứng đáng!” Hắn trừng mắt nhìn Bạch Dã lớn tiếng rít gào, dứt lời,
đứng dậy đi nhanh khỏi PUB.
Bạch Dã nhìn chằm chằm theo bóng dáng hắn, trên mặt lộ ra một chút ý vị sâu xa cùng nụ cười giả tạo.
Vũ Tuyệt Luân không phát hiện ra biểu tình của Bạch Dã, hắn vừa rời
khỏi PUB liền điều khiển chiếc xe thể thao Ferrari đỏ rực như lửa trong
đêm khuya phóng như bay trên đường, nguyên bản hắn định tiêu tốn một
chút thời gian trước khi trở về Hắc lâu, nhưng là, không biết như thế
nào lại chạy đến Tường Hòa Hội Quán.
Đúng lúc xe dừng hẳn dưới tòa nhà, hắn mới giật mình bản thân cư nhiên bất tri bất giác mà chạy tới nhìn xem Chu Mạch Mạch.
-”Shit! Ta đang làm cái gì a?” Đấm vào vô lăng một quyền, hắn mâu thuẫn nhíu mày, lập tức chuyển hướng xe rời đi.
Thế nhưng, hai tay chậm chạp không hề muốn động, dường như có một lực vô hình chế trụ, chính là không động đậy.
Tầm mặt, hắn đối với ý tưởng mãnh liệt muốn gặp Chu Mạch Mạch trong
tiềm thức cảm thấy kinh hãi, giằng co một lát, rốt cuộc cũng xuống xe.
Chậc, coi như là tới chúc, hắn rốt cuộc ở đây chống cự cái gì?
Tự giễu tâm tình phức tạp hỗn độn, hắn đi hướng cửa chính, còn không
có mở miệng, cửa liền cảm ứng được khí quan của hắn tự động mở ra, thanh âm nhẹ nhành của Thần Thông lập tức xuất hiện.
-”Ngủ ngon, Hỏa Kỳ Lân, đã trễ thế này ngươi còn đến hội quán hả?”
-”Ân.” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
-”Có chuyện gì sao?” Thần Thông lại hỏi.
-”Không có việc gì.” Hắn không kiên nhẫn nói, hiên ngang đi vào cửa chính.
-”Di? Hỏa Kỳ Lân trong máu nồng độ cồn quá cao, còn lái xe, trái pháp luật a!” Thần Thông lại nói.
-”Rầy rà!” Hắn không quay đầu khiển trách.
-”Tim đập quá nhanh, huyết áp tăng cao, tâm tình bất ổn…Hỏa Kỳ Lân đêm nay có khả năng nháo sự…” Thần Thông nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vũ Tuyệt Luân không để ý nó, xuyên qua hoa viên, đang muốn hướng
phòng khách ở lầu ba của hội quán đi đến, đột nhiên, hắn tâm tư vừa
động, dừng lại cước bộ, ngẩng đầu, bên trên cửa sổ tầng ba hướng ra hoa
viên có một bóng hình xinh đẹp….
Chu Mạch Mạch chống cằm ngồi bên cửa sổ, tóc dài rối tung, nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nín thở nhìn chằm chằm nàng, ngực phiền muộn, buồn rầu, hỏa khí
nhất thời tiêu tan, chỉ để lại một cỗ rung động thật sâu không cách nào
khống chế.
Ngay tại lúc tâm tình hắn nặng trĩu, trên lầu Chu Mạch Mạch nỗng
nhiên động, nàng bấu víu bệ cửa sổ, chậm rãi leo lên, toàn bộ thân hình ở cửa sổ lung lay sắp đổ…
-”Không…” Hắn thở dốc vì kinh ngạc, sắc mặt đại biến.
Lão thiên! Nàng muốn làm gì?
Hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, chạy nhanh vào hội quán, tốc độ như
tia chớp thẳng hướng phòng của nàng trên lầu ba, giật cánh cửa, trước
khi Chu Mạch Mạch nhảy xuống xông lên ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong
lòng ngực hắn.
-”A!” Nàng kinh hô một tiếng, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị lật
người lại, tiếp theo chính là một chuỗi tiếng mắng chửi quen thuộc.
-”Ngươi điên ư! Ngươi có biết hay không như vậy rất nguy hiểm? Ngay
cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết không nên đến bên cửa sổ, ngươi rốt
cuộc muốn làm cái gì? Ngươi ngu ngốc, nếu vạn nhất không cẩn thận…” Hắn
trong miệng tuôn ra một chuỗi những tiếng mắng chửi, đến khi dịu đi cơ
hồ vẫn chưa hết sợ hãi.
Chu Mạch Mạch ngây ngốc nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn nghĩ chính mình đang nằm mơ, nếu không Vũ Tuyệt Luân làm sao có thể xuất hiện trước mặt nàng?
Thấy nàng vẻ mặt ngach nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tiều tụy
tái nhợt, hắn đột nhiên im bặt, trong lòng căng thẳng, nhịn không được
mềm lòng, gắt gao đem nàng ôm chặt.
-”Trời ạ! Ngươi thiếu chút nữa đem ta hù chết!” Hắn khàn khàn thấp
giọng kêu, trong lòng thái dộ ngoan cố chống lại tình yêu cuối cùng cũng gỡ bỏ.
Bạch Dã nói đúng, hắn yêu nàng! Chết tiệt phi thường phi thường yêu nàng!
Cánh tay hữu lực, hơi thở ấm áp, thế này Chu Mạch Mạch mới giật mình, hắn không phải ảo ảnh, là thực thể, Vũ Tuyệt Luân thật sự đến tìm nàng! Hắn đến tìm nàng!
-”Tuyệt Luân…Tuyệt Luân…Tuyệt Luân…” Nàng càng không ngừng kêu tên của hắn, nước mắt lại tràn ra hốc mắt.
Từ khi rời khỏi hắn, bị đưa đến nơi này, nàng cảm thấy tâm mình dường như đã chết, rốt cuộc không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói,
toàn bộ cảm giác của nàng đều bị lời nói ác độc của hắn lúc ấy chặt đứt, ngực truyền đến từng cơn đau đớn, tra tấn nàng, làm cho nàng ăn không
được, ngủ cũng không yên, hơn nữa ngày cưới tới gần, đối với Đằng Tế áy
náy cùng sợ hãi, khiến nàng lâm vào địa ngục khủng hoảng.
Cũng không biết nhân sinh hội như vậy khổ, cũng không, biết tình yêu
hội như vậy đau, nhưng là, biết rõ Vũ Tuyệt Luân không thương nàng, nàng lại lúc nào cũng nhớ đến hắn, sau đó không ngừng tự trách cùng đau khổ
hối hận dày vò.
Cuộc sống như vậy thật quá mệt mỏi! Nàng không còn sức lực để chống
đỡ nữa, mặc kệ là đối mặt với Đằng Tế, hay là Vũ Tuyệt Luân nàng đều mất đi dũng khí, bởi vậy, nàng đột nhiên có ý nghĩ đoạn tuyệt hết thảy ý
niệm trong đầu, có lẽ, chỉ cần theo cửa sổ nhảy xuống, nàng có thể được
giải thoát…
Nhưng hắn lại đến đây! Tại thời điểm nàng tìm cái chết gây trở ngại,
ôm lấy nàng, còn dùng giọng điệu lo lắng nói chuyện với nàng, đem lòng
nàng nhiễu loạn hoàn toàn.
Nam nhân này, rốt cuộc muốn dày vò nàng đến lúc nào mới cam tâm?
-”Ngươi đang nghĩ cái gì? Lầu ba nói cao không cao, ngã xuống dưới
vẫn là mất mạng, ngươi có biết không?” Hắn ôm nàng, vẫn như cũ kinh hồn
chưa ôn định.
Nàng xoay người nhớ đến hắn vô tình, mãnh mẽ đẩy hắn ra, trừng hắn hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
-”Ta…” Hắn sợ run một chút.
-”Ta ngày kia sẽ kết hôn, ngươi còn tới làm gì?” Nàng mặt cười trầm xuống, quyết định không thể dễ dàng bị hắn đùa giỡn nữa.
-”Ta không cho phép ngươi kết hôn, không cho phép ngươi gả cho Đằng Tế!” Hắn trầm giọng nói.
-”Ngươi không cho phép? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ta cũng
không phải đồ chơi của ngươi, ta muốn gả cho ai là tự do của ta!” Nàng
cay đắng hét lên.
-”Không được! Ngươi muốn gả cũng chỉ có thể gả cho ta.!” Hắn quát.
Nàng ngây dại! Hắn…đang nói cái gì?
-”Ta đã cho là ta có thể không cần, có thể quên ngươi, nhưng là không được, không có ngươi, chính là không thích hợp, chết tiệt hết thảy cũng không thích hợp!” Hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, lần đầu tiên bình
thản thừa nhận tâm ý của mình.
Lời thổ lộ này đến quá đột ngột, nàng không hề chuẩn bị tâm lý, cả người ngây ngốc ngay tại chỗ.
Ý tứ của hắn là…Ý là…
-”Ta yêu ngươi, Chu Mạch Mạch, ta yêu ngươi.” Hắn vứt bỏ cuồng vọng cùng kiêu ngạo, hướng tình yêu thần phục.
Hắn nói hắn yêu nàng! Hắn yêu nàng a…
Nước mắt lại lần nữa giàn dụa trên mặt nàng, nhưng lúc này đây không phải bởi vì thương tâm, mà là vui sướng!
-”Ngươi nhất định là đang gạt ta…” Nàng nghẹn ngào nói.
Thật sự là một nữ nhân thích khóc! Hắn ở trong lòng thở dài, nhưng,
nước mắt của nàng đối với hắn có tác dụng, mỗi lần nàng khóc, hắn tâm
liền loạn, hỗn loạn thành một mớ hỗn độn.
-”Ta nói ta yêu ngươi ngươi còn không tin?” Hắn tức giận trừng nàng.
-”Ta không thể tin được, bởi vì mãi cho đến vừa rồi tâm của ta vẫn
còn rất đau, bị ngươi làm thương tổn rất đau, đau đến hảo muốn chết…”
Nàng chỉ chính mình ngực, hai con ngươi chứa đầy nước mắt oán hận.
Hắn tâm rung động, tim đau lòng lại càng đập nhanh hơn, ôm nàng, bất
ngờ cúi xuống dừng ở đôi môi nàng, xâm nhập triền miên lưu luyến.
Chính là đôi môi mềm mại này, đây mới là thứ hắn muốn, hơi thở ngọt
ngào tươi mát, cơ thể nhỏ bé không xương, không thể lý giải được hắn bị
nàng thu hút.
Nữ nhân hắn muốn chỉ có nàng, chỉ có nàng mà thôi! Ai cũng không thể thay thế được, không có nữ nhân nào có thể thay thế được!
Nỗi nhớ chất chứa hằng đêm hóa thành dục vọng, hắn giống như dã thú
đói khát, điên cuồng mà cắn mút lưỡi nàng, phát tiết nỗi tương tư nhiều
ngày qua.
Nàng hít thở không thông, nhưng loại cảm giác không thở nổi này lại
làm cho người ta mê say, bởi vì hắn khí phách ngang ngược thô bạo chiếm
lấy môi nàng, lòng của nàng đau nhức lập tức không dược cũng khỏi bệnh,
trái tim của nàng đã sống lại!
Hắn khó khăn buông môi của nàng ra, mới nói: “Hiện tại ngươi đã tin chưa?”
-”Vẫn là không có…” Nàng lời còn chưa dứt, cái miệng nhỏ nhắn lại bị
lấp kín, hơi thở nóng rực thẳng tiến vào trong miệng nàng, hắn hôn so
với vừa rồi càng thêm khiêu khích phiến tình, càng thêm cuồng dã.
Hắn không muốn nhiều lời vô nghĩa, một cái hôn nồng nhiệt so với những lời giải thích so ra thì hữu dụng hơn.
Nàng bị hôn đầu váng mắt hoa, ý loạn tình mê, đôi môi nồng cháy của hắn như nói cho nàng biết, hắn là thật sự yêu nàng…
Hai người hôn nhau hồi lâu, hắn xoay mình ngẩng đầu, nói thẳng: “Đi, theo ta đi!”
Nàng nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi: “Đi? Đi đến nơi nào?”
-”Đương nhiên phải đi U Minh Hội, ta không thể để cho ngươi lấy tiểu quỷ Đằng Tế.” Hắn nắm lấy tay nàng, ra khỏi phòng.
-”Đợi chút…Tuyệt Luân…Ta không thể đi…Không thể đi theo ngươi…” Nàng kích động tránh xa hắn, đứng ở bên cầu thang.
-”Vì sao không thể?” Hắn sắc mặt khẽ biến.
-”Đinh Lược nhắc nhở ta…Không nên phá hư mối quan hệ giữa ngươi và
Đằng Tế…” Nàng ngập ngừng nói. tâm vừa mới phiêu lên thiên đường lại rơi xuống hiện thực.
Vũ Tuyệt Luân yêu nàng thì có ích lợi gì? Biết hắn yêu nàng ngược lại càng thống khổ, bởi vì nàng vẫn phải gả cho Đằng Tế! Nàng không thể nào thay đổi lại số mệnh…
-”Ta cùng tiểu quỷ kia không có tình nghĩa gì.” Hắn hừ lạnh, một phen nắm chặt lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng xuống lầu.
-”A! Nhưng là…” Nàng lo lắng hắn bởi vậy mà đụng chạm Đằng Tế, đến lúc đó, sự tình nhất định càng không thể cứu vãn nổi.
-”Ta tuyệt đối không đem ngươi tặng cho Đằng Tế, tuyệt đối không!” Hắn ôm lấy vai nàng, vẻ mặt kiên định.
-”Nhưng…”
-”Đừng nói nữa! Ngươi theo ta đi là được rồi.” Hắn khẽ quát một tiếng, thầm nghĩ nhanh một chút mang nàng rời đi.
Nàng không hề nhiều lời, bởi vì trong lòng kỳ thật lo lắng rất nhiều, cũng có một chút hy vọng, nếu có thể cùng hắn vĩnh viễn ở chung một
chỗ, thật là tốt biết bao.
Bọn họ ra khỏi hội quán, đi vào hoa viên, sắc mặt chợt biến, cước bộ
dừng lại, bởi vì trên lối mòn vào hoa viên, Đằng Tế im lặng đứng đó.
-”Ngươi muốn mang tân nương của ta đi nơi nào? Tuyệt Luân?” Đằng Tế
một thân áo choàng trắng, hai tay để ở sau thắt lưng, lạnh lùng hỏi.
Chu Mạch Mạch kinh hãi trừng lớn hai mắt, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Đằng Tế…trở về khi nào? Hôm qua mới nghe người khác nói hắn đang ở Nhật Bản.
-”Nàng sẽ không trở thành tân nương của ngươi, nàng là của ta.” Vũ
Tuyệt Luân khẩu khí mạnh mẽ, ngang nhiên mà đối diện hắn. Đây là lần đầu tiên hắn quyết tâm cùng Đằng Tế đối kháng.
-”Ngươi quá tự phụ, vi phạm một lần ta có thể tha thứ cho ngươi,
không nghĩ tới ngươi còn không biết hối cải, cứ nhất định được đằng chân lân đằng đầu muốn bắt cóc Chu Mạch Mạch…” Đằng Tế vẻ mặt băng lãnh, ánh mắt sắc lạnh đến cực điểm.
-”Người nàng yêu là ta, không phải ngươi, ngươi cần gì phải miễn
cưỡng nàng? Hơn nữa, ta rất rõ ràng là ngươi không thương nàng!” Hắn
không bị khí thế của Đằng Tế áp đảo trào phúng nói.
-”Ta yêu hay không yêu nàng đó là chuyện của ta, nhưng khiến nàng yêu thương ngươi là ngươi sai, ngươi không nên mê hoặc nàng, lại càng không nên không biết tự kiềm chế, dù sao nàng cũng là vị hôn thê của ta.”
Đằng Tế nheo nheo mắt, từng bước hướng hắn đi tới.
-”Ta…” Hắn tự biết đuối lý, không nói nên lời.
-”Trước kia ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi kiêu ngạo bất tuân,
có thể khoan dung cho ngươi kiêu ngạo vô lễ, nhưng lúc này đây, ngay cả
nữ nhân của chủ tử ngươi cũng muốn cướp đoạt, ta thật sự nếu không cho
ngươi một chút giáo huấn, có lẽ ngươi sẽ nghĩ đến chính mình là Tường
Hòa Hội Quán lão đại, có thể vô pháp vô thiên…” Đằng Tế đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt hung dữ mạnh mẽ.
-”Ta tới bây giờ cũng không có thừa nhận qua ngươi là chủ tử của ta!” Hắn hận nhất Đằng Tế luôn tự cho mình có tư thái chủ nhân, còn luôn đem bọn họ Ngũ Hành Kỳ Lân làm tôi tớ nô bộc.
-”Nga? Cư nhiên đến bây giờ còn không có nhận thức thân phận! Thật sự là không thể tha thứ!” Đằng Tế nhíu mày, khuôn mặt ngày thường băng
lãnh tuấn dật hiếm khi dấy lên lửa giận.
-”Ta nên nhận thức cái gì thân phận? Nói cho ngươi biết, so với làm
Ngũ Hành Kỳ Lân Hỏa Kỳ Lân nhàm chán bị minh ước buộc chặt, ta thà quay
về làm Thành Hoàng của U Minh Hội!” Hắn buột miệng nói ra những suy nghĩ vẫn luôn quấn quanh trong đầu.
Đằng Tế mày kiếm rung động, đôi đồng tử đen sâu thẳm ánh lên một tia thất vọng cùng tức giận.
-”Tốt lắm, đây là quyết định của ngươi.” Hắn thở dài, phút chốc hô một tiếng: “Thần Thông!”
Vũ Tuyệt Luân cảnh giác ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, một luồng điện từ đại sảnh hội quán bắn tới, thẳng trúng lưng hắn.
-”A!” Một hồi đau nhức tê dại xuyên qua cơ thể, hắn ngã về phía
trước, nguyên là muốn rút roi da nhưng hai tay không còn nghe theo sự
sai bảo.
-”Tuyệt Luân!” Chu Mạch Mạch hét lên một tiếng, đang muốn nâng hắn
dậy, không ngờ cánh tay đã bị Đằng Tế gắt gao chế trụ, cả người bị kéo
vào trong lòng Đằng Tế.
-”Nơi này không an toàn, Mạch Mạch, ngươi theo ta quay về Kỳ Lân cư,
chuyên tâm chuẩn bị làm cô dâu đi.” Đằng Tế ngữ khí rất nhẹ, thế nhưng
lại tràn ngập cơn thịnh nộ bức người.
Nàng kinh hãi phát không ra tiếng, tức giận cảm giác Đằng Tế so với
ác ma còn khủng bố hơn, bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, nàng
cảm giác toàn thân lạnh lẽo phát run.
-”Buông nàng ra!” Vũ Tuyệt Luân ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đằng Tế, tức giận rống to.
Đằng Tế ôm Chu Mạch Mạch, cúi đầu liếc nhìn hắn, cười lạnh nói:
“Ngươi trước hết ở lại chỗ này, chờ sau khi ta cùng Chu Mạch Mạch thành
hôn, lại đến quyết định nên xử trí ngươi như thế nào.”
-”Cái gì?” Hắn rùng mình, lúc này mới phát hiện quản lý Phùng đã dẫn theo một đám thủ vệ vây quanh đây.
-”Lão Phùng, đem hắn nhốt trong phòng, không có sự cho phép của ta, ai cũng không cho phép tiếp cận hắn.” Đằng Tế hạ lệnh.
-”Vâng.” Lão Phùng cung kính hành lễ, vung tay lên, nhóm thủ vệ tiến lên giữ chặt Vũ Tuyệt Luân.
-”Đáng chết! Các ngươi dám động ta?” Vũ Tuyệt Luân đem hết sức lực
muốn đứng lên phản kích, nhưng vừa muốn đứng dậy, lại một luồng điện lưu chuẩn xác đánh trúng thân thể hắn.
-”Ô! Quỷ tha ma bắt…Thần Thông…Sẽ có một ngày ta đem ngươi biến thành sắt vụn…” Hắn đau đến mức lại ngã xuống đất, lên tiếng nguyền rủa.
-”Thật có lỗi, Hỏa Kỳ Lân, đây là mệnh lệnh của lão đại.” Thần Thông
bất đắc dĩ nói, hiện tại nó rất sùng bái Kỳ Lân Vương, có khi lời nói
của Kỳ Lân Vương so với chủ nhân Giang Tuân còn trọng yếu hơn.
-”Ta phải mang Chu Mạch Mạch đi rồi, ngươi ở trong này hảo hảo tỉnh
lại cho ta.” Đằng Tế ôm Chu Mạch Mạch xoay người rời khỏi hội quán.
-”Không…Mạch Mạch…”Hắn mắt thấy Chu Mạch Mạch bị mang đi, lo lắng phẫn nộ gào lên.
Chu Mạch Mạch rơi nước mắt, không ngừng quay đầu nhìn hắn, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Nàng có quyền gì mà lên tiếng? Là nàng có lỗi với Đằng Tế! Bởi vậy
cho dù nàng vừa kinh vừa sợ, cho dù nàng vạn lần không muốn, cũng không
thể nói thêm được gì…
Lưu luyến nhìn Vũ Tuyệt Luân lần cuối cùng, cũng chôn sâu tình cảm
của bọn họ, bởi vì, lần sau gặp lại, nàng đã là vợ của Kỳ Lân Vương, đến lúc đó, bọn họ chỉ có thể xem nhau như những người xa lạ.
Hai người yêu nhau bị ép buộc tách ra, Chu Mạch Mạch khóc vỡ lòng, Vũ Tuyệt Luân tức giận hận trời, mà Đằng Tế, trước mặt người khác lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời.
Hắn đang nắm giữ con xúc xắc cuối cùng, kết quả đánh cược sẽ nhanh
chóng xuất hiện, hắn, sẽ là người chiến thắng, hay thua cuộc, toàn bộ
phải xem Vũ Tuyệt Luân…
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay!
Suốt một ngày, hai mươi tư giờ, Vũ Tuyệt Luân nhìn chằm chằm vào cánh cửa kính bị khóa, hiện ra một khuôn mặt tuấn tú hừng hực lửa giận, hai
mắt đẹp mãnh liệt hận ý.
Đằng Tế chẳng những cướp đi nữ nhân của hắn, thậm chí còn giam cầm hắn tại đây. Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Hắn cho rằng hắn là người điều khiển sao? Đừng có giỡn!
Cái quái gì là lòng trung thành bảo vệ Đằng gia? Ngũ đại gia tộc lão
tổ trước tất cả đều là ngu xuẩn! Thời gian đã qua, vẫn còn hát những
giai điệu cũ, bọn họ không mệt mỏi, nhưng hắn đã sớm phiền chán!
Được rồi! Hắn không bao giờ nhịn nữa! Hắn không bao giờ làm Hỏa Kỳ
Lân nữa! Từ giờ trở đi, hắn cùng Tường Hòa Hội Quán đoạt tuyệt hết thảy
quan hệ, hắn muốn dùng thân phận Thành Hoàng đối đầu trực tiếp với Đằng
Tế.
Lửa giận thiêu đốt toàn thân, hắn giận dữ lôi ra ấn thạch của Hỏa Kỳ
Lân, dùng sức ném ra xa, ấn thạch tức khắc vỡ thành hai nửa.
-”Bất luận kẻ nào cũng không thể trói buộc ta! Ai cũng không thể!” Hắn gầm nhẹ, ánh mắt trở nên điên cuồng dữ tợn.
-”Hỏa Kỳ Lân, ngươi bình tĩnh một chút…” Thần Thông vẫn theo dõi hắn, nhìn hắn đem ấn thạch Kỳ Lân ném vỡ làm đôi, nhịn không được mở miệng
khuyên bảo.
-”Đừng gọi ta là Hỏa Kỳ Lân!” Hắn tức giận bác bỏ.
-”Ách…” Thần Thông lại càng hoảng sợ.
-”Mở cửa ra, Thần Thông, ta muốn ra ngoài!” Hắn đối với màn hình hung ác nham hiểm nói.
-”Không được, Đằng lão đại nói phải giám sát chặt chẽ ngươi, chờ ngày mai hôn lễ chấm dứt, hắn đến xử lý ngươi.” Thần Thông lập tức cự tuyệt.
-”Ngươi không để ta đi ra ngoài, ta lập tức cho nổ tung nơi này!” Hắn lạnh lùng cảnh cáo.
-”Không thể nào? Ngươi không dám…” Thần Thông buột miệng kinh hô,
nhưng không cẩn thận phạm vào điều cấm kị nhất của Vũ Tuyệt Luân.
-”Ta không dám? Hừ. Trăm ngàn đừng khinh thường khả năng của ta, Thần Thông.” Hắn hướng màn hình nở nụ cười tà ác, hơn nữa còn lấy từ trong
túi ra quả bom nhỏ hắn tự chế.
-”Không! Đừng làm chuyện điên rồ, Hỏa Kỳ Lân cho nổ tung nơi này cũng không thể trốn thoát được, chỉ cần có tiếng động, Đằng lão đại cùng chủ nhân bọn họ sẽ lập tức phát hiện…” Thần Thông kích động hô to.
-”Hừ! Thì đã sao? Nếu đã ồn ào, ta không ngại nháo thêm một trận.” Hắn cười lạnh.
-”Trời ạ! Ta xem ngươi thực sự điên rồi! Chủ nhân nói cái gì “Anh
hùng giận dữ vì hồng nhân”, quả nhiên đụng phải nữ nhân không phải là
chuyện tốt đẹp gì…” Thần Thông rối loạn.
-”Ngươi thật giống bà già ở đây rầy rà! Mở cửa.” Hắn lại hét to.
-”Không thể mở.” Thần Thông cũng cố chấp.
-”Đáng giận! Ngươi là cái máy tính sắt vụn.” Hắn bùng nổ, cũng lười
thương lượng, đang cân nhắc chuẩn bị cho nổ tung tất cả, đột nhiên, ngọn đèn tối sầm lại, cửa phòng tự động mở ra, một bóng người tiến vào.
-”Người nào?” Hắn cảnh giới quát khẽ.
-”Thiếu gia, là ta!” Trong bóng tối vang lên thanh âm của Bạch Dã.
-”Bạch Dã! Ngươi tới quá chậm!” Hắn thấp giọng khiển trách. Hắn đã sớm biết người của U Minh Hội sẽ đến cứu hắn.
-”Thật có lỗi, để giải quyết các vấn đề Hắc Lượng mất không ít thời
gian, hơn nữa, máy chủ của Thần Thông cũng rất khó xâm nhập, ta chỉ có
thể tạm thời cắt điện, dùng một người đến đổi ngươi trở về.” Bạch Dã
giải thích, mở đèn pin, sau đó đem một người trên lưng quăng hướng lên
giường.
-”Hắn là ai vậy?” Vũ Tuyệt Luân trừng mắt nhìn người té xỉu trên giường hỏi.
-”Hắc Lượng, tìm một người thay thế cho ngươi, vừa vặn hắn xuất hiện
giải quyết vướng bận của chúng ta.” Bạch Dã dùng chăn bông quấn chặt
người Hắc Lượng.
-”Tốt lắm, những người khác đâu?” Hắn lo lắng tin tức bị bại lộ.
-”Lão Phùng cùng đám thủ vệ đã bị đánh thuốc mê , một giờ sau sẽ tỉnh lại.”
-”Làm tốt lắm!” Vũ Tuyệt Luân gật đầu, Bạch Dã thật là càng lúc càng nhanh nhạy.
-”Đi nhanh đi! Không thể làm cho Thần Thông cắt điện quá lâu, nếu không Thủy Kỳ Lân sẽ sinh nghi.” Bạch Dã lại nói.
-”Được, chúng ta đi.” Vũ Tuyệt Luân dẫn đầu lao ra khỏi phòng.
Tường Hòa Hội Quán một mảnh tĩnh mịch, bọn họ thần không biết quỷ
không hay đi ra cửa lớn của Hội Quán, ngồi trên chiếc xe thể thao quen
thuộc.
-”Kế tiếp, ngươi muốn làm như thế nào?” Bạch Dã hỏi.
-”Đương nhiên phải đi đại náo một phen, sau đó đem Mạch Mạch cướp về!” Hắn hừ lạnh.
-”Ngươi lấy thân phận gì đi nháo?” Bạch Dã sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
Hắn liếc mắt nhìn Bạch Dã, trên mặt hiện ra một loại nhanh nhẹn dũng mãnh chưa từng có.
-”U Minh Hội Thành Hoàng!” Hắn nói, trong mắt lóe lên dã tính.
-”Ngươi đã nghĩ thông suốt, như vậy, ta có mưu kế..” Bạch Dã thấp giọng nói.
-”Nói ta nghe xem.”
Bạch Dã đem mưu kế nói ra, Vũ Tuyệt Luân khóe miệng chậm rãi cong lên.
-”Ngươi càng lúc càng lúc càng thông minh, Bạch Dã, hãy làm như vậy
đi! Chúng ta sẽ cho tên tiểu quỷ Đằng Tế một bất ngờ ngạc nhiên!” Hắn âm lãnh cười, mạnh mẽ nhấn ga, xe như dã thú phóng về phía trước.
Dã thú một khi ra khỏi lồng, sẽ nguy hiểm như thế nào, Đằng Tế, ngươi cứ chờ xem đi!