Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 33: Chương 33




...

...

_ Changmin!

Sau khi giao Sungyoung cho các Vampire bảo mẫu chăm sóc, Kibum ngay lập tức xông vào lâu đài tìm Changmin. Cậu không hiểu tại sao thằng nhóc đó lại lao vào nơi nguy hiểm như thế mà không chút do dự nào. Quả thật lúc nghe một Vampire nói rằng Changmin đã chạy vào lâu đài, Kibum chỉ muốn đấm cho thằng nhóc một quả, hành động mà chẳng suy nghĩ gì cả. Lỡ như...lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

Tên nhóc bướng bỉnh ngang tàng đó, lần đầu gặp mặt vì thương hyung mình mà khóc đẫm ngực cậu. Tuy Bum đã cố cư xử thật lạnh lùng nhẫn tâm, vậy mà lúc nào tên ấy cũng có thể cười đùa trêu chọc với cậu. Không phải không sợ, chỉ là sau khi sợ xong lại vẫn có thể vô tư trò chuyện ngay được, như thể cậu là một người rất dễ chịu ấy. Kibum không hiểu, từ bao giờ đã bắt đầu chú ý đến nụ cười của Changmin, cũng không hiểu, từ bao giờ ác cảm về con người...vì tên đó mà không còn quá gay gắt như trước...

Bàn tay mạnh mẽ vươn ra trong những giấc mơ...

Người sẽ sưởi ấm cho trái tim băng giá của ta...

Phải chăng chính là ngươi...?

Changmin...

_ Changmin! Ngươi ở đâu? Changmin...

_ Khụ khụ khụ...– Có tiếng ho phát ra ở gần đó, Kibum vội vã chạy lại xem.

_ Chang...hả?

_ Huhuhu...– Một đứa trẻ đang đưa tay dụi dụi mắt, miệng khẽ phát ra những tiếng rấm rức đáng thương.

_ Ngươi...– Kibum nhíu mày nhìn, đứa trẻ này là...

_ Huhu...Chun hyung àh...Hae sợ quá...

Cái miệng méo xệch đi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bầu bĩnh. Donghae đưa mắt nhìn người đang đứng phía đối diện, lại càng được thể khóc to hơn, như muốn ăn vạ với người đó rằng, tại sao nhóc không thấy Chun hyung đâu cả? Chun hyung đâu rồi?

_ Là Dã Vương...

Kibum giật mình nhận ra, đây là đứa trẻ mà Dã Vương ngầm chỉ định phải cứu sống. Nhóc này sau khi được Huyết Vương cứu thì nằm hôn mê mãi, không ngờ hôm nay đã thức dậy, có thể vì khói dày đặc khiến nó ngạt thở mà buộc phải tỉnh lại chăng?

_ Huhu...

Kibum nhanh chóng đến gần Donghae, nhấc bổng thằng nhóc đó lên rồi chạy ra khỏi lâu đài, định bụng sau đó sẽ quay lại tìm Changmin.

Khói vơi đi khá nhiều, có lẽ các Vampire bảo mẫu đã dập tắt được gần hết các đám cháy. Tuy vậy họ vẫn cẩn thận đi rà soát từng ngóc ngách trong lâu đài, ai cũng không ngừng thắc mắc, rốt cuộc chuyện này tại sao lại xảy ra, các đám cháy rải rác khắp nơi, nhưng mỗi đám chỉ tập trung cháy đúng một chỗ. Nếu là kẻ có ý hại lâu đài, ắt phải có cách làm mạnh tay hơn chứ...?

_ Kibum...

Hankyung thấy Kibum ôm một đứa trẻ chạy ra thì vội qua đỡ, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm câu nào đã thấy Kibum xoay người chuẩn bị quay trở lại lâu đài.

_ Đứng lại! – Chất giọng đanh thép hơn mọi khi rất nhiều, chứng tỏ người nói đang vô cùng tức giận.

_ Huyết Vương...– Kibum nhìn y, khó hiểu lên tiếng.

_ Sungyoung...là làm sao?

Y đương nhiên đã được thông báo về tình trạng của con nhỏ đó. Sự bực tức vì có kẻ dám làm loạn lâu đài còn chưa lắng xuống, nay lại thêm tin đứa em gái yêu quý gặp nạn, khó trách y lại có thái độ như thế...Huyết Vương là người ít khi thực sự tức giận, nhưng một khi đã nóng máu thì ngay cả Chúa tể cũng không muốn lại gần.

_ Lửa...cháy...

Kibum vừa trả lời vừa nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Sungyoung như một bó đuốc đỏ rực từ trên trời rơi xuống. Lửa cháy dữ dội như muốn đốt sạch da thịt xương cốt con bé, Kibum có chút nghi ngờ, dường như ngọn lửa đấy đã bị phù phép để lấy mạng quỷ nữ này.

_ Bị kẻ nào hãm hại hả?

Đôi môi y khẽ nhếch lên, trong thời điểm này, nụ cười đó như một dấu hiệu cho thấy tâm trạng muốn giết người ngay bây giờ của y – Trong lâu đài này có kẻ dám làm điều đó sao?

Phá hoại lâu đài, còn làm cho Sungyoung bị thương...

_ Cậu Jaejoong...– Một Vampire bỗng từ đâu chạy tới – Không thấy cậu Jaejoong đâu cả?

_ Sao? – Y quay ra, khuôn mặt đang nhăn nhó bỗng có chút căng thẳng. Con búp bê đó mà có mệnh hệ gì thì...

_ Vậy còn Changmin? – Gương mặt Kibum cũng lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng đối tượng quan tâm lại khác với Heechul và mọi người. Bum chỉ muốn biết thằng nhóc kia ra sao thôi.

_ Hình như cũng biến mất...

Vụt ~

_ Có chuyện gì thế này?

Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía trên khiến tất cả giật mình đồng loạt ngẩng đầu lên. Một bóng đen nhanh như chớp nhảy xuống, sau đó thì quay lại dang tay ra, đón lấy một bóng đen khác đang lao xuống.

_ Cám ơn...

Yoochun vừa cười vừa nhảy xuống khỏi vòng tay của Junsu. Nhẽ ra từ độ cao đó lúc thường gã cũng có thể đáp xuống được, chỉ vì bây giờ phải treo người trên không lâu quá nên chân tay có chút bủn rủn...Nghĩ lại tình cảnh lúc ấy...hừ, phải bám chân tên Chúa tể kia, thật là có chút mất mặt...

_ Bớt nói đi...– Junsu bặm môi lạnh lùng liếc gã một cái, đoạn đưa mắt nhìn đám người mặt mũi ngơ ngác đang đứng tụm lại trước mắt – Chuyện gì diễn ra thế? Ta thấy có khói, cháy sao?

_ Chuyện là...

Đứng trước một Huyết Vương đằng đằng sát khí đã sợ lắm rồi, giờ lại thêm cả Dã Vương mặt mũi nghiêm trọng không ngừng dò hỏi, các Vampire đùn đẩy nhau trả lời, sau cùng vẫn chẳng có tên nào dám đem thân ra chịu trận.

_ Có ai đó đã đốt lửa trong lâu đài...– Rốt cuộc Kibum là người dũng cảm dám đứng ra trình bày – Đám cháy không lớn, nhưng rải rác ở nhiều nơi, và...cũng có chút tai nạn nữa...

_ Tai nạn...? – Đôi mắt của Junsu nheo lại.

_ Sungyoung bị bỏng...

Kibum vừa nói vừa đưa mắt về một phía, đó là nơi các Vampire bảo mẫu đặt con bé ở đó, vì không chắc lâu đài đã được dập tắt hết lửa chưa nên không ai dám đem Sungyoung vào trong, đành phải ở ngoài sơ cứu vết thương cho nó.

_ Donghae!

Trong khi Junsu tiến đến chỗ Sungyoung nằm thì Yoochun từ phía sau bỗng chạy vọt lên. Đứa trẻ đó, Donghae của gã, nhóc đang đứng gần chỗ đấy, gã thấy nó rồi!

_ Chun hyung...oa oa oa...

Donghae vội vươn đôi tay nhỏ ra ôm chầm lấy Yoochun, nước mắt cứ thế mà bật ra thôi. Nhóc không hiểu có chuyện gì xảy ra với mình, chỉ biết rằng nhóc đã phải xa Chun hyung lâu lắm rồi.

_ Donghae...– Junsu nhìn cảnh đoàn tụ trước mắt, miệng khẽ lẩm bẩm tên đứa trẻ ấy, sau đó thì nhanh chóng cúi người xuống xem tình hình của Sungyoung.

_ Đừng nhìn ta như thế...có phải lỗi của ta đâu, ta cũng bất ngờ cơ mà...

Heechul đột nhiên lên tiếng càu nhàu. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn y, không ai hiểu y nói cái gì, nói với ai? Bởi vì hiện tại y đang đứng khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhìn vào một điểm không xác định phía đối diện, khuôn mặt cau có vừa bực tức vừa khó chịu.

_ Hừ...hyung trông coi lâu đài rồi để thành ra thế này...– Junsu quay ra nhìn Heechul, dường như chỉ có mình nó là hiểu những lời vừa rồi Heechul nói với ai –...còn muốn giải thích gì nữa với Yunho hyung sao?

_ Chúa tể? A...– Phải đến lúc này các Vampire mới ngỡ ra, sau đó thì không ai bảo ai cùng ngẩng đầu lên nhìn theo một hướng.

Đúng thế, những lời vừa rồi, Huyết Vương chính là nói với Vampire phát ra sát khí nặng nề đang lơ lửng trên không trung kia...

_ Jaejoong đâu?

Câu hỏi đầu tiên của hắn. Từ lúc bay đến nơi đã thấy lâu đài rơi vào tình trạng khói trắng phủ đầy, Vampire náo loạn chạy khắp nơi, còn có một đám đứng tụm lại trước lâu đài nữa.

Hắn đến giờ vẫn lơ lửng ở trên cao chưa đáp xuống, lặng lẽ theo dõi sắc mặt cũng như cuộc đối đáp của Junsu với các Vampire. Sau đó thì đột nhiên nhìn chăm chăm vào Heechul, đôi mắt sắc lạnh vì cách nhìn ấy mà càng khiến người khác phải lạnh tóc gáy. Đến nỗi mà y phải khoanh tay hậm hực phân bua “có phải lỗi của ta đâu...”

_ Kim Jaejoong đâu?

Câu hỏi thứ hai, sau khi hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần vào đám đông phía dưới, không thấy người đó.

_ Chúa tể, cậu Jaejoong...– Lần này còn đáng sợ hơn ban nãy, đến cả Kibum cũng không dám mở miệng. Cả đám đưa mắt nhìn nhau...

_ Jaejoong của ta đâu?

Câu hỏi thứ ba, giọng vẫn đều đều, chỉ có điều nó càng ngày càng trầm xuống.

_ Chạy trốn rồi...

Chạy trốn...?

...

Từ khi nào trở nên si mê kẻ đó đến vậy?

Không biết!

Từ khi nào bắt đầu suy tính mọi thứ để được ở bên kẻ đó như thế?

Không biết!

Từ khi nào...cả quỷ nữ cũng biết yêu thế này...?

Không biết...!

Kigin chỉ biết, ả sẽ không còn cơ hội chiếm được tình cảm của kẻ đó nữa. Ả không hiểu tại sao lúc Hanyeon rủ cả bọn lên quậy lũ Hunter khu Đông, ả lại không cảm thấy nghi hoặc hay chần chừ gì cả. Hanyeon nói, nếu giúp các oppa trừ khử Hunter, có thể các oppa sẽ chú ý đến chúng ta một chút, sẽ quý chúng ta hơn một chút...Kigin không phải kẻ ngây thơ, vậy tại sao lúc đó lại tin lời Hanyeon?

Khi ấy, Hanyeon đã đến trước mặt ả và nói rằng “Kigin, chúng ta cần chạy trốn khỏi đây thôi, nếu còn ở lại sẽ bị trừng phạt...”. Và với lý do, rằng đó chỉ là cách mà Hanyeon dùng để cướp lấy gươm bạc ở khu Đông. Ả ta có thể dùng mọi cách để chiếm được Hankyung, vậy còn Kigin thì sao? Có được gươm bạc, đánh thức được Hunter Vương, người ả yêu sẽ ra sao? Kigin cảm thấy mình đã gián tiếp giúp Hanyeon lấy gươm bạc, ả phẫn nộ, ả điên cuồng, ả muốn xông vào giết Hanyeon. Thế nhưng, lúc đó ả lại nhìn thấy cậu. Kim Jaejoong, kẻ được người ấy yêu, được người ấy ôm, được người ấy hôn, được người ấy đối xử thật dịu dàng...vậy mà vẫn nuôi ý định bỏ trốn. Sự căm phẫn và ghen tị dồn nén trong bao lâu cùng lúc bùng phát. Kigin nghĩ, ả đã không còn cơ hội được ở bên Yunho, vậy thì kẻ khác cũng không thể, đặc biệt là Kim Jaejoong, cậu ta lại càng không xứng. Bởi vậy, Kigin biến hình, dùng móng vuốt cắp Jaejoong đi, ả sẽ đem cậu đến một nơi, thật xa. Sau đó đem tất cả sự bức xúc trong lòng mình cụ thể hoá bằng hành động, hành hạ cậu ta, dày vò cậu ta, khiến cậu ta sống không bằng chết...Cho dù ả có thể sẽ chết thảm sau khi làm việc ấy, nhưng thế thì đã sao? Đằng nào cũng không thể có được tình yêu của kẻ đó...

_ Kigin, thả ta ra...

Giọng Jaejoong gần như lạc hẳn đi. Cơ thể lơ lửng trên không trung, da thịt bị vuốt sắc cào vào, chân tay vùng vẫy và miệng thì gào thét suốt từ nãy đến giờ. Cậu nghĩ mình đã phải ngất từ lâu rồi, nhưng mà có động lực nào đó khiến Jaejoong không thể ngất đi được. Cậu không biết sự la hét và chống cự của mình có tác dụng không, nhưng biết đâu đấy, nhỡ Vampire nào có thể nghe hay thấy cậu đang bị quỷ nữ bắt đi, họ sẽ ra giúp thì sao? Cậu không thể bỏ lỡ, cho dù chỉ là một tia hi vọng.

_ Ngươi bị điếc sao? Ta đã nói ta không muốn đi nữa, ta muốn về với Yunho! A...– Jaejoong kêu lên đau đớn khi cảm thấy bộ móng đang đặt trên tay mình đột nhiên siết chặt hơn.

_ Hộc hộc...mình chết mất...

Không phải Kigin không muốn hất thằng nhóc đang bám chặt vào chân mình xuống. Chỉ là ả đã thử nhưng không thể, Changmin bám rất chặt, hơn nữa nếu ả cứ cố dùng sức tách thằng nhóc đó ra, chỉ sợ sẽ làm mất sức chính mình, rồi ả sẽ bay chậm đi, như thế thì lúc Vampire phát hiện ra hai anh em nhà này đã mất tích rồi kéo nhau đuổi theo, ả sẽ gặp nguy mất.

Đó là lý do mà Changmin, cho đến giờ phút này vẫn có thể vừa than trời vừa bám vào chân quỷ nữ. Thằng nhóc không giống Jaejoong hyung, nó không cật lực gào thét hay vùng vẫy mà chỉ im thin thít bám chân quỷ nữ. Changmin cảm thấy nôn nao, cảm thấy mệt mỏi, nhưng lúc này nó mà buông tay, đảm bảo nó sẽ rơi tự do xuống mà Kigin cũng chẳng thèm để ý đến. Changmin nhận ra rồi, quỷ nữ này chẳng tốt đẹp gì cả, người ả muốn bắt là Jaejoong hyung, vậy nên hyung có chống cự thế nào ả cũng quyết quắp hyung đi bằng được, còn nó...A, nhức tay quá, Jae hyung cứu em...không được, Jae hyung cũng đang bị bắt...

Kibum, cứu ta...

_ Đồ quỷ nữ chết tiệt...độc ác, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ghen tị phải không?

Jaejoong to mồm gào lên, cậu chịu hết nổi rồi. Tại sao lúc nào cũng bị con gái đánh ghen thế này? Cậu thừa nhận đã có lúc cậu mong được cô gái này giúp thoát ra khỏi lâu đài, thế nhưng xem xem, động cơ của cô ta chẳng tốt đẹp gì, cô ta muốn hại cậu.

_ Đúng, ghen tị...– Kigin nhếch mép cười, đôi cánh tăng thêm lực đập mạnh hơn nữa.

_ Á...– Changmin cảm thấy đầu óc mình vô cùng choáng váng, đôi tay của nó bắt đầu trượt xuống.

_ Changmin...– Jaejoong kêu lên, cố nhoài người về phía sau túm lấy Changmin.

_ Lộn xộn quá! – Vì mục đích của Jaejoong chính là làm Kigin cảm thấy khó khăn khi bay, vậy nên cậu cứ tiếp tục nhoài người ra sau, giãy giụa, vung vẩy đủ kiểu...

_ Changmin Changmin, cố lên...

Tình trạng bây giờ không biết nên cố kiểu gì nữa, Changmin nghe Jaejoong động viên thì chỉ biết cắn răng khóc thầm. Trong khi đó Kigin đã quyết định sẽ xử lý dứt điểm thằng nhóc dai hơn đỉa kia. Ả dừng bay, bắt đầu tập trung trong việc đưa chân còn lại đạp Changmin.

_ Không được...

Tất nhiên Jaejoong không đời nào để yên cho Kigin làm thế. Trong khi ả quỷ nữ cố đạp Changmin ra, thì cậu cũng cố gắng dùng mọi cách túm vào đôi cánh của Kigin. Jaejoong nhớ cậu đã nghe ai đó nói rằng, đôi cánh là điểm yếu của qủy nữ, muốn hạ gục quỷ nữ cứ nhằm vào đấy.

_ Jaejoong hyung...– Changmin thều thào cố bám chặt tay, kiên cường trụ lại.

_ Hừ, thối tha...– Kigin vừa tìm cách đẩy Changmin ra, vừa vỗ cánh liên tục nhằm duy trì trạng thái trên không và tránh để Jaejoong chạm vào cánh mình.

_ Không được đụng vào Changmin, không được làm hại anh em ta...– Tình huống lúc này thực sự dở khóc dở cười. Ba kẻ trên cao không ngừng tấn công nhau, một kiểu lộn xộn khó nói thành lời.

_ Chết tiệt...

Kigin lảo đảo bay xuống, ả vốn muốn ở trên cao để dễ bề xử lý Changmin và khống chế Jaejoong hơn, nhưng mà nếu cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này, ả sợ rằng mình sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, đây đã là khu vực có con người rồi, nếu bị người thường bắt gặp sẽ rất rắc rối.

_ Quỷ nữ khốn khiếp...

_ Sathucocunukioooi...

Xoẹt...

Luồng sáng xanh từ nơi nào đó bỗng nhiên phóng ra, và trước sự sửng sốt của cả ba, nó đã xuyên thẳng vào ngực Kigin.

_ A...– Máu từ trong miệng hộc ra, Kigin trong sự bàng hoàng bắt đầu lảo đảo ngã xuống.

Bịch.

_ Changmin...

_ Jaejoong hyung...

Hai anh em vẫn chưa thể bình tĩnh sau một loạt chuyện như vậy, cho dù cả người đang đau nhức đến kinh khủng, nhất là sau cú chạm đất không mấy nhẹ nhàng kia, nhưng vẫn lao vào ôm nhau run rẩy.

_ Cái...gì...– Kigin ôm ngực thở dốc, đưa mắt tìm kẻ vừa tấn công mình.

Soạt...

Một thằng nhóc áo choàng đen trạc tuổi Changmin không biết từ đâu lò dò bước ra, trên tay cầm đũa thần, khuôn mặt có chút kiêu căng nhìn vào Kigin thách thức, đưa mắt nhìn hai anh em đang ôm nhau phía kia, rồi lại quay ra nhìn Kigin.

_ Ngươi...đã biết sự lợi hại của phù thuỷ bọn ta chưa? Hahaha...

Hoá ra nó không có yếu, lúc trước vì bị bất ngờ bắt đi mới không đánh lại tên mắt trắng cánh đen kia. Bây giờ gặp được đồng bọn của tên đó, xem xem nó đã làm được những gì này.

_ Phù...thuỷ...– Kigin khó khăn gằn từng tiếng, quỷ nữ và phù thuỷ có thù oán gì? Tại sao...

_ Hứ...– Hongki đi đến chỗ Jaejoong và Changmin – Chào, hai ngươi...là con người phải không? Bị yêu nữ kia bắt đi ăn thịt à?

_ Ưmh...– Jaejoong là người bình tĩnh hơn, vậy nên nhìn Hongki gật gật đầu, sau đó như thấy chưa đủ vội nói thêm –...quỷ nữ đó định giết bọn ta...

_ Quỷ nữ sao? – Hongki nghiêng đầu nghĩ ngợi, loài này nó chưa nghe đến bao giờ.

_ Cảm ơn vì đã...a cẩn thận! – Changmin đang định nói cảm ơn thì đột nhiên lại hô to lên.

_ Sao? – Hongki vội xoay người, ngay sau đó đã thấy quỷ nữ kia giơ móng vuốt chìa răng nanh lao về phía mình.

_ Á Á Á Á Á Á...

Gràoooooo...

_ Doginukacatotinhonuca...– Chỉ kịp giơ đũa thần về phía trước, cả nhìn cũng không nhìn, Hongki hốt hoảng đọc bừa một câu thần chú, trong lòng âm thầm cầu nguyện mình vừa đọc thần chú chiến đấu.

_ AAAAAAAAAAAAAAAÁ...

Bùm.

...

Trong đại sảnh lớn, các Vampire đứng yên lặng chăm chú nghe từng lời Hankyung nói ra. Thi thoảng lại có những tiếng hít thở ngạc nhiên, rồi những tiếng lẩm bẩm tức giận...đến cả Huyết Vương Heechul, có lúc cũng đã căm phẫn nhếch môi cười. Chạy trốn, đốt lâu đài để chạy trốn...

_ Bóng bay chứa dầu hoả có lẽ đã được chuẩn bị từ trước, chỉ cần phát cho những đứa trẻ, chúng nó sẽ theo trò chơi mọi khi mà ném vào nến...

Hankyung nói ra những phân tích của mình, theo những gì đám trẻ kể lại, cùng với những dấu vết có ở lâu đài, thật nhanh cả cái kế hoạch chạy trốn của Jaejoong và Changmin đã bị vạch ra.

_ Ra thế...

Kibum gật gù. Lúc đó hoá ra chỉ là để cầm chân thôi, Changmin à Changmin, ngươi đã làm tốt lắm đấy. Đánh lạc hướng ta...khi ấy, ta đã thật sự quên mất nhiệm vụ trông chừng ngươi mà Huyết Vương giao cho...chỉ vì quá hạnh phúc vui vẻ...

_ Kế hoạch có đầu tư đấy! Thật đáng khen...–Junsu khẽ tán thưởng, nguyên việc Kim Jaejoong dám nghĩ đến việc bỏ trốn đã là rất đáng khen rồi.

_ Thực sự là thế sao?

Trong tích tắc, đôi mắt của hắn ánh lên một tia đau đớn thất vọng, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại, u tối bình thản đến không thể xác định nổi cảm xúc...

_ Đã rất rõ ràng rồi...– Heechul vừa nói vừa đánh mắt sang phía Junsu và Kibum, tay nắm chặt vũ khí, thở dài.

Vụtttt...

Nhanh như một tia chớp, vị Chúa tể lạnh lùng không nói một lời phóng ra phía cửa. Tất cả các Vampire đều kịp trở tay, tuy nhiên Heechul, vì đã chuẩn bị từ trước nên có thể dễ dàng đứng chặn hắn lại.

_ Tránh ra!

Yoochun đứng dưới sảnh chứng kiến cảnh đó, khi nghe thấy giọng nói này bỗng nhiên cảm thấy lạnh người. Chất giọng như từ dưới địa ngục vang lên đó, cũng như lần hắn san bằng cả ba khu Hunter, cảm giác muốn giết người, muốn hút máu người. Yoochun cho dù chỉ nghe câu chuyện một cách chắp vá cũng phải thắc mắc, rốt cuộc cái người Kim Jaejoong đó là ai? Là ai mà có thể khiến Yunho trở nên điên cuồng như thế?

_ Yunho, không được đi...– Khuôn mặt Heechul đanh lên một cách đáng sợ – Ngươi dùng tâm trạng này để đến thế giới loài người tìm Jaejoong sao?

_ Nếu không tránh ra...

Bá khí mạnh kinh khủng từ từ toả ra, cả cơ thể hắn gồng lên, như thể muốn thay cho lời còn lại cảnh báo rằng, hắn sẽ thẳng tay với tất cả những ai cản đường.

_ Ta không cấm ngươi đi tìm Jaejoong, chỉ là cho đến khi chưa xác định rõ vị trí của cậu ta...– Heechul khẽ phất tay ra lệnh cho Junsu, nó ngay lập tức hiểu ý mà tung lên một thứ – NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP RA KHỎI TOÀ LÂU ĐÀI NÀY...

Roạttt...

Leng keng!

_ Cái gì? Các ngươi dám...

Dám dùng xích bạc khống chế ta? Heechul, Junsu, Kibum...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.