...
Thanh gươm đáng sợ không ngừng phát ra thứ ánh sáng màu bạc, lại luôn luôn lơ lửng như muốn thoát khỏi tầng tầng lớp lớp dây xích đang trói quanh thân nó. Kibum nhẹ nhàng đi đến, mỉm cười với thứ vũ khí đắc lực của mình, bàn tay giơ lên.
Tách!
Một mắt xích bị chặt đứt, không làm cho toàn bộ dây xích bao quanh rơi ra, nhưng đủ để gươm bạc có thể tự thoát được. Bởi vì bên ngoài còn có khá nhiều Vampire đang đứng canh nên Hunter Vương không thể mang gươm bạc ra ngoài. Ngài chỉ kín đáo giải thoát cho nó như vậy, để lúc nào ngài ra lệnh, gươm bạc sẽ tự giải thoát mà bay đến chỗ ngài. Giữa chủ nhân và vũ khí luôn có một mối rằng buộc, chính là ở những lúc như thế này.
...
Kibum chậm rãi đi về phòng, không che giấu nổi đắc ý mà nhếch mép cười. Mọi việc đều thật thuận lợi, gần như cả toà lâu đài đã tin Kim Jaejoong là Hunter Vương, Chúa tể Vampire đang tuyệt vọng dò tìm sự thật, Huyết Vương hoang mang không biết xử trí mọi việc ra sao...Dường như chỉ còn mình Kibum là người bình tĩnh nhất ở đây, thế nên mới được giao xử lý nhiều việc quan trọng. Ví dụ như việc đi kiểm tra gươm bạc ban nãy vậy...
Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ trừ một việc...
Mà Hunter Vương đã hoàn toàn quên mất...
_ Kibum... - Cánh cửa vừa mới mở ra, còn chưa kịp bước chân vào đã bị gọi giật lại. Kibum bực mình quay đầu, sau đó thì cả cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.
Là thằng nhóc đó, kẻ đã gián tiếp khiến Kibum thực sự chìm sâu vào giấc ngủ.
_ Ngươi...
Changmin bặm môi nhìn người phía đối diện. Vì gần đây giữa hai người có xảy ra vài chuyện chẳng hay ho gì nên cả hai đều cố tránh mặt nhau. Tuy nhiên đến giờ thì Changmin có muốn cũng không thể tiếp tục tránh được nữa.
_...
Thằng nhóc đó vừa mới lên tiếng, cơ thể đã bắt đầu phát run. Chẳng nhẽ chỉ vừa nghe giọng nói của nó, tên Kibum kia đã xao động mạnh vậy sao? Hunter Vương khó chịu ôm ngực, nhíu mày một cái rồi đi thẳng vào phòng, còn giơ tay đóng cửa thật mạnh.
_ Đừng...ÁAAAA...
Chẳng nhẽ mình đã bị người ta ghét đến thế? Changmin thấy cánh cửa kia dần sập lại thì vội vàng xông lên. Vốn định dùng cả người để ngăn cản, tiếc rằng lúc ấy chỉ có bàn tay là kịp thời với tới. Và rồi cửa đóng ập lại, chèn luôn lên cả vật thể vô duyên đang cố thò vào trong, thế là Changmin gào toáng lên.
_ Sao rồi?
Đúng ba giây sau tiếng hét ing tai của Changmin, cánh cửa bật mở, người trong phòng nhanh chóng lao ra nắm lấy bàn tay Min, khuôn mặt sốt sắng nhìn xuôi nhìn ngược bàn tay đang mềm oặt ấy.
_ Kibum, cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta... - Changmin vừa cười vừa rớt nước mắt. Cười là vì vui khi Kibum chịu đối mặt với mình, còn rớt nước mắt là vì bị kẹt tay vào cửa thật sự rất đau.
_ A... - Như bị điện giật mà giật nảy lên, Hunter Vương vội buông bàn tay Changmin ra, trợn mắt đứng sững người.
Vừa rồi, hoàn toàn là phản xạ...Khi ngài còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, cơ thể đã lao ra, đến khi định thần lại thì thấy bản thân đang cầm tay thằng nhóc ấy xoa xoa vuốt vuốt. Hunter Vương kinh ngạc nhìn vào hai bàn tay mình, cho dù chỉ là trong chốc lát thôi, nhưng cơ thể này đã không theo sự điều khiển của ngài. Thằng nhóc kia...chết tiệt, thằng nhóc Kibum kia vẫn chưa hoàn toàn chìm xuống. Nó vẫn còn vương vấn cái gì? Đồ ngu ngốc đó vẫn còn nuôi hi vọng gì sao?
_ Kibum... - Changmin hơi cau mày trước thái độ của Kibum, nghĩ nghĩ một chút rồi coi như không có gì, đoạn tiến đến gần, khẽ chạm tay vào cậu ta – Ngươi có thể cho ta đi gặp Jaejoong hyung được không?
Tất nhiên Changmin biết chuyện gì đang diễn ra với hyung mình, nó rất muốn đến thăm cậu, tuy nhiên Huyết Vương và Vampire trong toà lâu đài này lại một mực từ chối. Họ không muốn cho Changmin gặp Jaejoong, có thể là vì sợ nó sẽ dẫn Jaejoong hyung bỏ trốn lần nữa chăng? Changmin cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng giờ nó chẳng thể biết được hyung mình đang ra sao, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn chỉ còn cách là đến đây tìm sự giúp đỡ của người này mà thôi.
Phần cơ thể bị Changmin chạm vào bất chợt nóng lên, vẻ mặt buồn buồn cầu xin của nó làm trái tim đập dồn dập, yêu thương lưu luyến đang trỗi dậy thật mạnh mẽ. Hunter Vương căm tức nghiến răng, những cảm xúc này nếu không phải từ kẻ yếu đuối kia thì còn có thể từ đâu? Rõ ràng đã ngủ say rồi, rõ ràng đã chìm vào những giấc mộng ngọt ngào ở sâu trong cơ thể này rồi, vì sao còn mơ màng tỉnh dậy? Là vì nhìn thấy Changmin, vì nghe tiếng Changmin nói, vì chạm vào nó? Kibum, thật không hiểu nên nói cậu ta là yếu đuối hay mạnh mẽ đây. Dễ dàng để Hunter Vương lợi dụng chiếm đoạt thể xác, nhưng lại không dễ dàng buông xuôi để thể xác này trọn vẹn thuộc về ngài. Hunter Vương có cảm giác, chỉ cần có một biến cố nào đó liên quan đến thằng nhóc Changmin này, Kibum sẽ chính thức tỉnh dậy, thậm chí còn có thể đẩy linh hồn ngài ra ngoài không biết chừng.
_ Được không? – Changmin thấy Kibum mãi chưa trả lời thì sốt sắng lay lay – Cho ta đi gặp hyung ấy, chỉ nói chuyện một chút thôi cũng được...
_ NGƯƠI!...
Hunter Vương đột nhiên lồng lên, dùng sức túm chặt vào hai bả vai Changmin, đôi mắt ánh lên những tia tàn độc. Muốn giết thằng nhóc này, muốn giết nó, mối hiểm hoạ lớn nhất khiến kế hoạch của ngài thất bại, ngài muốn giết nó ngay lập tức!
Thế nhưng, sức mạnh vốn dĩ đã dồn cả vào hai tay, đến lúc muốn xuất ra lại cứng đơ hết cả. Lý trí buộc cơ thể ra tay, nhưng cơ thể lại ngoan cố ngăn lại sức mạnh căng tràn ấy. Thằng nhóc đó đang bảo vệ Changmin, nó dám công khai chống lại ngài. Hunter Vương lại càng thêm điên cuồng, sử dụng thật nhiều sức mạnh để có thể điều khiển cho hai bàn tay kia siết vào cổ Changmin.
Cho dù Hunter Vương đang phải đấu tranh dữ dội như vậy thì nó cũng chỉ diễn ra bên trong cơ thể ngài, bên ngoài lại giống như đang run rẩy, mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.
_ Kibum...
Changmin ngơ ngác nhìn những biểu hiện kỳ lạ của người trước mặt, ánh mắt đó nửa như muốn giết nó ngay lập tức, nửa lại tràn ngập yêu thương muốn ôm nó vào lòng. Đôi tay đặt tại hai vai siết chặt đến đau nhức, Kibum đang phải đấu tranh cái gì sao? Kibum...mà...đây có phải là Kibum không?
Phụt!
Cuộc chiến giữa hai linh hồn cuối cùng cũng kết thúc, Hunter Vương bụm miệng phun máu, linh hồn kia sau khi náo loạn một hồi đã chìm xuống, để lại cho ngài cơ thể bị tổn thương không nhỏ.
_ Kibum! – Changmin hốt hoảng vươn tay đỡ.
_ CÚT ĐI! - Phải tránh xa thằng nhóc này, càng xa càng tốt. Hunter Vương đẩy mạnh khiến cho Changmin ngã dúi xuống đất, sau đó thì chui nhanh vào phòng khoá chặt cửa lại.
Ngồi trong phòng vừa cố hồi phục phần sức mạnh mới mất đi, Hunter Vương vừa rối loạn suy nghĩ. Lúc trước ngài đã nghĩ, ba ngày mà Chúa tể Vampire yêu cầu là không có gì đáng lo, đó chỉ như càng kéo dài thời gian đau đớn của kẻ đó mà thôi. Thế nhưng lúc này, sau khi vừa chạm trán với Changmin, Hunter Vương mới hiểu ra thời hạn ba ngày là quá nhiều. Ai biết được trong ba ngày ấy thằng nhóc Changmin kia còn đến tìm Kibum bao nhiêu lần, và ai biết được rằng linh hồn Kibum trong cơ thể này sẽ trỗi dậy bao nhiêu lần nữa?
Trước ngực vẫn còn hơi đau, như để chứng minh cho Hunter Vương thấy, nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian thế này thì hậu quả ngài nhận được sẽ ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí nghiêm trọng đến mức Kibum thật thức dậy và đẩy linh hồn của ngài ra khỏi cơ thể này. Điều đó không thể xảy ra được...
Hay ít nhất là, trước khi Chúa tể Vampire bị thiêu chết, nó không thể xảy ra được...
.
...
Jaejoong sốt ruột đi qua đi lại bên trong căn phòng, sau cùng lại cảm thấy hơi choáng váng mà nằm vật xuống giường, thở dài một hơi miên man suy nghĩ.
Yunho chỉ có thể giúp cậu không phải tiếp tục ở trong ngục tối nữa, chứ để cậu tự do như trước thì không thể. Vậy nên giờ Jaejoong mới phải buồn chán ngồi trong căn phòng cửa khoá chặt như này. Dù hắn đã nói sẽ không rời khỏi cậu, nhưng mà vì thời gian để tìm ra sự thật không nhiều trong khi mọi chuyện vẫn rất mờ mịt, nên hắn buộc phải để Jaejoong bị nhốt một mình ở đây. Ba ngày àh? Liệu có tìm được Hunter Vương thật sự trong ba ngày không đây?...
_ Haishhh...
Lại lần nữa chán nản thở dài, Jaejoong buồn bã vươn tay lên cái tủ đầu giường lấy một quả táo xuống gặm. Cái này có lẽ là Hankyung chuẩn bị cho cậu, chứ hắn chưa đạt đến mức chu đáo với tâm lý đến vậy. Thế mới nói, cho dù trong toà lâu đài này ai cũng khiếp sợ tránh né khi biết cậu là Hunter Vương, nhưng sự quan tâm và lo lắng bao lâu nay đâu thể dễ dàng biến mất như vậy. Tỉ như việc họ chưa bao giờ làm Jaejoong đau, chưa bao giờ để cậu đói hay khát, thậm chí thức ăn bổ dưỡng vẫn được mang đến đều đều. Jaejoong tự dưng lại lạc quan nghĩ, như này cũng chẳng khác gì đang nằm một chỗ dưỡng thai cả. Nếu như ba ngày tới không bị đem lên dàn nướng chín, thì đây chính xác là một kiểu dưỡng thai!
Rột rột rột...
Cái miệng không ngừng chuyển động trái phải, dập lên dập xuống, năng suất rất hiệu quả mà đem cả đĩa táo trên đầu giường giải quyết hết. Ngay khi Jaejoong đang thoả mãn bò xuống giường đi lấy tăm xỉa răng thì bỗng dưng “phụt” một phát, căn phòng tối om.
_ A...gì vậy...
Bầu không khí đáng sợ chợt ập đến bao phủ khắp nơi khiến Jaejoong rùng mình, cậu vội vàng nhảy lên giường, túm chăn quấn quanh người.
_ Ai...ai tắt đèn thế...Yunho, anh đến hả?
Không một âm thanh đáp lại, cả căn phòng chìm vào sự yên lặng đáng sợ.
Cạch!
Cánh cửa đột nhiên bật mở, Jaejoong giật mình chui hẳn vào trong chăn nhắm tịt mắt lại. Thế nhưng bầu không khí vẫn im lìm một cách kỳ quái, và sau đó cũng chẳng xảy ra chuyện gì nữa. Cậu thò mặt ra khỏi chăn, cẩn thận đưa mắt nhìn khắp phòng. Chẳng có gì cả, vì vốn dĩ tối đến mức chẳng nhìn thấy được gì!
Jaejoong hít một hơi lấy dũng khí, sau đó bước xuống giường, nếu chỉ nằm im vậy chờ diễn biến tiếp theo chắc cậu sẽ đau tim mà chết mất. Tốt nhất là không nên để bị động, cậu cần tìm hiểu xem có cái gì đang diễn ra với căn phòng của mình.
_ Có ai không?
Vampire đứng canh trước phòng đâu mất rồi? Jaejoong giơ hai tay lên phía trước quơ quào, không có ai cả. Mà sao không chỉ phòng cậu, cả những phòng khác cũng tối om om vậy? Mất điện toàn lâu đài hả? Nhưng trong lâu đài còn có rất nhiều chỗ thắp lửa cơ mà? Sao cũng tắt hết cả vậy?
U...u...
_ AI?
Cảm giác có thứ gì đó vừa lướt qua mình, Jaejoong vội kêu lên một tiếng rồi đem cả người nép chặt vào tường. Yunho...Yunho...Yunho...trong miệng không ngừng lẩm nhẩm tên hắn. Nếu đổi lại là hắn, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đứng tại chỗ chết nhát thế này đâu, hắn rất mạnh mẽ, rất dũng cảm, rất ra dáng đàn ông...Nghĩ vậy cậu như được tiếp thêm sức mạnh, quyết tâm dằn lòng đi tiếp. Rốt cuộc là ai đang trêu đùa cậu? Trong tình trạng hiện nay, người của toà lâu đài này sẽ chẳng ai có tâm tư mà bày mấy trò này cả. Vậy tức là đây không phải một trò đùa! Tắt điện, mở cửa, dụ cậu ra khỏi phòng và lần mò trong đêm tối thế này, đều là cố ý...Nhưng mà vì mục đích gì chứ?
Vì mục đích gì?
Câu hỏi đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu Jaejoong, cho đến khi dãy hành lang nơi cậu đang đứng phụt lên lửa sáng.
Jaejoong chết sững nhìn người đang nằm rạp phía trước mặt mình, bên cạnh người đó còn có thanh gươm bạc vấy máu đỏ.
_ KIBUM! – Heechul thất thanh kêu lên, vội vã nhào về phía Kibum, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
_ Cậu ấy... - Kibum khó nhọc nói từng từ, đôi môi nhợt nhạt không ngừng run lên - Cậu ấy...muốn bỏ trốn...
Trong phút chốc Jaejoong như hiểu ra tất cả...
Cậu không phải Hunter Vương!
Hunter Vương không phải cậu, mà là kẻ đã hai lần giăng bẫy cậu, khiến cho mọi người tin vào những gì kẻ đó sắp đặt.
_ Chúa tể, Huyết Vương, bốn Vampire canh cửa đều bị hạ bởi gươm bạc rồi!
Một Vampire từ đâu chạy tới kích động hét lên thông báo. Vết chém từ gươm bạc rất đặc biệt, từ nơi bị chém, cơ thể Vampire sẽ dần rữa ra, lan khắp toàn thân, sau đó thì tan biến...
Hắn từ từ bước đến gần cậu, không giống như những Vampire khác đang rất nổi giận cùng hoang mang, hắn vẫn thật bình tĩnh.
_ Yunho... - Jaejoong đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Tất nhiên không phải vì sợ, cậu đã biết mình không phải Hunter Vương, vậy thì còn gì đáng sợ hãi nữa. Nhìn sâu vào mắt hắn, không phải để giải thích, chỉ muốn hỏi một câu – Anh có tin em không?
_ Tin...!
Hắn nắm lấy bàn tay Jaejoong, đưa lên miệng và đặt một nụ hôn vào đó. Hắn tin, bàn tay này chưa từng đụng vào gươm bạc.
_ Vậy thì tốt rồi...
Jaejoong mỉm cười nhìn hắn. Không cần để ý tới những ánh mắt căm tức mà Vampire đang dành cho mình, không cần để ý đến nét mặt điên cuồng của Heechul, chỉ cần một từ “tin” từ hắn...
_ LẬP TỨC CHUẨN BỊ DÀN HOẢ THIÊU!
Huyết Vương phẫn nộ, thật đáng sợ!
.
...
Thật may vì cơ thể Kibum có một nửa là người, vậy nên cho dù có bị gươm bạc đâm phải cũng không đến mức thê thảm hơn những Vampire khác. Hơn nữa vết chém kia không quá nghiêm trọng, chỉ mới sượt qua bụng một chút. Đấy là những gì người ngoài nghĩ.
Còn với Kibum, dù chẳng có nửa dòng máu con người cậu ta cũng chẳng hề hấn gì khi bị gươm bạc đâm phải. Hơn nữa vết chém kia sao có thể nghiêm trọng được, khi nó là tự cậu ta gây ra cho mình. Đấy chỉ là cách để đá phăng cái thời hạn ba ngày kia đi thôi. Tên Huyết Vương đó, tuy rằng nhiều lúc rất đáng ghét, nhưng bản chất vẫn là một vị Vương vô cùng yêu thuộc hạ. Biết tin Vampire bị Jaejoong cầm gươm bạc đâm chém lung tung thế làm sao không nổi giận cho được? Chỉ tiếc rằng tên Chúa tể ấy, phản ứng của hắn thật sự làm người khác khó hiểu. Không lẽ vì quá yêu nên đã trở nên mù quáng rồi, đến một chút tức giận cũng chẳng thấy, còn ngu xuẩn mỉm cười với con người đó nữa.
_ Kibum, cậu đừng cử động nữa, sẽ rất khó bôi thuốc... - Hankyung khó hiểu nhìn vẻ mặt đăm đăm của Kibum, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
_ Ừmh...
Thực ra chẳng cần phải bôi thuốc cũng sẽ tự khỏi được, thậm chí nếu cần Kibum có thể làm cho vết thương này lành lại ngay tức khắc. Tuy nhiên làm vậy sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ, bởi vậy vẫn phải bày ra bộ dáng đau đớn khổ sở một chút...
Hankyung vừa loay hoay với hộp đựng thuốc vừa không ngừng thở dài. Không ngờ mọi việc lại tiến triển đến mức này rồi, bây giờ chắc dàn thiêu cũng được chuẩn bị gần xong. Hẳn là Heechul đang rất tức giận, nhiều Vampire như vậy chết bởi gươm bạc, mà lại ngay trong lâu đài...
Lúc đó toà lâu đài đột ngột bị bóng tối bao trùm, anh đã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn rồi. Heechul và Chúa tể thấy sự việc kỳ quái bỗng dưng phát sinh thì vội vã đi tìm hiểu nguyên nhân. Ai dè lúc Heechul vung tay đem ánh sáng trở lại đã thấy Kibum đang nằm quằn quại dưới đất, còn Jaejoong thì đứng sững ngay gần đó. Mà thanh gươm bạc, không hiểu sao đã được canh phòng cẩn thận vậy rồi mà vẫn thoát ra ngoài...
Dạo này trong lâu đài xảy ra nhiều chuyện không hay quá, Hankyung nén một tiếng thở dài, sau đó cúi người đến gần Kibum, giơ tay tiếp tục bôi thuốc.
_...
_...
_...
Bàn tay bỗng dừng lại, đôi mày nhíu thật sâu.
_ Sao vậy? – Kibum thấy Hankyung dừng lại thì ngạc nhiên hỏi.
_ Kibum...cậu nặng mùi quá...
Nặng mùi sao? Kibum quay trái quay phải ngửi ngửi cơ thể mình, gương mặt hơi đanh lại.
_ Mùi gì?
_...
Hankyung không trả lời, chỉ im lặng suy nghĩ, sau đó thì đột nhiên đứng bật dậy lao ra ngoài cửa.
RẦM!
Cơ thể Hankyung bị quăng mạnh lên trên cánh cửa, bàn tay cứng rắn của Hunter Vương vươn ra, siết chặt lấy cổ anh.
_ Đúng là hơi nặng mùi thật, nhưng ngươi cũng không cần phải chạy trốn như thế chứ? – Có lẽ vết thương mà gươm bạc gây nên đã làm ảnh hưởng đến dòng máu Vampire trong người, khiến nó tạm thời yếu đi, để sức mạnh Hunter lấn áp.
_ Ngư...ơi...ng...ươi...ch...ính...là Hun...ter Vươ...ng...
Hankyung vừa vùng vẫy khỏi gọng kìm đáng sợ kia vừa cố gằn ra từng tiếng. Cái mùi không dễ chịu chút nào ấy, cái mùi bấy lâu nay chỉ phảng phất trong không khí, thật chẳng ngờ được lại phát ra từ cơ thể này. Kibum...vậy là không phải Jaejoong...mà là Kibum...
_ Đúng vậy... - Đôi mắt độc ác trầm xuống, bàn tay lại dùng thêm lực, từ từ nhấc bổng cả người Hankyung lên - Thế thì sao?
_ Ng...ư...ơ...i...
Phần cổ bị siết chặt đến không thể thở nổi, Hankyung cho dù đã giãy dụa thật mạnh nhưng vẫn không thể thoát ra được. Trong đầu chỉ kịp hiện lên hình ảnh của người mà anh yêu thương nhất, sau đó thì dần dần nhoè đi, rồi trắng xoá...
Phịch!
Cơ thể mềm oặt đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo, Kibum cũng cùng lúc đó loạng choạng không thể đứng vững. Trái tim nhói lên thít chặt một cái, hẳn là thằng nhóc kia đang đau lòng lắm...
Chịu thôi, ai bảo tên Hankyung này lại lắm chuyện như vậy...
...
Kibum nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, hiện giờ tất cả mọi người đều tập trung hết tại khu nghĩa trang bên ngoài lâu đài, vậy nên chắc phải một thời gian nữa mới có người phát hiện ra cái xác bên trong. Mà “một thời gian nữa” đó, hẳn là đã đủ để kết thúc cuộc chiến này rồi.