...
=====>>>>> FLASHBACK >>>> ENDFLASHBACK <<<<<=====
Từ đó Kibum trở thành nửa người nửa Vampire, sống trong tòa lâu đài của những Vampire cùng với Dã Vương, chủ nhân mà cả đời này cậu mang ơn. Ba năm sau khi không còn là một con người yếu đuối nữa, cậu quay trở lại thế giới loài người và tự tay giết chết ả cùng với người đàn ông mà cậu đã từng gọi là appa. Không cảm xúc, không ân hận, đó là những gì một Vampire nên có khi giết người. Cậu đã có được điều đó nhưng thật tệ là cậu vẫn không thể thành một Vampire hoàn toàn mặc dù bá khí Vampire của cậu khá mạnh. Điều đó là Kibum luôn cảm thấy có lỗi với Dã Vương, người đã dùng dòng máu của mình để biến cậu thành Vampire...
...
~ Anh chàng đẹp trai, đang nghĩ gì vậy?
~ Huyết Vương! ~ Cậu cúi người trước y.
~ Junsu sao rồi?
~ Dã Vương vẫn ổn ~ Tối qua chủ nhân vừa mới nói chuyện qua ý nghĩ với Kibum rồi, mọi chuyện diễn ra trên đó cậu vẫn nắm được.
~ Không bị phát hiện chứ?
~ Umh...thực ra đã có một Hunter phát hiện ra Dã Vương...
~ Bị phát hiện ah?
~ Nhưng chủ nhân có nói là đã làm chủ được mọi việc, xin Huyết Vương đừng lo!
~ Hahaha ~ ~ ~ Y đột nhiên cười lớn ~ Ta không lo cho thằng nhóc đó...
~ Dạ?
~ Chỉ lo cho kẻ đã phát hiện ra nó thôi...
“Xem ra không chỉ có Yunho, mà ngay cả Junsu cũng có đồ chơi mới rồi...”
...
Nếu như giống lần trước, Jaejoong sẽ nhân cửa phòng không khoá mà chạy đi khắp nơi tìm cách thoát khỏi nơi này thì nay, với cái tay đau thế này lại cộng thêm việc vẫn còn choáng váng vì bị mất máu nên cậu chỉ có thể ngồi yên trong phòng thôi. Mà cũng không hẳn là không có việc để làm đâu, cậu đang nghĩ xem hôm nay cậu sẽ đối mặt với hắn như thế nào đây!
~ Cậu nhóc xinh đẹp!
Jaejoong thở dài, lại là cái tên tóc đỏ ẽo ợt ấy.
~ Có ghét Yunho không?
Sao tự nhiên y lại hỏi thế nhỉ, mà thôi cái tên quái dị này thì bao giờ chả hành động khác người chứ, thắc mắc làm chi cho mệt.
~ Ghét đến tận xương tủy! ~ Câu trả lời từ tận đáy lòng cậu.
~ Có hận Yunho không? ~ Y lại hỏi.
~ Hận đến thấu tim gan!
~ Hahaha ~ ~ ~ Heechul ôm bụng cười ngặt nghẽo.
~ Ngươi bị gì vậy? ~ Cậu nhìn y kinh ngạc.
~ Thú vị thật! Ngươi biết không, búp bê của ta ngày trước khi được hỏi vậy với ta cũng trả lời y hệt!
~ Thế thì sao? ~ Cậu dửng dưng.
~ Và giờ thì ngươi thấy ta và búp bê của ta ra sao? ~ Y nhìn cậu với ánh mắt gian tà ~ Humh?
~ Ngươi... ~ Jaejoong tức muốn lộn ruột, cái tên này nói vậy là ý gì chứ? Chưa kể đến việc cậu cực kỳ căm hận hắn thì hắn lúc nào cũng chỉ muốn hành hạ cậu sống dở chết dở thôi. Làm sao mà như y với búp bê của y được ~ Bỏ ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu ngươi đi!
~ A ngươi hiểu à? Ngươi quả là rất thông minh mà! ~ Y lại bẹo má cậu, điều này làm cậu vô cùng khó chịu, đang chuẩn bị gắt lên thì nghe có tiếng mở cửa.
Là Hankyung, anh đang bê một tô cháo bước vào.
~ Đồ ăn của con người hả? ~ Y hỏi anh.
~ Đây là cháo của cậu ấy! ~ Anh chỉ vào cậu.
~ Mấy người chăm sóc tôi chỉ tổ mất công, rồi hắn sẽ lại hành tôi đâu vào đấy cả thôi! ~ Cậu chán nản dựa lưng vào giường nói.
~ Thì tụi này chăm sóc cậu để Chúa tể có cái mà hành mà! ~ Anh trêu cậu.
~ Cái gì? ~ Cậu gắt lên nhìn anh chằm chằm.
~ Thôi thôi, để tôi đút cho cậu ăn nha ~ Anh vui vẻ ngồi cạnh Jaejoong và bón từng thìa cháo cho cậu, trong khi đó y chỉ yên lặng ngồi xem.
~ Không sợ bị ghen hả? ~ Cậu vừa ăn cháo anh đút vừa hất mặt về phía y.
~ Cái gì của tôi cũng thuộc về người ta cả rồi, người ta còn ghen được gì chứ! ~ Câu trả lời của anh làm Heechul mỉm cười, một nụ cười thuần khiết thực sự.
~ Ah... ~ Cậu im lặng ngồi ăn, hóa ra là yêu nhau thật, Vampire mà cũng biết yêu sao? Cứ tưởng chỉ toàn loại máu lạnh như hắn chứ.
Anh ngồi đút cho cậu ăn được hết tô cháo ấy rồi đem thuốc cho cậu uống, cho dù đã đỡ hơn một chút rồi nhưng Jaejoong vẫn còn mệt lắm. Ăn uống xong mắt cậu cứ díp cả vào, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay. Thiết nghĩ thế cũng tốt, như vậy cậu sẽ tránh đụng mặt hắn và không phải chứng kiến cảnh hắn hút máu người...
...
Hắn quay trở lại khi Jaejoong đang say ngủ.
Thiên thần chìm trong giấc ngủ bình yên...
Khiến ác quỷ cũng không nỡ đánh thức...
Hắn không nghĩ có một ngày mình có thể đứng yên một chỗ ngắm nhìn con mồi của mình ngủ ngon lành như vậy. Mà ngay từ đầu, việc giữ cậu lại đã làm chính bản thân hắn bất ngờ rồi. Cậu khác hẳn những con mồi trước kia của hắn. Cậu khiến hắn tức giận, khiến hắn tò mò, khiến hắn thích thú...Nhưng thế không có nghĩa là hắn sẽ giữ cậu lại hẳn. Ngay khi hắn cảm thấy chán máu cậu và cậu bị khuất phục trước hắn, cậu sẽ phải chết giống như bao con mồi khác.
Hắn đã từng nghĩ như vậy.
Cậu đã khuất phục trước hắn...
Máu cậu hắn cũng không còn hứng thú...
Hắn vốn chẳng còn lý do giữ cậu lại...
Nhưng dường như hắn đang làm ngược với những gì từng nghĩ...
Hắn thừa nhận đêm qua hắn đã muốn xuống tay với cậu, với kẻ đã tạo nên những gợn sóng, dù rất nhỏ thôi, trong lòng hắn. Hắn đã muốn rút sạch máu cậu, muốn kết thúc chuyện này. Nhưng khi cậu ngã xuống, hắn lại có một suy nghĩ khác. Cổ cậu máu chảy không ngừng, tay cũng bị hắn bẻ gãy, nhìn cậu nằm bất động giữa vũng máu đang dần nhiều lên, hắn đã không làm thêm gì nữa.
Nếu cậu chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nếu như cậu vẫn còn sống, sau chuyện này...
Cậu phải là của hắn...
Không chỉ dưới danh phận con mồi...
Đó là lần đầu tiên hắn để quyết định của mình phụ thuộc vào số mệnh...
~ ...umh...đau... ~ Tiếng Jaejoong khẽ rên đã thu hút sự chú ý của hắn. Hắn tiến đến gần, ra là nói mê.
~ ...đừng...sao lại hành hạ tôi...tại sao... ~ Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Môi cậu mấp máy không ngừng, có lẽ cậu đang lên cơn sốt.
~ ...tôi đã làm gì...tại sao...
Hắn ngồi xuống giường, trầm ngâm ngắm nhìn những giọt nước mắt đang chảy xuống ngày càng nhiều.
~ ...hức...sao lại làm tôi đau...hức... ~ Cậu nấc nhẹ, đôi môi run rẩy, tay bất giác khua lên.
~ Coi như... ~ Hắn giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vung lên, đan những ngón tay vào nhau, dễ chịu ~ ...đây là cửa ải cuối cùng ngươi phải vượt qua đi...
~ ...umh... ~ Nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng Jaejoong không còn nói mê nữa, tay cũng vô thức mà siết chặt vào, ấm áp.
Đêm thứ năm...tay trong tay...thật yên bình...
...