Xuân Phi vẫn đang buồn phiền vì bộ dạng dũng sĩ một chân
của mình, đang suy nghĩ xem có nên bảo Tô Kính Hy đến đón không, nhưng
khi cô vừa bước một chân ra khỏi phòng để rửa mặt thì ngửi thấy mùi
trứng rán lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt mặc áo len dài tay,
buổi sáng mùa thu thời tiết se se lạnh. Anh nghe thấy tiếng động nhưng
không quay đầu lại mà nói:
- Ăn sáng xong đi đến trường cùng anh nhé.
- Vâng. Cô không có lý do để từ chối.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là bữa sáng là món bánh ngô. Trên bàn ăn
có cuốn sách dậy nấu ăn, ngô đã tách hạt, trứng gà, cà rốt thái sợi và
bột mỳ. Anh ấy mới học làm. Xuân Phi nghi ngờ cắn một miếng, khuôn mặt
hiện nên vẻ ngạc nhiên: - Ngon lắm.
Những sợi tóc mái lòa xòa nghịch ngợm che khuất đôi mắt của anh. Anh chỉ mỉm cười rồi uống sữa, dường như coi những lời khen ngợi như thế này là chuyện đương nhiên. Xuân Phi thấy anh đối xử với mình thật tốt, có lẽ
vì nghĩ đến cái chân bị thương của cô. Nhưng dù là lý do gì cũng không
sao. Cảm giác này khiến tâm trạng của cô rất thoái mái. Lúc Hạ Sâm Triệt đỡ cô đi trên đường, cô có cảm giác lâng lâng.
Hai người dựa sát vào nhau, gần một nửa trọng lượng cơ thể của Xuân Phi
đè lên người anh. Qua chiếc áo len mỏng, cô thể cảm nhận được hơi ấm của anh. Mặt cô đỏ ửng, tim đập rộn ràng, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt vì
thiếu ôxy, mùi hương xà phòng thoang thoảng không ngừng phả vào mũi cô.
- Kỷ Vi nhìn thấy thì làm thế nào? Đột nhiên ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu cô.
- Kỷ Vi biết em lâu rồi. Hạ Sâm Triệt cúi đầu nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa
chút gì đó rất bí hiểm - Anh cũng biết em từ lâu rồi. Bởi vì mẹ anh suốt ngày nói con gái cô Vân học ở học viện Giai Kỳ, dưới anh một lớp. Cô bé ấy họ An Dương, cả trường chỉ có một. Chỉ cần xem bảng thành tích là
biết em học lớp nào, trông như thế nào.
- Mẹ em chưa bao giờ nhắc đến anh.
Mẹ cô chỉ nói, nhà Tần Sở lại mua xe mới; nhà Tần Sở lại đi du lịch nước ngoài; Tần Sở mua quần áo mấy nghìn tệ. Nói xong lại nói bóng nói gió,
người ta may mắn, lấy được người đàn ông tốt. Mỗi lúc như thế, bố lại
vội vàng và mấy miếng cơm, sau đó vào thư phòng làm việc. Xuân Phi hiểu
rằng thực ra mẹ rất mong bố tức giận rồi nhảy dựng lên cãi nhau một
trận. Như thế mẹ có thể hét lên là vì sao tôi lại lấy một người vô tích
sự như ông.
Dĩ nhiên, khi bố và mẹ không cãi nhau được, mẹ sẽ trút giận lên đầu cô con gái ăn cơm chậm như rùa và nói
- Mày giống hệt bố mày, đúng là đúc từ một cái khuôn mà ra.
Nếu Thuần Uyên có nhà thì anh sẽ xoa đầu Xuân Phi, hai người vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm.
- Cô Vân nói em không thích ra ngoài cùng cô ấy. Cuối tuần đều ở nhà làm bài tập. Anh cùng mẹ đến nhà em mấy lần nhưng đúng lúc em không có nhà, chỉ có Thuần Uyên thôi.
Xuân Phi giật mình, nhưng không hề biểu lộ ra mặt - Có phải mẹ em nói với anh là em đến nhà bà ngoại rồi không?
- Ừ.
Cô thấy nực cười - Anh tưởng rằng đó là trùng hợp sao?
Những ngọn gió thu thổi đến, cái lạnh thoáng qua. Cô ngước nhìn hàng cây không chống lại được với gió thu, lá cây dần dần biến thành màu vàng.
Thực ra màu vàng cũng chẳng có gì là không tốt, ai quy định lá cây phải
là màu xanh? Giống như ai quy định con cái nhà An Dương đều phải tỏa
sáng như mặt trăng? Cô chỉ là một ngôi sao rất nhỏ, không sáng chói
nhưng đang cố gắng tỏa sáng.
- Em còn nhớ trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ chín của anh trai, mẹ em
mời rất nhiều bạn bè đến khách sạn chúc mừng sinh nhật. Mọi người đều
hết lời khen ngợi anh trai, khi nhìn thấy em thì khách sáo nói, đứa trẻ
này rất ngoan, hiền lành không nghịch ngợm. Từ đó về sau, mẹ em không
bao giờ đưa em ra khỏi cửa. Có điều em cũng không thấy buồn.
- Bởi vì hôm ấy ngoài ban công của khách sạn, có một cậu bé đã nói với
em, trên bầu trời có một chòm sao tên là chòm sao Tiểu Hùng. Nó không
phải là chòm sao sáng, thậm chí mọi người đều không biết sao Bắc Cực
chính là cái đuôi của chòm sao Tiểu Hùng ấy. Nó nằm ở vị trí bắt mắt
nhất trên bầu trời nhưng không có ai để ý đến nó. Nhưng dù thế nào, khi
mọi người ngước nhìn lên bầu trời, sẽ nhìn thấy sao Bắc Cực, nhìn thấy
phần đẹp nhất của chòm sao Tiểu Hùng, chỉ cần như thế là đủ.
Hạ Sâm Triệt dừng lại, cúi xuống nhìn cô. Không biết anh đang nghĩ gì,
cô quên cả việc bước chân đi, đứng dưới sân trường, ngây người ngước
nhìn anh. Cứ nhìn nhau như thế một lúc rất lâu, bỗng nhiên anh cúi mắt
xuống, mỉm cười, giống như gió xuân lướt qua bím tóc. Lúc ấy Xuân Phi
mới thấy mình nói rất nhiều, giống như bà lão lắm điều khi bước vào thời kỳ mãn kinh.
- Xuân Phi….
- Vâng.
- Hình như lớp em ở tầng ba.
- Vâng.
- Anh bế em lên nhé.
- Vâng….hả?