Vốn dĩ
Xuân Phi muốn giấu kín chuyện ở cùng con trai, nhưng vì Tô Kính Hy không giữ
mồm giữ miệng mà Thuần Uyên biết chuyện. Thực ra cô cũng biết sớm muộn thì anh
trai cũng biết. Chỉ là có thể thêm được ngày nào hay ngày ấy. Xuân Phi ngồi
trên bệ cửa sổ, tay nắm chặt điện thoại, tín hiệu không được tốt lắm, cứ bị
ngắt quãng. Thuần Uyên ở đầu bên kia im lặng rất lâu, im lặng đến lúc Xuân Phi
hoảng sợ anh mới thở dài và nói:
- Nếu
như vậy thì cuối tuần anh đưa em đi tìm nhà. Nếu mẹ đã sắp xếp như vậy thì
không đuổi người ta đi được.
- Anh
ấy cũng rất tốt, không thể tự nhiên mà chuyển đi như thế được. Mẹ cũng khó ăn
nói với cô Tần Sở.
- Về
phía mẹ cứ để anh giải quyết….
- Anh.
Vấn đề không phải ở mẹ. Em không muốn chuyển đi. Anh ấy rất tốt. Lần trước em bị
thương ở chân, anh ấy chăm sóc em suốt một tuần.
- Tóm
lại cuối tuần anh đến gần trường tìm nhà cho em.
Thái độ
của Thuần Uyên kiên quyết đến lạ thường.
- Anh
có tiền không biết tiêu vào việc gì đúng không? Vậy thì mua cho em điện thoại
Nokia kiểu mới đi.
Xuân
Phi sợ nhất là cái kiểu tự quyết định mọi chuyện của Thuần
Uyên,
sắp xếp cuộc sống của cô đâu ra đấy, còn cô thì giống như con búp bê được anh
trang trí rực rỡ chói lọi. Dù con búp bê có rực rỡ như thế nào thì nó vẫn chỉ
là một con búp bê. Thực ra như thế cũng không có gì là không tốt, bao nhiêu năm
nay chỉ có tình yêu thương của anh mới khiến cô có cuộc sống đầy đủ như vậy,
yên bình phẳng lặng.
- Xuân
Phi….anh không muốn em sống ở đó….
Anh lại
mềm giọng nhưng cô có thể cảm nhận được nét mặt của anh, chắc chắn là rất kiên
quyết. Chỉ có điều cô không muốn thỏa hiệp. Nghĩ đến đấy Xuân Phi lại thấy khó
chịu, vội vàng ngắt lời Thuần Uyên, không để anh nói tiếp nữa:
- Anh
đừng quan tâm, em phải đi ăn cơm đây. Thế nhé!
Hạ Sâm
Triệt đang ở trong phòng bếp bày bát đũa. Hôm nay anh làm món trứng sốt cà
chua, để giữ màu sắc, anh kiên quyết không cho xì dầu. Sau khi biết chuyện Xuân
Phi rán trứng cũng bị bỏng, anh kiên trì nấu cơm hàng ngày. Dù sao thì ăn cơm
cũng là chuyện lớn nhất của đời người. Thỉnh thoảng anh chạm vào tay Xuân Phi,
thấy ngón tay cô ấy lạnh buốt, đây là triệu chứng của khí huyết không đều.
Anh
cũng thấy mình tỉ mỉ quá mức. Vốn tưởng rằng cô ấy là một trong số các cô gái
si tình, không có gì đặc biệt, nhưng cứ nhất định phải nói là cô ấy đặc biệt.
Cũng chính vì tình cảm cô dành cho anh không thực sự mãnh liệt, giống như nước
370C. Nước 370C không phải là nước nóng nhưng cũng không phải là nước lạnh.
Vì thế
anh đã đón nhận như lẽ đương nhiên.
Xuân
Phi thấy anh nhìn mình chằm chằm. Nhưng ánh mắt của anh thì không tập trung,
dường như đang nghĩ đến chuyện khác. Cô muốn nhảy đến trước mặt anh để dọa anh,
nhưng khi hai người cách mặt nhau không đầy 5cm thì Hạ Sâm Triệt vội ngả ra
sau, hai mắt trợn tròn, để lộ vẻ mặt hết sức cảnh giác. Xuân Phi giật nảy mình,
bối rối không biết làm gì.
Quả
thực hành vi của cô có chút giống như hôn trộm anh. Nét mặt của anh cũng thật
đáng sợ, giống như một con người khác trong cùng một vỏ bọc. Nhưng trong nháy
mắt anh lại nở nụ cười khiến cho người ta không thể cưỡng lại được. Anh nói:
- Không
ăn thì sẽ nguội mất đấy.
- Mắt
anh…..
- Hả?
- Vừa
nãy mới nhìn rõ, dường như là màu xanh xám….
- Haha,
bà nội anh là người Australia, anh có một phần tám huyết thống của người da
trắng.
- Tóc
của anh là màu cà phê…..
- Từ
lúc nhỏ tóc đã màu này. Có điều đây không phải là màu cà phê, là màu hạt dẻ…
- Như
nhau cả mà. Có phải là tiếng anh của anh rất giỏi không?
Anh
nhìn cô với ánh mắt rất lạ. Đúng là con gái, anh đẹp trai cộng với chút tây
tây, vầng hào quang thi nhau tỏa sáng. Xuân Phi biết mỗi lần không muốn trả
lời, anh lại nở nụ cười rất đẹp. Thế nên cũng thấy mình hỏi quá nhiều, vội vàng
cắm đầu ăn cơm. Ăn được một nửa lại không kìm được nghĩ lung tung. Cảnh tượng
như thế này giống như phòng tân hôn được trang trí rất đẹp, vợ chồng mới cưới
ngồi đối diện với nhau.
Hạ Sâm
Triệt thấy Xuân Phi đỏ mặt, nghĩ bụng, cô ấy đúng là con gái, lại mơ mộng rồi.
Thực ra
anh cũng nghĩ đến điều đó, cảm giác giống như người chồng đang chăm sóc cô vợ
mơ màng. Đúng là nghĩ nhiều rồi.