Anh đưa
em vào một giấc mộng, nhưng em lại quên anh ở một giấc mộng khác.
1.
Mưa rả
rích không ngớt nhấn chìm màn đêm. Xuân Phi trằn trọc không sao nhắm mắt được.
Ba giờ sáng. Một con sâu ngủ như cô lại mất ngủ. Cô thấy mắt cay cay. Toàn thân
ê ẩm như nằm trên phiến đá sắc nhọn. Những cơn đau và cơn khát kéo tới dồn dập.
Chiếc
đèn trong phòng khách phát ra tia sáng yếu ớt. Cô vào phòng khách lấy nước
uống. Họng cô khát khô. Hạ Sâm Triệt nằm ngủ trên ghế sôfa. Lúc ấy Xuân Phi mới
nhớ tối qua mưa to, Kỷ Vi chỉ có thể ngủ lại, vì thế anh đã nhường phòng ngủ
cho cô ấy. Cô chưa bao giờ nhìn khuôn mặt của anh ở khoảng cách gần như thế
này. Dưới ánh đèn yếu ớt, nhịp thở của anh bồng bềnh như tơ liễu, khiến cô
không kìm được nhắm mắt lại để lắng nghe.
Như thế
này thật tốt, giống như tìm thấy một phần một trăm triệu sự yên ổn trong vũ trụ
bao la mịt mù. Xuân Phi ghé sát tai về phía anh, nghe thấy âm thanh kiên cường,
mạnh mẽ giống như trống đánh. Âm thanh ấy thật gần, thật gần, đó là nhịp đập
trái tim anh.
- Xuân
Phi….Giọng nói còn ngái ngủ của anh vang lên.
-
Triệt. Cô khẽ nói, nhưng vẫn không có ý muốn buông anh ra –
Triệt….có
phải là anh ghét em không…..
Hạ Sâm
Triệt nghe thấy con gái gọi tên của mình, cảm giác giống như có kiến bò vào
tim. Tiếng gọi đó giống như tuyên thệ quyền sở hữu vậy. Lần này thì hết cả buồn
ngủ. Anh xoay người, Xuân Phi ôm eo anh mà không hề e thẹn. Sao lại tiến triển
nhanh như thế này. Anh thấy nực cười, định bảo cô ngồi xa ra một chút nhưng khi
tay anh chạm vào trán cô, anh giật nảy mình.
Trán cô
giống như ngọn lửa cháy rừng rực.
- Xuân
Phi, em sốt rồi.
- Đâu
có.
- Đâu
có cái gì mà đâu có, nóng ran như thế này. Hạ Sâm Triệt muốn bỏ cái tay đang ôm
chặt cánh tay của mình ra – Anh đi lấy thuốc và cặp nhiệt độ, em về phòng ngủ
trước đi.
- Anh
ngủ cùng em….
Lần này
thì ngay cả Hạ Sâm Triệt cũng phát sốt. Bảo con trai ngủ cùng, những lời như thế
mà cô cũng nói ra được. Vì sao mới sốt mà đã thay đổi nhiều như thế này, đúng
là không bình thường chút nào. Anh thấy lúc này không thể so đo với cô được,
nếu là bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ không có những hành động như thế này.
Nói thế nào nhỉ, cô ấy hoàn toàn nới lỏng cảnh giác, đây là lần đầu tiên anh
thấy điều đó.
Anh bế
cô về phòng ngủ, sau đó quay ra lấy cặp nhiệt độ và thuốc hạ sốt. Khi vào phòng
thấy Xuân Phi đang nằm co ro cạnh mép giường, chui đầu vào chăn bông.
- Này,
em muốn tắc thở à? Hạ Sâm Triệt kéo chăn bông ra. Xuân Phi cũng không nhượng
bộ. Anh thầm nghĩ: Cô ấy ăn rau chân vịt sao? Sao lại khỏe thế chứ. Ngập ngừng
vài giây, anh hạ thấp giọng nói – Vậy anh đi đây, em ngủ đi nhé.
Xuân
Phi buông cái tay đang nắm chặt chăn bông, muốn túm lấy cánh tay của anh:
-
Triệt, em không cần anh em nữa….
- Em và
Thuần Uyên cãi nhau à?
Anh
nhìn thấy Thuần Uyên không thèm mang ô mà lao ra ngoài trời mưa. Còn Xuân Phi
thì không ăn cơm, ngồi ngây trên ghế sôfa, ánh mắt liếc nhìn anh, nhưng khi anh
nhìn thì cô lại quay mặt đi chỗ khác.
- Anh
trai em bắt em chọn giữa anh và anh ấy. Xuân Phi ngước mắt nhìn anh. – Em nói
em chọn anh, vì thế anh không được ghét em. Ngay cả anh trai em cũng không cần,
anh còn muốn thế nào nữa.
Hạ Sâm
Triệt không để ý đến cô, lấy cặp nhiệt độ ra kiểm tra. Cô nàng này, sốt đến
400. Chỉ khi nào đầu óc mơ màng thì cô ấy mới không che giấu bản thân mình như
thế này, thậm chí còn nói nhăng nói cuội. Có điều chí ít thì cô ấy nói thật,
mạnh mẽ hơn nhiều so với cô gái bướng bỉnh nhạy cảm thường ngày.
Như thế
anh có thể coi là những lời tỏ tình rồi, mặc dù cô nói trong trạng thái vô
thức.
Tình
huống này cũng được coi là hiếm thấy, ngàn năm khó gặp. Hạ Sâm Triệt đắp khăn
lạnh lên trán cô. Xuân Phi mạnh dạn đặt tay anh lên mặt mình rồi cười ngờ
nghệch: “Haha, dễ chịu quá, lạnh buốt”.
Anh thở
dài, thầm nghĩ, sau này không thể để cô ấy sốt nữa, chí ít thì không thể để
người khác sốt trước mặt mình.