Mỗi
tuần một lần mua sắm. Chiếc xe đẩy trong siêu thị chất đầy hàng hóa. Tô Kính Hy
đẩy xe theo sau Xuân Phi. Cô ném mỳ Ý mà mình tìm được vào xe rồi lại vội vàng
chạy đi tìm thịt sốt kiểu Ý. Mấy ngày hôm nay tâm trạng của cô vui vẻ đến bất
thường.
Lúc
bình tĩnh lại còn nói với mình, cứ vui như thế này thì e rằng sẽ gặp chuyện
không may.
Cuối
tuần Hạ Sâm Triệt về nhà. Lúc ấy cô mới gọi Tô Kính Hy đến xách đồ. Nhưng một
chàng trai vốn rất thích nói nhiều lại không nói gì, tâm trạng nặng nề ủ rũ,
chắc là vẫn còn suy nghĩ về chuyện bố tái hôn. Hôn lễ được tiến hành sau dịp lễ
giáng sinh, không còn bao lâu nữa.
Hôm qua
bố Xuân Phi còn dặn cô nếu có thời gian thì đi mua bộ quần áo thật đẹp, không
phải cô kết hôn, làm gì mà phải to chuyện thế chứ.
- Em
chỉ biết nấu mỳ Ý thôi. Ăn tạm nhé.
- Ừ.
- Anh
không phải cảm ơn em, chỉ là đúng lúc em rất muốn ăn mỳ Ý. Xuân Phi không muốn
anh ấy đắc trí quá, không ngừng nói xỏ xiên.
- Cô
nàng phiến phức, em muốn ăn mỳ Ý à?
- Nếu
không thì em mua nó làm gì.
Tô Kính
Hy không nói gì. Khi thanh toán tiền, anh tranh trả tiền. Thực ra Xuân Phi sẽ
không tranh giành với anh. Bố anh rất giàu, cô giúp anh tiêu tiền, mặt dày mày
dạn tỏ ra nghèo khổ thể bòn rút của anh. Nhưng Tô Kính Hy vui vẻ làm tất cả vì
cô, vì người bạn gái duy nhất của mình. Anh cô cũng là người bạn trai duy nhất
của anh. Họ là hai người mà anh quan tâm nhất. Giữa họ không có bậc ngăn cách
nào là không thể đi qua được.
- Anh
nhớ trên đường Phong Kiều có một quán cà phê rất đẹp. Mỳ Ý ở đó rất ngon. Anh
đưa em đi ăn.
Đã tám
giờ tối rồi, về đến nhà chắc là đói đến bốc khói mất. Xuân Phi dí ngón trỏ vào
lưng anh và nói:
- Nếu
không ngon thì anh chết chắc.
Quán cà
phê thật lãng mạn, dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp là những đôi trai gái đang tỏ tình
với nhau. Cô và Tô Kính Hy là hai người khác giới. Khi nhân viên phục vụ đưa
menu đến còn nghe thấy hai người không ngừng đấu khẩu với nhau. Anh chàng đẹp
trai và cô gái với khuôn mặt thanh tú thu hút ánh nhìn của mọi người xung
quanh. Nhìn cái gì mà nhìn. Xuân Phi bĩu môi, đẩy đĩa mỳ đã ăn được một nửa
sang một bên và nói:
- Tạm
được.
Cô thực
sự rất kén ăn, tất cả là do Thuần Uyên chiều quá nên hư. Chỉ có điều, Tô Kính
Hy là kẻ đầu sỏ. Lần đầu tiên gặp Xuân Phi, cô ấy vừa tròn mười hai tuổi. Anh
mới từ nơi khác về thành phố này.
Bố anh
đưa anh đến nhà chú An Dương ăn cơm. Anh nhìn thấy Xuân Phi bị mẹ mắng vì kén
ăn. Nhưng cô không hề thấy xấu hổ, cũng không phải là đứa trẻ biết sĩ diện, chỉ
thích làm theo ý mình, không hề có bất kỳ phản ứng gì với âm thanh bên ngoài.
Thế nên
Tô Kính Hy đưa cô ra ngoài ăn, cô cũng không khách khí gọi một cốc nước xoài
rất to. Anh thích nhìn cô ăn, muốn cho cô tất cả những thứ ngon nhất để cô được
vui. Vì sao lại có tâm trạng giống như khi làm cha thế này nhỉ?
- Anh
nghĩ gì mà ngẩn tò te ra thế? Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ – Năm sau là tốt
nghiệp rồi, dù sao thì anh cũng phải đi du học.
- Hả?
Tô Kính
Hy ngây người một lúc mới biết cô đang nói chuyện tái hôn của bố mình, đúng là
không biết an ủi người khác. Anh nhún vai rồi thản nhiên nói:
- Kết
hôn thì kết hôn, dù sao thì ông ấy có kết hôn với người phụ nữ kia không cũng
thế cả thôi.
-
Chuyển đến nhà anh rồi?
- Ừ,
đáng ghét. Tô Kính Hy liếc nhìn xung quanh, tỏ vẻ bất cần đời. Thực sự không
quan tâm hay giả vờ? Tuy Xuân Phi rất muốn hỏi tiếp nhưng lại thấy đó không
phải là thói quen của mình. Thế là cô ngậm miệng không nói gì. Ghé sát tai nghe
hai cô phục vụ đứng sau mình đang thì thầm to nhỏ. Con gái mà nói chuyện với
nhau thì ngoài mỹ phẩm và quần áo thì chính là đàn ông. Bọn họ nói chuyện rất
hăng, dường như không có ý muốn tiếp khách.
- Đôi
trai gái trước mặt, chàng trai thật tốt tính, lại đẹp trai ngời ngời. Cô gái
thì ngoại hình chẳng ra làm sao cả, lại còn hung hăng đáng sợ, chẳng hợp nhau
chút nào. Một cô phục vụ nói.
- Bàn
ấy để mình phục vụ, mình thấy cô ấy cá tính đấy chứ. Cô gái kia mỉm cười và
nói.
Giọng
nói của hai cô càng ngày càng thấp, thỉnh thoảng còn nghe thấy họ nói – thực ra
có đẹp trai thì cũng không đẹp trai bằng hoàng tử dương cầm của chúng ta. Vừa
nói dứt lời lại nói – Haizzz, đáng tiếc là bị GAY.
Thời
đại này, ếch cũng được gọi là hoàng tử ếch, đáng tiếc là không có lâu đài,
không có áo gấm, sơn hào hải vị. Nhưng cô lại nghĩ, dù sao thì gọi là hoàng tử
cũng không phạm pháp, biệt danh của Hạ Sâm Triệt là hoàng tử mỉm cười, chỉ có
điều nghe có vẻ rất nhà quê, anh ấy hợp với biệt danh hay hơn.
- Em
cãi nhau với ông anh tốt à? Tô Kính Hy chuyển chủ đề nói chuyện – Ông anh tốt
bảo không quan tâm đến em nữa, hình như lần này rất nghiêm túc.
-
Vâng….Có thể anh ấy….không còn muốn gặp em nữa…. Cô chua chát nói.
Thực ra
có một số chuyện cô không muốn nghĩ chứ không phải là không quan tâm đến nó.
Biết nói với người khác nguyên nhân giận dỗi với anh trai thế nào đây? Vì sống
cùng chàng trai khác? Quá phóng đại, cũng không hợp với lẽ thường. Dù sao thì
đó là chuyện nên để bố lo mới đúng, là anh trai thì chỉ có thể nhắc nhở và nói
những lời như nó mà bắt nạt em thì bảo anh.
Từ
trước đến nay những chuyện mà họ làm người bình thường không thể tưởng tượng
được.
- Em
đừng có cái kiểu như trời sắp sập xuống không bằng. Tô Kính Hy cất cao giọng
nói. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của u ám của cô dưới bóng tối, khuôn mặt
phát ra nỗi ai oán không thể kiềm chế được, anh lại hạ thấp giọng, thở dài và
nói:
- Thực
ra người mà ông anh tốt quan tâm nhất là em. Vì em cậu ấy có thể làm bất cứ
chuyện gì, bắt mình phải trở thành người xuất sắc là vì không muốn em cảm thấy
áp lực trong cuộc sống….
- Nói
xong chưa? Giọng cô có chút bực tức.
- Cô
nàng phiền phức….
- Em
biết mình là một người phiền phức. Anh ấy làm gì cũng là vì em. Nhưng liên quan
gì đến em.
Xuân
Phi ngắt lời anh, không muốn nghe anh nói. Nói nhiều cũng vô ích, nói gì cũng
không thay đổi được suy nghĩ của Thuần Uyên. Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi
cửa nhưng lại bị Tô Kính Hy kéo tay lại. Trong lúc giằng co, chỉ nghe thấy
tiếng “xoẹt”, túi nilong của siêu thị bị rách toạc, đồ ăn rơi xuống đất.
Lớp vỏ
lạnh lùng bị xé rách, có thứ gì đó trào ra ngoài. Xuân Phi cúi đầu nhặt đồ, Tô
Kính Hy ngồi xuống giúp nhưng lại bị cô gạt đẩy đi không kiêng nể. Nhân viên
phục vụ nhanh tay nhanh mắt mang túi nilon đến. Xuân Phi chỉ cúi đầu, đến tận
khi dưới đất sạch bóng, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Đến tận khi cô nghe thấy
tiếng đàn piano vang lên, nghe thấy tiếng trầm trồ của các cô gái.