Các bạn
nam sinh vui đùa đuổi nhau trên hành lang. Xuân Phi ôm tập vở, đi men theo chân
tường. Sắp đến kỳ nghỉ nên cả trường hoàn toàn không có không khí học tập. Khi
đi qua phòng học của lớp 12, cô không kìm được dừng lại tìm kiếm hình bóng của
Tô Kính Hy. Cô thấy trái tim của mình sắp bị giằng xé đến biến dạng. Muốn nhẫn
tâm bỏ mặc anh nhưng lại lo lắng cho anh.
Đúng là
đồ vô tích sự. Cô thở dài bước đi. Đến chỗ rẽ ở hành lang thì có một người cắm
đầu cắm cổ chạy tới.
- Xin
lỗi….Tô Kính Hy ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên thốt lên – a, cô nàng phiền phức.
- Em đi
nộp vở bài tập. Cô muốn đi qua người anh.
- Em
sao thế, không nghe điện thoại của anh, cũng không quan tâm đến anh. Em giận gì
vậy? Tô Kính Hy cũng tức giận, kéo lấy tay cô không chút nể nang. Cô giằng tay,
vở bài tập rơi đầy cầu thang. Xuân Phi chửi một câu “thần kinh” rồi gạt tay
anh, cúi xuống nhặt vở. Nhưng Tô Kính Hy mặc kệ, hùng hổ đè người Xuân Phi vào
tường.
Xuân
Phi không thể nhúc nhích, cô tức giận đá anh ta.
- Được
rồi, không nói cho rõ ràng thì không được đi.
Ánh mắt
của Xuân Phi đập vào cổ Tô Kính Hy, vẫn là chiếc khăn bươm xườm ấy, chắc là món
quà mà cô gái kia tặng cho anh nhân dịp lễ giáng sinh. Hôm ấy tuy không nhìn rõ
nhưng cô có thể chắc chắn rằng anh khép na khép nép, cố tình nói dối. Anh ta
dựa vào cái gì? Lại còn nói chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương. Chắc
là bệnh tự kỷ của anh ta đã được chữa khỏi? Lừa dối người khác, đúng là đáng
ghét.
Xuân
Phi càng nghĩ càng tức giận:
- Nói
gì, anh không biết xấu hổ sao?
- Anh
làm sao?
- Trên
cổ anh là cái thứ rác rưởi gì? Công ty bố anh phá sản rồi à? Anh không mua được
thì em mua cho anh.
- An
Dương Xuân Phi, em đừng có mà quá đáng quá.
- Em
nhìn thấy rồi. Đêm Noel anh ở công viên. Em nhìn thấy hết rồi. Anh nói dối
trước mặt em. Cô không kìm được cười chế nhạo – Trông anh tự nhiên lắm, đâu có
giống người mới bắt đầu kết bạn.
Bây giờ
thì Tô Kính Hy đã hiểu. Anh ngây người một lúc rồi buông tay cô. Ánh mắt căm
ghét của Xuân Phi giống như lưỡi dao lướt qua mặt anh. Tất cả những lời nói và
hành động cứu vãn đều không có ý nghĩa gì. Xuân Phi chạy xuống cầu thang nhặt
vở bài tập rồi lao đi như một cơn gió.
Từ
trước đến nay những chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì thì thường truyền đi rất xa.
Buổi
tối Xuân Phi vừa ăn vừa mượn laptop của Hạ Sâm Triệt lướt trang web của trường.
Tiểu đề
trang nhất đập vào mắt cô: An Dương Xuân Phi thân mật với hotboy của trường.
Kèm
theo ảnh chụp.
Tiêu đề
của trang thứ hai là: Cuộc điều tra về sức hút của nữ hoàng scandal An Dương
Xuân Phi, một cô gái xấu xa, gian xảo.
Cái gì
với cái gì đây.
Buổi
chiều Xuân Phi chỉ biết cãi nhau, giằng co, hoàn toàn không biết rằng có người
đứng ở hành lang của trường dùng máy điện thoại chụp ảnh.
Trên
bức ảnh, Tố Kính Hy ấn người cô vào tường. Vẻ mặt của hai người đều rất hung
dữ, giống như có mối thu sâu nặng gì vậy.
Đúng là
xấu hổ.
Xuân
Phi lướt chuột rất nhanh, cô không muốn đối diện với vấn đề này, cũng không
quan tâm người khác nói gì. Cô chỉ quan tâm người ấy sẽ nhìn cô với ánh mắt như
thế nào. Cô liếc nhìn hình bóng đang rửa bát trong nhà bếp, đang định thở dài
thì một hình ảnh trên trang web đập thẳng vào mắt.
Lại là
chụp trộm. Trên chiếc xe bus chật chội, cô đứng sau lưng Tô Kính Hy ngả đầu vào
người anh. Ánh đèn mờ ảo rọi vào mặt anh. Anh cúi đầu, những ngón tay nhẹ nhàng
vuốt tóc cô.
Độ cong
trên khớp tay của anh rất hoàn mỹ. Độ cong ấy ẩn chứa sự ấm áp.
Có lẽ
lúc cô ngủ, anh cũng nhìn cô như thế, giống như cô lén nhìn anh ở nơi mà anh
không nhìn thấy cô.
- Em và
Tô Kính Hy cãi nhau à?
-
Anh…..Xuân Phi nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm đuôi vậy – Anh đi lại không có
tiếng động à?
- Haha,
đừng có đánh trống lảng. Hạ Sâm Triệt tỏ ra đã biết mọi chuyện – Đừng giấu nữa,
anh biết từ lâu rồi.
- Em
không giấu.
- Chỉ
có điều trong trường thì nên chú ý một chút. Em nhìn những tấm ảnh này này, vốn
dĩ không có gì lại biến thành có gì rồi… Hạ Sâm Triệt cúi xuống nhìn, tay trái
xoa cằm, tay phải xoay bút, lời nói có chút hờ hững – Ồ, rất thân mật.
Bức ảnh
cãi nhau cũng chẳng có gì là thân mật.
Vậy thì
anh đang ám chỉ bức anh kia sao? Thực ra cũng chẳng có gì thân mật. Xuân Phi
ngồi mãi ở một tư thế, vừa động đậy một cái thì thấy cảm giác đau truyền từ
chân đến tim. Cô cố chấp đứng lên, sự đau đớn lan đến toàn thân, cơ thể gần như
không thể khống chế được ngả ra phía sau. Phía sau là ghế sôfa.
-
Em……Hạ Sâm Triệt thấy mình bị đánh bại – Suốt ngày ngồi trên thảm, trời thì
lạnh như thế này, không bị co cơ mới là lạ đấy. Trước khi làm việc gì em phải
động não suy nghĩ, đừng có lúc nào cũng thể hiện mình. Sau này nếu không có anh
ở đây thì em sẽ thế nào.
Cô ngạc
nhiên. Anh cũng ngạc nhiên.
Đối với
anh cô là gì? Con gái một người bạn thân của mẹ. Cô gái làm việc không biết suy
nghĩ, thích thể hiện mình. Một người say xe đến mức không thể tưởng tượng được.
Một cô bạn cùng phòng thích gây phiền phức, ăn không ngồi rồi, không biết làm
gì. Là một đứa trẻ thiểu năng hoàn toàn không có khái niệm về con trai con gái.
Còn anh
là gì? Con trai một người mà mẹ đố kỵ nhất. Một anh chàng rất thông minh lại
rất dịu dàng. Một thương gia trẻ đã bắt đầu kinh doanh từ năm mười sáu tuổi.
Một người tốt bụng yêu thương cả những chú mèo con, cún con bên đường. Một
chàng thiếu niên lịch sự nhường chỗ cho người già và trẻ nhỏ trên xe bus.
- Xin
lỗi.
- Không
có gì.
Sau đó
hai người không nói gì. Hai tiếng trôi đi, đến tận khi Xuân Phi vào phòng, ánh
đèn qua khe hở cũng biến mất trong đêm tối, lúc ấy Hạ Sâm Triệt mới thực sự thở
phào nhẹ nhõm, giống như chạy mấy nghìn mét, mệt đến nổi chỉ muốn gục đầu ngủ.
Trong hai tiếng ấy, cô ngồi trong phòng khách xem phim thần tượng. Anh nằm bò
ra bàn làm đề thi.
Thực ra
anh không hề chuyên tâm làm bài, tay run rẩy đến nỗi không viết được chữ. Rất
nhiều chuyện chỉ cần nói rõ ràng là xong. Năm sau anh học đại học ở miền bắc
nhưng không muốn nói với cô. Anh rất phiền não, tiện tay tắt chiếc laptop bên
cạnh.
Vẫn là
cái trang web ấy. Anh thấy hai người trong bức ảnh thứ nhất rất xứng đôi. Nét
mặt của hai người, chiều cao của hai người đều rất xứng đôi. Ngay cả không gian
cũng rất lãng mạn. Thực sự rất thân mật. Sau đó anh lẩm nhẩm – Đáng chết.