Trên tấm bảng ở hành lang có viết hàng chữ: “Chào mừng
đến với Học viện Giai Kỳ”. Quả bóng màu hồng mới vẽ được một nửa. Anh
chàng đó cầm một hộp phấn màu, xem ra khi đi lấy phấn ở phòng tiếp đón
đã gặp bọn họ.Xuân Phi nghi ngờ không biết có phải thần may mắn đã mỉm
cười với mình không.
Trước đây mỗi lần có chuyện không may xảy ra cô đều khó mà tránh khỏi
tai họa. Nhưng dường như gần đây cô gặp vận may. Vừa mới đến trường đi
rút tiền thì bị lừa, lại bị chị lớp trên ức hiếp, nhưng đều là anh chàng có mái tóc màu cà phê đậm này đã giúp cô thoát nạn.
Đôi mắt biết cười của anh thật đẹp, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được.
- Phấn xanh. - Chàng trai nói.
Xuân Phi vội đưa phấn cho anh.
Anh ấy đang định tô màu thì lại cúi đầu xuống bật cười nhìn cô:
- Anh cần phấn xanh chứ không phải phấn vàng.
Xuân Phi luống cuống lục tìm trong hộp phấn màu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ,
càng căng thẳng thì lại càng run. Bỗng nhiên, “phịch” một tiếng, hộp
phấn màu rơi xuống đất, những viên phấn nhiều màu sắc lăn lóc trên hành
lang.Con người thường gặp chuyện đáng xấu hổ lúc mà người ta không muốn
nó xảy ra nhất.
Xuân Phi cúi đầu nhặt viên phấn màu xanh đưa cho anh, không dám ngẩng đầu lên, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ngán ngẩm của anh.
- Có phải là mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi.
- Không ạ.- Ha ha, thực ra hai cô gái ấy không phải là người xấu.
Hội trưởng bảo họ đi chuyển quà, họ rất tức giận, vì thế mới trút giận
lên đầu hai em. Em không cần vì chuyện ấy mà cảm thấy không vui.- Em
biết. - Cô ngừng một lát rồi hỏi:
- Anh Hạ, có phải là em rất đáng ghét không?
Chắc anh chàng này họ Hạ, lúc nãy một chị đã gọi anh ấy như thế.Trên tấm bảng đen là những quả bóng bay trên bầu trời, màu hồng nhạt và màu xanh da trời. Dường như anh ấy chỉ biết vẽ bóng bay, hơn nữa lại không thành thạo lắm, ngay cả hình dáng của bóng bay cũng không đẹp lắm.
Anh dừng tay lại, nhìn vào mắt Xuân Phi và nói:
- Không đáng ghét.Xuân Phi cảm thấy dường như có âm thanh rất nhỏ vang
vọng bên tai, nhẹ nhàng, ấm áp. Câu trả lời của anh là câu trả lời mà cô muốn nghe. Nhưng cô không hề có chút cảm giác vui mừng nào. Cô ngồi
xuống tiếp tục nhặt phấn.
Cô cho rằng cái miệng và trái tim mỗi người đối lập với nhau. Trong lòng nói là ghét nhưng ngoài miệng lại nói không ghét. Bản thân cô cũng là
người không nói thật với lòng mình. Trên hành lang có tiếng phấn cọ xát
vào bảng đen, và tiếng thở nhè nhẹ.
Dường như thời gian là để hai người im lặng như thế. Đến tận khi có
người gọi: “Hạ Sâm Triệt, cậu vẽ xong chưa? Hội trưởng bảo cậu vào hội
trường phát quà”.Thì ra anh ấy tên là Hạ Sâm Triệt.
Xuân Phi thấy cái tên này rất hợp với anh ấy. Mắt anh hơi cúi xuống,
dường như có gợn sóng lăn tăn trong suốt trong khóe mắt của anh. Anh
giống như một cây xanh cần được bảo vệ vậy.Hôm ấy, trong đầu Xuân Phi
không ngừng vang vọng câu nói “Cảm ơn em” mà lúc quay người đi anh ấy đã nói. Nhưng cô không nhận ra rằng giọng nói của Hạ Sâm Triệt bỗng nhiên
hạ thấp xuống, nụ cười trên khuôn mặt anh cũng biến mất, anh gọi bốn
tiếng “An Dương Xuân Phi” nhưng bốn tiếng ấy giống như tiếng nước chảy
trong đêm tối mịt mù.