Búp Bê Sữa Của Đại Thiếu Gia

Chương 56: Chương 56




Vương Khải trốn chui trốn nhủi lâu nay đột nhiên ra tự thú với cảnh sát.

Nghe được tin tức này, Diệp Mạnh Giác chấn động. Mặc dù anh biết mẹ mình trực tiếp nhúng tay gây ra những chuyện lộn xộn này, tuy rằng anh rất khó có thể chấp nhận mẹ làm như thế, nhưng khi thời điểm này thật sự đến thì anh vẫn có chút lo lắng cho Lý Hoa Quyên. Chính anh đấu đá với Lý Hoa Quyên là một chuyện, nhưng để người khác tính kế Lý Hoa Quyên thì lại là chuyện khác.

Lý Hoa Quyên đang bị giam giữ trong sở cảnh sát đột nhiên tiếp đón một vị khách không mời mà đến, vợ của Vương Khải, Dương Anh.

Người của Trần Á nói cho Diệp Mạnh Giác biết, tất cả những chuyện này đều do Dương Anh đứng đằng sau thao túng. Đầu tiên bà ta lợi dụng Diệp Tâm, cài cô ta vào làm thuộc hạ cho Tần Vi Khiêm và Diệp Mạnh Giác, sau đó sẽ cung cấp những chứng cớ phạm tội mà lúc trước Vương Khải vướng vào. Tiếp theo, đúng dịp xảy ra sự kiện BBS kia, bắt cóc Diệp Tư rồi lại giả vờ cứu cô ra để lấy được sự tín nhiệm của bọn họ. Kế đến, cái lần Diệp Mạnh Giác say rượu tại quán rượu của Tần Vi Khiêm, cũng là do Diệp Tâm kịp thời cung cấp tin tức nên người của Dương Anh liền lập tức xuất hiện, cuốn lấy Tần Vi Khiêm, còn một người khác đến sảnh tự xưng mình là bạn gái của Diệp Mạnh Giác. Tuy nhiên, hai ả mà bà ta rất tin tưởng kia đều đã từng tiếp xúc qua với Lý Hoa Quyên, vì vậy mới khiến Diệp Mạnh Giác nảy sinh nghi ngờ mà cảnh giác. Cuối cùng lần này Vương Khải tự thú cũng là vì áp lực tâm lý do phải liên tục trốn tránh, rồi thêm có Dương Anh một bên xúi giục, nên ông ta nghĩ lầm là Lý Hoa Quyên không còn tiếp tục bảo vệ mình nữa, bởi thế ông ta mới ra tự thú.

Nhưng tất cả những thứ này không làm cho Diệp Mạnh Giác giật mình, điều khiến anh thật sự giật mình chính là nguyên nhân tại sao Dương Anh lại làm những chuyện này.

Dáng vẻ ấp a ấp úng của Trần Á khiến trong lòng Diệp Mạnh Giác mơ hồ có cảm giác không ổn. Đúng là như vậy! Kết quả cuối cùng đã làm cho Diệp Mạnh Giác chấn động thật mạnh. Anh không phải họ Diệp, mà là họ Vương.

Sau khi Diệp Mạnh Giác tỉnh táo và cẩn thận hồi tưởng, liền cảm thấy Diệp Quân hẳn là cũng biết chuyện này rồi, nếu không ông cũng sẽ không nhiều lần ngăn cản anh tìm Vương Khải để xử lý mạnh tay. Chắc là Diệp Quân sợ rằng sau khi sự việc bại lộ, anh và Diệp Tư không có cách nào tiếp nhận được sự thật, cho nên mới lần lữa kéo dài và giấu diếm. Cho dù lần trước ông cho anh biết Lý Quyên Hoa và Vương Khải là đồng mưu, ông cũng không nói ra chuyện này.

Trần Á nói, trước khi ra khỏi phòng giam, Dương Anh còn đắc ý nói với Lý Hoa Quyên một câu, hãy chờ, bà ta còn một bí mật ghê gớm hơn nhiều, đủ để Lý Hoa Quyên hối hận cả đời.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Lý Hoa Quyên trăm ngàn lần cũng không ngờ được rằng khi bà bắt tay cùng Đường gia để phá hư mối quan hệ giữa Diệp Mạnh Giác và Diệp Tư, thì đồng thời còn có người đứng sau lưng tính kế chính bản thân bà. Mà kẻ tính kế này đã vạch trần hoàn toàn chuyện đã xảy ra từ ba mươi mấy năm trước.

Mục đích của Dương Anh chính là muốn nhìn người của Diệp gia tự tay giết hại lẫn nhau. Lúc xưa, sau khi Dương Anh biết được chuyện lăng nhăng giữa Vương Khải và Lý Hoa Quyên, Vương Khải đã từng xuống tay ngoan độc với bà ta, trực tiếp phá hư bào thai song sinh trong bụng bà ta. Thù hận này bà ta luôn luôn ghi tạc trong lòng không bao giờ quên, bà ta không chỉ muốn Vương Khải có một kết cục vô cùng xấu, mà Lý Hoa Quyên càng phải chịu đày đọa hơn nhiều.

Khi chuyện này này dần sáng tỏ, chuyện làm cho Diệp Mạnh Giác cảm thấy đau đầu nhất chính là Diệp Tư. Anh không biết nên giải thích như thế nào với Diệp Tư đây. Nói với Diệp Tư, mẹ của anh đã giết hại cha mẹ cô ư? Hay là nói cho cô biết tất cả những điều này chẳng qua cũng chỉ vì tài sản, để anh có thể kế thừa gia sản nhà họ Diệp.

Tuy Diệp Mạnh Giác biết rằng sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày như thế. Từ lúc Diệp Quân nói cho anh biết việc Lý Hoa Quyên và Vương Khải là cùng một phe, anh vẫn đang suy nghĩ tới lui xem phải làm thế nào. Nhưng vì sự việc còn chưa thật sự xảy ra, nên anh trước sau đều lựa chọn thái độ trốn tránh. Anh hy vọng kéo dài thêm được ngày nào thì hay ngày nấy, anh thật sự không biết phải mở miệng nói với Diệp Tư thế nào.

Nhưng rồi Diệp Tư cũng không bắt anh mở miệng. Khi anh về đến nhà thì Diệp Tư cũng không có ở đó. Chị Thái nói buổi trưa cô nhận được một cú điện thoại thì chạy ra ngoài với vẻ mặt đầy kích động. Diệp Mạnh Giác mơ hồ cũng hiểu chắc lại là bà Dương Anh kia đang giở trò quỷ đây. Người đàn bà này khá cố chấp, làm một kẻ chủ mưu sau màn lâu như vậy, rốt cục đạt thành tâm nguyện rồi nên chắc bà ta đang hận sao tất cả mọi người không thể thấy hết được thành quả của việc bà ta trả thù.

Sau khi Diệp Tư ra khỏi trại tạm giam, Diệp Mạnh Giác đang chờ cô bên ngoài. Anh đã sớm đoán được Diệp Tư sẽ đến nơi này nên gọi điện thoại hỏi Trần Á, quả nhiên không ngoài những điều anh dự liệu.

Diệp Tư buồn bã không nói tiếng nào bước lên xe. Diệp Mạnh Giác ngồi bên mở miệng muốn nói nhưng rồi lại thôi, tuy trong lòng anh lo lắng cho cô, nhưng vẫn áy náy sâu sắc. Hiện giờ, anh là tu hú chiếm tổ chim khách, rồi lại bức tử chim khách mất mạng.

Xe ngừng lại trong sân, Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư không có ý muốn xuống xe nên anh cũng đành ngồi luôn trong xe cùng cô. Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, không khí như cô đọng lại đến có thể xắn ra được. Thời gian dường như cũng thả chậm từng bước chân, mỗi một giây trôi qua đều dài như hàng thế kỷ.

Rốt cuộc, Diệp Tư nhép miệng gọi nhỏ, “Chú.”

“Ừ?” Diệp Mạnh Giác lo lắng nhìn cô, giọng không khống chế được hơi run run.

“Chú thương ba mẹ người ta mà, đúng không?”

“Đúng.” hốc mắt anh đột nhiên nóng lên, “Đúng, chú thương ba mẹ bé cưng vô cùng, trên đời này không có ai tốt hơn họ cả.”

“Người ta cũng yêu chú, trên đời này không ai tốt hơn chú.”

“Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Bé cưng.”

Không còn lời nào để nói.

“Vì thế, người ta không truy cứu chuyện của bà nữa được không? Ba mẹ có trách người ta không?” cô nhỏ giọng hỏi, “Người ta không hận bà nữa, cũng được phải không?”

“Được chứ, cho dù bé cưng làm thế nào, ba mẹ đều sẽ không trách đâu, chỉ cần bé cưng vui là được rồi. Bọn họ chỉ cần bé cưng vui là tốt rồi.” Bé cưng, nếu có thể, chú thậm chí không hề muốn bé cưng biết tường tận tất cả những chuyện này, bởi thù hận một người nào đó là một việc rất đau đớn, nhất là khi thù hận chính người mình yêu.

Diệp Mạnh Giác giang hai tay ra, “Bé cưng, chú ôm ôm.”

Thân thể bé nhỏ ấm áp chui vào vòng tay ôm ấp của anh, “Dạ, chú ôm ôm.”

Chỉ cần một vòng ôm như thế cũng có thể tiếp thêm lực kiên định.

Đường Duyệt cũng đã biết chuyện này, anh do dự mãi nhưng vẫn cảm thấy nên gặp mặt Diệp Tư một lần. Sau khi nói chuyện cùng Diệp Tư, Đường Duyệt lấy từ trong ngăn kéo ra hai món đồ rồi cất vào cặp công văn.

Lễ vật Đường Duyệt mang đến đưa cho Diệp Tư là một chú gấu nhỏ bằng thủy tinh. Diệp Tư cầm chú gấu, nhìn kỹ qua lại, rồi thở dài.

“Không thích à?” Đường Duyệt hồi hộp.

“Không phải,” Diệp Tư cười lắc đầu, “Chỉ vì tự nhiên sực nhớ đến chuyện ngày xưa. Anh là người thứ hai đưa gấu nhỏ cho em.”

Đường Duyệt nhíu mày, “Vậy sao? Người thứ nhất là chú em hả?”

“Sai!” Diệp Tư cười, “Chú em chỉ biết đưa HELLO KITTY cho em thôi, trong nhà em toàn là con mèo nhỏ kia.”

Cô lại nhìn chú gấu con trong tay, “Do người bạn đầu tiên của em cho em. Đến bây giờ, em chỉ có ba người bạn thật sự, một là anh, hai là Kiều Hoa Hoa, còn người thứ ba là một người bạn chơi với em khi còn nhỏ. Nhưng mà không biết anh ấy giờ ở nơi đâu.”

“Bạn chơi hồi nhỏ? Em… còn nhớ anh ấy?”

“Làm sao quên được?”

Diệp Tư nghĩ đến việc năm đó sở dĩ cô xuất hiện ở cô nhi viện đều là do một tay Lý Hoa Quyên sắp xếp, trong lòng không khỏi cảm khái, “Anh cũng biết chuyện lúc em còn nhỏ từng lưu lạc đến cô nhi viện phải không? Chính ở nơi này mà em quen biết người bạn đầu tiên trong đời. Về sau lúc anh ấy đi, anh ấy đưa cho em một con gấu nhỏ, hình như cũng giống vầy, nhưng em nghĩ chất liệu là pha lê chi đó, bị gãy một cánh tay. Thế nhưng nó là món đồ chơi quý giá nhất của anh ấy.”

Đường Duyệt không lên tiếng.

Một lát sau, Diệp Tư còn nói: “Em lại hậu đậu, lúc được chú đón về đã quên cầm theo. Nếu anh ấy biết, chắc là sẽ tức giận cho xem.”

Đường Duyệt há miệng thở dốc, nhưng không phát ra một âm thanh nào.

“Em rất nhớ anh ấy.” Diệp Tư nói, “Không biết anh ấy sống có được tốt không. Dạo gần đây mỗi khi nhớ tới chuyện trước kia thì em càng thêm nhớ anh ấy. Không biết có phải anh ấy cũng giống như em được người yêu thương hay không, hay lại bất hạnh bị đưa đến một nơi không thể hòa nhập”.

“Nhưng mà anh ấy thật sự thông minh lợi hại lắm, cho dù cha mẹ anh ấy có hung dữ đến thế nào, hẳn là anh ấy cũng không sợ đâu”.

“Chỉ là, em muốn gặp lại anh ấy…”

Đường Duyệt sờ sờ một sợi dây, rồi lần lần sợi dây lấy ra một túi kẹo từ trong túi, đưa tới.

Diệp Tư nhìn túi kẹo kia xong liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. Mắt Đường Duyệt đã hồng hồng, anh nhìn Diệp Tư, miệng run run không thể khống chế được, nhép nhép miệng như chú cá mắc cạn, mãi một lúc mới nói ra một câu, “Tiểu Tư, thật là tệ, anh đã nghĩ rằng em có thể chỉ có hai người bạn mà thôi.”

Anh vốn muốn ra vẻ như thoải mái, nhưng không ngờ khi mở miệng nói thì chính anh cũng nén không được mà âm giọng trở nên run rẩy.

Diệp Tư ngơ ngẩn nhìn anh, một lúc lâu sau có chất lỏng ấm áp chảy từ vành mắt cô xuống, từng giọt, từng giọt đổ rào rào lên trên túi kẹo toffee hình thỏ trắng lớn trong tay Đường Duyệt kia, tí ta tí tách nhưng như sấm vang chớp giật.

“Tiểu Thạch Đầu…”

Đường Duyệt toét miệng cười ngây ngô, má lộ ra hai lúm đồng tiền, trong mắt mơ hồ có hơi nước, anh chớp mạnh mắt, “Tiểu Tư, anh vẫn luôn dõi theo em.”

“Dạ.” Diệp Tư chu miệng, vừa nói vừa khóc hu hu, “Tiểu Thạch Đầu, anh đi rồi bọn họ bắt nạt em.”

Trong lòng Đường Duyệt vô cùng bi thương, “Là lỗi của anh, không kịp thời trở về tìm em.”

Diệp Tư lắc đầu, “Anh đi không bao lâu thì chú cũng tìm được em rồi, em cũng không có chịu bắt nạt bao nhiêu.”

Đường Duyệt cúi đầu, lẳng lặng không một tiếng động. Sau đó khi anh lớn hơn một chút, cứ mỗi lần nghĩ đến Diệp Tư bị bỏ lại một thân một mình ở cô nhi viện, trong lòng anh đều rất khổ sở. Anh biết, những đứa trẻ trong đó rất bướng bĩnh, nhất định sẽ bắt nạt cô sau khi anh đi.

Diệp Tư ai oán một hồi, đột nhiên nghĩ ra hỏi, “Tiểu Thạch Đầu, anh biết em là Diệp Tư từ lúc nào?”

“…”

“Từ rất sớm phải không? Anh cũng biết em tên là Diệp Tư mà!”

“Anh sai rồi!” Đường Duyệt thức thời nhận lỗi, sở dĩ lúc trước anh chọn cách không thừa nhận quen biết với cô hoàn toàn là vì địa vị của bản thân anh trong nhà luôn tràn ngập nguy hiểm, anh sợ sẽ liên lụy đến Diệp Tư.

Diệp Tư phồng má không nói lời nào.

Diệp Mạnh Giác còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của bé con truyền từ trong nhà ra. Mặc dù trong bụng anh cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng thấy cô vẫn còn có thể vui vẻ thoải mái như vậy thì trong lòng cũng không khỏi vui mừng theo.

Vào cửa, nhìn thấy một đôi giày kiểu nam, anh nhíu mày cao giọng hỏi: “Bé cưng, ai tới vậy?”

Diệp Tư chạy từ trong nhà ra, híp mắt cười đến thật rực rỡ, “Chú, Đường Duyệt tới ạ.”

Đường Duyệt cũng vừa tới phía sau cô, “Diệp Tổng.”

Diệp Mạnh Giác khoát tay, “Sau này chỗ riêng tư không cần khách sáo vậy.”

Đường Duyệt do dự một chút, “Diệp đại ca.”

Diệp Tư kinh ngạc, “Tiểu Thạch Đầu, không phải anh lúc nào cũng kêu Chú Diệp à?”

Đường Duyệt cười mà không trả lời.

Diệp Mạnh Giác cũng cười cười, “Mặc kệ nó đi, bé ngốc.”

Diệp Tư mãi mới hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.