Bút Kí Huyền Môn

Chương 38: Chương 38: Bắc phái mao sơn tông 1




Lương Đạo …cái tên này đối với Dương Vũ thì hoàn toàn xa lạ, cố nhớ hết lại tất cả những người có bài vị thiên sư trong đạo môn thì hình như là không có vị nào họ Lương, không đúng, là có, nhưng đó là bạch lữ đạo nhân Lương Kiểm, chứ không phải Lương Đạo, suy nghĩ một hồi cũng chẳng nhớ ra cái tên này thế nên hắn lại phải quay qua nói với a Tường

-thật sự ta chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi, chưa từng nghe qua danh sưng của sư tôn ngươi, chẳng hay các người là từ tông phái nào tới

Nghe hắn hỏi như vậy thì trên mặt a Tường biểu lộ sự khó chịu, nhưng vẫn cứ nghĩ rằng hắn chỉ là một tên nhãi ranh, không biết đến sư phụ hắn cũng là điều dễ hiểu liền hắng giọng lên mà giới thiệu

-sư phụ ta, Lương Đạo Lương thiên sư, chính là chính tông thủ tọa đệ tử Mao sơn

Cái gì? Dương Vũ nghe thấy hắn nói vậy thì chút nữa cười sằng sặc nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, mao sơn tông phái tuy là ẩn danh giang hồ thế nhưng cũng là một trong tam đại nhất phái truyền thừa. lịch sử cũng đều là những người kiệt xuất, tuy hắn rất ít khi được gặp những pháp sư mao sơn thế nhưng cư nhiên biết rõ rằng trưởng môn mao sơn chưa từng có thủ tọa đệ tử, vậy cái tên Lương Đạo này là sao đây, còn muốn thử tên a Tường này một chút nên vẫn tiếp tục hỏi

-mao sơn, quả là nhất đại tông phái, thế nhưng tôi chưa từng được tham quan qua tổ đình, thực lòng muốn tới đó một lần

Tên a Tường kia nghe hắn nói vậy thì cười cười đắc ý, không do dự liền vỗ vỗ vai Dương Vũ nói

-mao sơn tông ta danh chấn thiên hạ, vậy mà ngươi lại thực sự không biết

-ta thực sự không biết

Dương Vũ lắc lắc đầu tỏ vẻ ngây ngô

Một lúc sau thì đám người cũng đã hoàn thành song công việc, trời cũng đã về chiều, Dương Vũ tiến lại thắp cho Quảng Viễn chân nhân vài nén hương, lẩm nhẩm cái gì đó rồi xoay người lại ra hiệu cho đám người kia có thể quay về, cũng không quên nói vài câu khách sáo, a Tường thấy mọi việc cũng đã chu toàn nên cũng không muốn ở lại lâu, nói Dương Vũ nhắn vài câu với Lệ nhi rồi lập tức cáo từ, Dương Vũ cũng chỉ ậm ừ đồng ý rồi giả bộ quay bước về phía đạo quán, mấy người kia thấy hắn đã đi cũng không còn lý do gì ở lại cũng lập tức xuống núi

Về phần Dương Vũ sau khi trở lại đạo quán liền lập tức kêu lệ nhi mau chóng theo mình xuống núi, thấy hắn ta có vẻ gấp gáp vậy thì nàng cũng không dám hỏi nhiều, liền lập tức thu dọn một chút đồ đạc rồi đóng cửa đạo quan đi theo hắn, trên đường đi Lệ nhi thấy hắn có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, tuy không muốn làm phiền hắn nhưng vẫn không kìm lòng được mà hỏi

-tự dưng lại xuống núi, có chuyện quan trọng lắm sao?

Nghe nàng hỏi vậy thì Dương Vũ cũng chỉ biết thở dài, gương mặt biểu lộ sự tình khó diễn tả

-trước đây cô có từng thấy tên a Tường đó qua lại với đạo sĩ nào không?

Đạo sĩ, đạo sĩ? trong lòng Lệ nhi ngẫm nghĩ một hồi, hình dung ra quá khứ nhưng có vẻ như không có kết quả, thấy nàng không nói gì thì Dương Vũ mới thuật lại tình hình

-tôi nghi ngờ đám người đó là đệ tử mao sơn bắc phái

Lệ nhi nghe câu này của hắn thì có chút khó hiểu, gãi gãi đầu

-mao sơn bắc phái, chẳng phải cũng là đạo sĩ sao, cũng tính là đồng môn của huynh rồi còn gì?

Nói song thấy Dương Vũ đứng lại nhìn mình chằm chằm thì có chút khó hiểu, lại nói

-tôi nói sai cái gì sao?

-không sai, cũng là người trong đạo môn, nhưng tôi không bao giờ giống chúng

Dương Vũ nói, thấy Lệ nhi có vẻ khó hiểu nên đành giải thích

-mao sơn tông chia ra làm nam phái và bắc phái, mao sơn nam tông trước nay là nhất đại tông phái truyền thừa từ Trương thiên sư, đời đời tróc quỷ hàng yêu, cứu độ người nghèo, còn mao sơn bắc phái thì trái ngược hoàn toàn, đều là những kẻ bại hoại, vì tiền sẵn sàng mà ám hại người khác

Sau khi nghe hắn giải thích thì Lệ nhi dần dần hiểu ra vấn đề, cả kinh nói

-vậy chúng đến đây có mục đích gì?

-tôi không biết, nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì

Dương Vũ thận trọng nói, lại nghĩ nghĩ điều gì lại giải thích với cô

- năm con quỷ thi trên núi cô yêu cũng chính là do tiên sư của chúng tạo ra, tôi vừa tiêu diệt thì chúng liền xuất hiện, xem chừng đến tám phần liên quan đến chuyện này

Nghe hắn nói vậy thì Lệ nhi lại dấy lên một nỗi lo lắng trong lòng, nhìn Dương Vũ mà chẳng thể nói gì nữa, hai người cứ thế im lặng mà xuống núi, tiến về phía trấn nhỏ

Đi một hồi thì hai người cũng đã thấy thấm mệt, Dương Vũ cũng không còn cách nào khác liền tìm đại một quán ven đường để hai người ăn tạm chút gì đó, lại nhớ đến quán trọ trước kia khi hắn vừa tới thì cũng có chút an lòng, ít ra đêm nay sẽ không phải mất tiền thuê phòng trọ. ăn uống một hồi thì cũng song, Dương Vũ liền nói cứ nghỉ ngơi trước đã rồi sáng ngày mai sẽ điều tra chuyện này, Lệ nhi thấy trời cũng đã tối muộn thì cũng không phản đối, lại nói muốn về nhà thu xếp vài thứ, hai người liền cáo từ nhau, Lệ nhi dặn dò hắn vài câu cẩn thận rồi quay trở về nhà, Dương Vũ thấy vậy thì cũng quay trở về quán trọ

Vừa bước vào quán trọ thì thấy không khí nào nhiệt cực kì, khác xa so với lần đầu tiên hắn tới, liếc mắt qua chỗ ông chủ thì không thấy đâu, một lúc sau mới thấy ông ta vai đang vắt một cái khăn lau tay, trên tay còn cầm mấy đĩa thức ăn mang ra cho khách, thực là chẳng khác nào mấy tên tiểu nhị, lắc đầu ngán ngẩm bước tới vỗ vai ông ta, tên chủ quán trọ bị hắn vỗ vai thì có chút giật mình, quay người lại thì thấy chính là Dương Vũ thì vội tươi cười niềm nở chào hỏi, không quên hỏi chuyện mấy hôm nay hắn đã đi đâu mà tới giờ mới trở về quán trọ, Dương Vũ cũng chỉ nói vài câu qua loa rồi hỏi

-tại sao không thuê thêm phục vụ mà ông lại tự đi bưng bê như thế này?

lão chủ quán nghe hắn hỏi như vậy thì cười hề hề, dơ bàn tay năm ngón lắc lắc nói

-cậu nghĩ xem, tôi buôn bán cũng chẳng khấm khá là bao, thuê một tên tiểu nhị thì rất tốn kém, vậy nên tự làm vẫn là tốt nhất, dù gì tôi cũng rảnh tay

Trên đầu Dương Vũ hắc tuyến chảy dài, thật không ngờ lão ta lại keo kiệt như vậy, cũng không muốn dài dòng liền tỏ ý muốn lên phòng mình mà nghỉ ngơ, tên chủ quán thấy vậy thì cũng không chậm chễ mà nói rằng căn phòng đó dù rất đông khách nhưng cũng không dám cho ai mướn vì sợ rằng hắn sẽ trở về đột ngột, nghe vậy thì Dương Vũ cũng có một chút mát lòng mát dạ, kêu lão ta cứ làm công việc của mình, còn hắn sẽ trực tiếp lên phòng không cần lão ta đưa lên nữa, vào tới căn phòng thì quả thực là vẫn chưa cho ai nghỉ trọ, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, thậm chí là còn mấy lá phù hắn chưa vẽ song vẫn còn nằm trên mặt bàn mà vẫn chưa có ai dọn dẹp, xem ra tên chủ quán này cũng có chút biết điều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.