Bút Kí Huyền Môn

Chương 3: Chương 3: Đạo đồng thanh xà




Lão trần nghe vậy thì sửng sốt không thôi, vị này đúng là cao nhân đắc đạo, ngay cả việc mình đến cũng đã tiên liệu, trong lòng nghĩ đến đứa con mình được cứu thì mừng rỡ không thôi

Bước qua 3 toà chính điện, mùi hương khói ngày càng nồng đậm nhưng lại khiến cho người ta không cảm thấy khó chịu mà lại cực kì thanh nhã bay bổng, tiến về một căn nhà phía hậu viện tên đạo đồng nói ông có thể tự vào, sự phụ đang đợi ổng ở trong, lão trần tiến vào đẩy cửa, điều đầu tiên khiến lão hơi bất ngờ là một nữ nhân, đúng hơnlaf mộ vị sư thái, thân bận đạo bào màu trắng, tay trái nâng phất trần đang quay mặt về phía tượng thần tam thanh thiền định, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền quay lưng lại, thật đúng là một tuyệt sắc giai nhân, cực kì kiều diễm mà chẳng khiến cho người ta hiện lên một tia ác niệm, lão trần thấy vị sư thái quay lại thì vội chắp tay hành lễ, vị sư thái kia đảo mắt sung quanh, cũng chẳng quan tâm đến lão ta một hồi lại hướng mắt về phía đứa bé nhìn chằm chằm, đột nhiên hai mắt sáng lên thầm nói

-” tốt... thực sự rất tốt “ rồi cười cười một cách quái dị

-” sư thái, vậy...”

lão trần thấy vị sư thái kia lộ rõ vẻ phấn khích thì vội đề cập tới chuyện của con trai mình, thế nhưng chưa nói hết nửa câu thì vị sư thái kia đã chặn miệng

-” không cần nói nhiều, chỉ là một con lệ quỷ, bất quá nó đã thu một hồn 3 phách của con trai ngươi”

Lão trần nghe vậy thì vội quỳ xuống van xin

-” xin sư thái cứu vớt, cả nhà tôi đúng độc tôn đứa con trai này “

Thấy một cảnh như vậy thì sư thái lại lộ ra vẻ khó sử quay mặt về phía tượng thần tam thanh khoát tay

-” ta đang bế quan, không thể ra ngoài, vậy đi ta sẽ kêu đồ đệ ta tới giúp ông vậy “

-” nhưng mà... đồ đệ ngài có thể thu phục nổi nó không?” Lão trần lộ vẻ ái ngại

Vị sư thái nghe vậy thì cười ha hả, không hai lời gọi tên đạo đồng ban nãy vào nói

-” ngươi đi cùng lão nhân gia này về “

Nói song phất phất tay ra hiệu kêu hai người ra ngoài, tên đạo đồng thấy vậy cũng không giám nán lại liền lập tức quay ra, lão trần thì vốn dĩ đã không tin cái đám thuật sĩ giang hồ này, lại còn không nể mặt mình cất công lên tận đây mà chỉ kêu một tên đồ đệ về giúp mình, thật quá sức kiêu ngạo, tuy bất mãn như vậy nhưng tuyệt nhiên không dám nói nửa lời, dù gì hy vọng vẫn hơn là vô vọng... liền theo vị đạo đồng quay ra, bất chợt vị ă thái kia lại nói

-” để đứa trẻ kia lại đây “

lão trần nghe vậy thì thoáng qua đau lòng, ôm đứa trẻ âu yếm trong lòng, đó cũng là máu mủ ruột thịt của mình, Hơn nữa cũng là đứa cháu độc tôn mà giờ phải...

Day dứt một hồi, lão mới dứt khoát đặt đứa bé xuống đi ra ngoài

Lại nói về truyện ở trần gia, ngay đêm mà lão trần đi, lý thỵ lại quay về, cố sự của cô thì ai cũng đã biết, kể cả giờ cô giết cả nhà họ trần cũng chẳng phải việc khó hiểu bất quá việc nàng chết bất đắc kì tử, lại đúng vào quỷ tiết, lệ khí tích tụ quá nặng, chẳng thế mà sau 3 ngày đã thành lệ quỷ có Oán khí nặng như vậy. Từng buổi sáng xớm, mấy tên người hầu trong nhà lại tìm được mấy cái sác trong hậu viên, ai cũng bị doạ cho mất ăn mất ngủ, chỉ trong 2 ngày gia nhân trong nhà đã bỏ đi quá nửa, nhưng không hiểu chuyện gì mà sáng sớm đi mà đêm đến lại mơ mơ màng màng quay trở về, chỉ có tên thiếu gia trần chí viễn thì thảm hơn một chút, giở điên giở khùng, đêm nào cũng gào thét làm cho không khí của trần gia lúc này cực kì căng thẳng ai cũng mong ngóng tin lão gia quay lại đem một vị thần tiên đến cứu họ khỏi cái tình cảnh quái dị này

Đã đi hết một ngày đường, lão trần lúc này cũng đã thấy mệt mỏi đề nghị với tên đạo đồng vào tạm một khách điếm nào đó nghỉ ngơi, tên đạo đồng cũng không từ chối, chọn đại một nơi để nghỉ chân, lão trần vừa ngồi xuống bàn liền giở cái giọng của một kẻ lắm tiền nhiều của

-” đem hết món ngon ra đây, thêm một bình rượu hồng phấn”

Nói đoạn quay qua tên đạo đồng

-” cậu có muốn ăn đồ chay không?”

-” thôi khỏi, có gì thì ăn nấy đi”

đạo đồng nhàn nhạt đáp

-” vậy mà tôi cứ tưởng người tu hành không được ăn mặn “ lão trần nói cái giọng khinh khỉnh pha thêm vài phần chế diễu

-” người tu hành tu tâm không tu miệng, đạo tâm thanh tịnh thì ăn gì cũng như nhau thôi “

Đạo đồng mặt không biến sắc lại nhắm mắt dưỡng thần

Lão trần nghe vậy thì quay ra hướng chủ tiệm cười khẩy, cái gì mà tu tâm không tu miệng, cảm thấy chuyến đi này có khi mất cháu vô ích, nếu thật sự như vậy thì với quyền lực của lão thề sẽ san bằng đỉnh vân san, bắt bằng được mụ sư thái kia để cho anh em nha sai hoan lạc một bữa. Cơm nước song xuôi thì trời cũng vừa tối, hai người đành phải ở lại đó một đêm, đến canh 2 lão trần cảm thấy nặng bụng liền lao vội tới cái nhà cầu, đi lướt qua phòng tên đạo đồng kia thì thấy ánh lục quang phát ra, ghé mắt vào nhìn thì hoảng sợ không thôi, trên giường là một con rắn to khủng bố, hai mắt nhắm nghiền, cả thân thể phát ra ánh lục quang như bích ngọc, thấy một cảnh này lão chắc chắn đó là yêu quái, lùi lại hai bước thì lỡ mất đà ngã phịch xuống đất, mãng xà thấy bên ngoài có tiếng động thì lập tức hoá ra hình người quát

- “ kẻ nào, mau vào đây cho ta”

Nghe thấy tiếng của tên đạo đồng nhưng vẫn còn sợ hãi lại nghĩ nếu tên này muốn hại mình thì ngay khi ở đạo quan đã ra tay, việc gì phải chờ tới bây giờ, đánh liều chạy vào thì nhìn thấy tên đạo đồng đang ngồi trên giường lắp bắp hỏi

-” con... con... con rắn vừa nãy đâu”

Tên đạo đồng kia biết mình bị bại lộ cũng không dấu diếm

-” tôi chân thân là một con thanh xà “

Lão trần nghe vậy thì hai chân bủn rủn không nói nên lời, tên đạo đồng thấy vậy lại nói tiếp

-” ta là chính tu, không phải tà tu, sư phụ ta đạo pháp cao thân, đã hướng ta đến chính đạo, ngươi không cần lo lắng “

Nhìn lại vẫn thấy lão trần hai chân run lập cập thì đôi phần buồn bực, chẳng lẽ mấy kẻ giàu có đều nhát gan vậy sao? Định nói cái gì nữa thì đâu đó một mùi thúi bay đến, hoá ra là lão trần sợ tới mức vãi cả ra quần, tên đạo đồng tức giận đuổi lão ra ngoài còn hắn thì phi thân ra ngoài cửa, lăng không bay lên mái nhà, lúc này mới tự do hít thở, thầm mắng một tiếng

Một lúc lâu sau lão trần mới trở lại với cái quần ướt sũng, không thấy tên đạo đồng đâu mới cất tiếng gọi khe khẽ “ đạo trưởng... đạo trưởng... cậu đâu rồi “ vừa gọi lão vừa nhìn tứ phía, biết đâu chui ra một con rắn to lù lù thì lão chỉ có nước đứng tim mà chết

-” tôi ở đây”

Tên đạo đồng nói vọng xuống, lão trần nhìn lên thì thấy tên đạo đồng đang ngồi trên nóc nhà, tay cầm bình rượu uống dưới trăng thật đúng là tiêu sái, liền tìm đường leo lên, tên đạo đồng thấy lão đang loay hoay leo lên cái cột nhà thì hết nói nổi, phi thân xuống túm lấy cổ áo hắn rồi sách ngược lão bay lên nóc nhà, lão trần lần đầu tiên được bay thì cảm giác trong bụng lộn lạo như sắp nôn nhưng vẫn cố hỏi

-” này, cậu bay được sao không cõng tôi bay cho nhanh, việc gì phải đi bộ phí sức?”

-” cõng người thường còn nặng hơn cõng thái sơn, tôi không muốn chết vì mệt “ tên đạo đồng khẽ nói rồi nhấp một ngụm rượu, lại hỏi

“- ông không sợ tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.