Bút Kí Huyền Môn

Chương 59: Chương 59: Thiên sư tử vong




Thế nhưng còn thiếu, còn Hà Liên đâu? nàng ta cũng đã giúp cho thần vòng đánh lừa Dương Vũ, làm cho hắn tìm tới núi cô yêu, tuy hắn biết nàng sợ hãi cái thế lực đằng sau lưng nàng, bắt nàng phải làm như vậy nhưng trong hắn vẫn tồn tại điểm không thỏa đáng, lúc này sau khi đã được trục xuất thần vòng ra khỏi cơ thể thì Lệ nhi dần dần tỉnh lại, khuôn mặt và bộ dáng đã trở về như trước chỉ có điều có vẻ hơi xanh sao nhưng cũng dễ hiểu vì đó là biểu hiện bị chiếm nhục thân trong thời gian ngắn, vừa mới mở mắt thì nàng đã nhìn Dương Vũ thì thào nói

-có rất nhiều người…rất nhiều tiếng la hét…thứ đó đã nhốt trúng lại, cả tôi…

Nói đến đây thì ho liền mấy tiếng, tiểu Nguyệt thấy nàng như vậy thì hết sức lo lắng, tiến lại ôm lấy Lệ nhi mặc cho trước đó suýt chút nữa đã bị Lệ nhi lấy mạng, khẽ nói vào tai cô

-tỷ tỷ, không sao rồi, Dương Vũ đây rồi, tỷ sẽ không sao đâu

Nói rồi dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Dương Vũ, lúc này chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào thần vòng kia, một lúc sao mới nhìn qua bên phía hai người tiểu Nguyệt và Lệ nhi, có chút tức giận nói

-cái này dành cho những gì ngươi dám làm với nàng ta

Lập tức tay bắt quyết, niệm sinh tử quyết, một loại pháp thuật rất tàn nhẫn của đạo gia mà nhiều đạo sĩ chưa nghĩ rằng sẽ dùng tới, một câu chú sẽ khiến hồn phách tan biến, vĩnh viễn không thể phục hồi, nếu như có thể cũng sẽ không bao giờ có thể tiến vào âm ty để hưởng luân hồi lần nữa, dĩ nhiên cái giá phải trả quả là không nhỏ

Vừa lẩm nhẩm niệm chú, lá phù trên người thần vòng kia đã sáng bừng lên, đem quang ảnh chiếu qua toàn thân như thể ngàn vạn lưỡi kiếm, chỉ kịp nghe thần vòng kia hét lên một tiếng rồi lập tức tan vào trong hư không, Thanh Trường cũng đã biết hắn vừa làm gì, thực là có chút sững sờ vì không ngờ hắn lại dám dùng sinh tử quyết, thế nhưng đó chưa phải đã hết, từ nơi thần vòng kia tan biến đi có rất nhiều đốm sáng từ đó bay ra, lượn lờ trong không trung một lát rồi đáp xuống đất, hóa thành nhiều nhân ảnh mờ ảo, có lẽ đó chính là những người sấu số bị thần vòng này bắt đi, trong đó ở phía ngoài cùng nhất Dương Vũ nhận ra một người, không ai khác đó chính là Hà Liên, đám hồn phách kia sau khi được trả tự do xem chừng vẫn còn mê man bất định, duy chỉ có Hà Liên vừa nhìn thấy Dương Vũ thì liền tiến lại quỳ xuống mà khóc lóc nỉ non

-cầu pháp sư tha mạng, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ

-đứng lên đi, ta không nhận nổi

Dương Vũ có chút khó chịu nói, chung quy việc này từ đầu cũng là vì nàng, dĩ nhiên Dương Vũ cũng không chấp nhắc gì, vả lại tình cảnh của nàng cũng đã bị thần vòng kia khống chế cho nên hắn không còn muốn bức bách gì thêm nữa, lúc này mới quay xuống phía lão già kia lạnh lùng nói

-giết người nuôi thi, dung túng thần vòng bắt hồn người sống, xem ra tội của ngươi đáng chịu vạn kiếp bất phục ở huyết ô trì

Lão ta nghe hắn nói vậy thì cười sằng sặc, nhìn lại bằng con mắt thách thức

-ngươi cứu được người thì đã làm sao? tất cả các ngươi cũng đừng hòng mà rời khỏi đây an toàn

Lại khẽ nhếch mép gằn lên từng chữ

-muốn chết thì cùng chết

Vừa dứt lời lão ta liền tiến lên phía pháp đàn, cầm chuông kinh hồn rung lắc liên tục, tên a Tương thấy sư phụ thi pháp thì cũng lập tức tiến lên cầm đào mộc kiếm, đâm vào một lá bùa rồi đốt cháy, múa may liên tục

Phía trên, khi hai người Dương Vũ và Thanh Trường đang phải gồng mình để giữ thế kìm hãm đám cương thi kia thì giường như sự tác pháp của hai thầy trò lão già kia càng làm cho hai người nặng nhọc hơn, cảm thấy như càng lúc sự kìm hãm này càng mỏng manh hơn, đến khi mà lão già kia đâm thẳng ngón tay mình lên trên đỉnh cái chuông làm cho máu của lão từ từ chảy xuống phía bề mặt chuông thì khiến cho hai người Dương Vũ và Thanh Trường gần như đã mất hoàn toàn sự khống chế, hơn nữa còn bị một uy lực phản phệ đập vào người khiến họ bị lùi ra sau mấy bước, đều phải lấy pháp khí chống đỡ, mắt thấy hàng ngàn con cương thi đang lao đến thì có chút khó thở mà nhìn nhau, tình hình dần rơi vào tuyệt cảnh

Với sức lực của hai người bây giờ thì đấu với cả ngàn con cương thi cũng giống như châu chấu đá xe, lại còn chịu sự điều khiển của lão già kia thì cơ hội thắng gần như là không thể, đến lúc này Dương Vũ lại lấy ra một lá địa hỏa phù, vũ động trên không thì lập tức lá phù bắt lửa, vội vã quay về phía sau hét lớn

-tiểu Nguyệt, mau đem Lệ nhi rời khỏi đây

-không, muốn chết thì cùng chết

Tiểu Nguyệt gào lên, đúng là cứng đầu, Dương Vũ biết rằng kể cả khuyên họ như thế nào thì họ cũng không nghe, liền phải quay qua phía Thanh Trường

-huynh mau dẫn họ rời khỏi đây, nếu như phải chết thì hôm nay đệ sẽ chết cùng chúng

Cảm thấy như chưa thuyết phục được Thanh Trường, lại đưa hắc hạo diệt thần châm tới nói

-huynh phải nghĩ cho đại cục, côn luân phái là một trong thất đại phái, sau khi rời khỏi đây hãy hiệu lệnh họ tới diệt trừ thi sào này, tránh gây họa cho bá tánh, khẩn cầu huynh hãy mang cây châm này về cho tệ phái, còn nữa…

Nói đến đây hắn có vẻ ngập ngừng

-mong huynh hãy chăm sóc cho Lệ nhi, ơn trời biển này Dương Vũ sẽ không quên

Đến lúc này thì Thanh Trường đã không còn cách nào khác, đúng, côn luân là một trong thất đại đạo môn, sau khi rời khỏi đây có thể hiệu lệnh toàn giới pháp thuật đến tiêu diệt nơi này, đó cũng xem như là một niềm an ủi đối với Dương Vũ, vội cầm lấy thần châm rồi kéo hai người tiểu Nguyệt và Lệ nhi ra ngoài, mặc cho tiểu Nguyệt đang gào khóc trong đau đớn

Thấy họ đã đi đến phía miệng giếng thì Dương Vũ cũng đã yên tâm một chút, cầm lá phù lên nói lơn

-lão rùa già, đồng quy vu tận, một đổi một ngàn …hà hà…ta thắng rồi

Mấy người Thanh Trường vừa leo lên đến miệng giếng thì từ phía dưới một tiếng nổ lớn vang lên, từ đó bụi mù kéo lên đến tận chỗ họ đứng, tiểu Nguyệt và Lệ nhi lúc này cũng chỉ biết ngồi bệt xuống đất mà khóc, Thanh Trường tuy đã cố an ủi họ nhưng xem chừng không có kết quả, đành phải ngồi xuống mà dựa đầu vào thành giếng, suy nghĩ về việc làm của tên Dương Vũ này, đây mới đích thực là pháp sư nhân gian

Một lúc sau giường như tiểu Nguyệt vẫn chưa tin rằng Dương Vũ đã chết, chạy tới thành giếng tính leo xuống một lần nữa nhưng bị Thanh Trường cản lại

-cô đang làm gì vậy?

-Dương Vũ, chắc chắn hắn chưa chết

Tiểu Nguyệt tuyệt vọng nói, Thanh Trường biết rằng lúc này cô đang rất đau lòng nên không muốn to tiếng, cầm chắc tay cô gằn lên từng chữ

-đệ ấy đã hi sinh mạng sống cho chúng ta, đừng làm đệ ấy thất vọng, ta hứa, dù có phải đào tung mảnh đất này lên cũng sẽ tìm bằng được hài cốt của đệ ấy đem đi an táng

Nói rồi lại đành thở dài nhìn nàng

-bây giờ thì về thôi

Tiểu Nguyệt đến lúc này đã chấp nhận sự thật, từ từ leo xuống rồi lững thững bước ra ngoài cửa hang, thấy vậy Thanh Trường cũng đành đi tới cõng Lệ nhi đi theo, ba người trở về quán trọ mà không ai nói với ai một câu gì

#notice : hôm nay 20/11 tập thể giáo phái Liễu tiên nói riêng và tam giới nói chung kinh chúc cho các người thầy, người cô, những người đang hằng ngày thực hiện hành trình trồng người cao cả, một lời chúc sâu sắc và tốt đẹp nhất, chúc các thầy, các cô sẽ có một ngày 20/11 thật ý nghĩa và hạnh phúc, chúc cho các thầy cô sẽ có một sức khỏe thật tốt, luôn giữ được sự nhiệt huyết và năng động, sự tươi trẻ và lòng yêu thương

tái bút: xin chúc cho các người thầy, người cô đã và đang dìu dắt em trên con đường của kiến thức, sẽ nhớ mãi những lời răn dạy, những kỉ niệm không đơn thuần là kỉ niệm, nó là một thế giới mà ở đó, em biết em sẽ luôn được che trở

-thằng viết truyện-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.