Dù nghĩ như thế nào thì Dương Vũ cũng không thể nói ra, suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi
-vậy cô có thể dẫn tôi tới chỗ mẹ cô được không?
Lệ nhi nghe hắn nói vậy thì cũng ngừng khóc, ậm ừ tỏ vẻ đồng ý rồi từ từ đứng dậy còn nói thêm
-mẹ tôi đang ở trong đạo quán của đạo sĩ kia, thực sự tính tình người đó rất cổ quái, có thể....
Chưa nói hết câu thì từ đâu đó một mùi khét bốc tới, Lệ nhi ngửi ngửi rồi hốt hoảng chạy vào bếp, hoá ra nàng đang nấu ăn dở dang thì Dương Vũ tới làm nàng quên mất chưa lấy thức ăn ra, lúi húi trong bếp một hồi rồi đi ra với một chiếc lồng đựng cơm đi đến chỗ Dương Vũ nhẹ nhàng nói
-đi theo tôi, mỗi ngày tôi đều đem cơm đến cho vị đạo sĩ đó
Nói rồi mặc kệ Dương Vũ đi thẳng ra ngoài cửa, từ sau nhìn theo thấy nàng đã đi ra khỏi cửa mới lục tục chạy theo, trên đường đi thì có rất nhiều điều Dương Vũ muốn hỏi nhưng cũng chẳng biết mở lời làm sao, càng nghĩ thì càng thấy chuyện này trở nên khó sử, hắn là đạo sĩ hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của hắn, lỡ như khi gặp mẹ của nàng chẳng lẽ sẽ diệt trừ hay sao, thế nhưng đó cũng chẳng phải chuyện chính hắn nghĩ, chỉ là muốn tìm hiểu người đồng đạo này có đủ cường đại để giúp hắn đối phó với nữ quỷ trong hang động kia
Đi hết đoạn đường thành thị rồi ngoặt vào một con đường sỏi đá, phía trước mặt bắt đầu xuất hiện một ngọn núi nhỏ bao phủ một tầng sương khói mờ mờ ảo ảo, khi đã đi gần tới chân núi thì Lệ nhi đột nhiên đứng lại, quay qua Dương Vũ nhàn nhạt nói
-vị đạo sĩ đó tính tình cổ quái, lát nữa nếu có nói gì không phù hợp xin huynh đừng để bụng
Dương Vũ nghe vậy thì cũng chỉ gật gật đầu, để cho Lệ nhi đi trước rồi mình cũng lập tức theo sau, đến lưng chừng núi thì phía trước xuất hiện một đạo quan dáng vẻ thập phần cũ kĩ, bên ngoài cửa còn không có bảng hiệu, Dương Vũ cũng là một người trong đạo môn thấy như vậy thì cũng không hài lòng cho lắm nhưng vẫn giữ sắc mặt bình thường mà đi tới, đang tính đẩy cửa đi vào thì Lệ nhi đã ngăn lại nói rằng cứ để nàng vào trước sau đó liền đẩy cửa tiến vào
Nàng vừa mới bước vào hai bước thì bên trong vọng ra tiếng nói khàn khàn của một ông già thất thập
-sao hôm nay tới muộn vậy, ta đói sắp chết rồi đây
Lệ nhi vội lau đi nước mắt còn vương trên mi tươi cười bước vào nói lớn đáp lại giọng nói kia
-lão lão ngài còn thấy đói sao, chẳng phải tôi đã làm rất nhiều màn thầu cho ngài đấy thôi
Nàng vừa dứt câu thì từ trong chính điện bước ra một lão ông râu tóc bạc phơ, tuổi cũng chắc đã ngoài bẩy mươi mà dáng vẻ vẫn cực kì nhanh nhẹn,mặc một bộ đồ cũ kĩ chỉ tay về phía Lệ nhi
-mấy cái màn thầu khô khan của ngươi, sáng nay chút nữa hại ta bị nghẹn chết, hừ, ta vứt hết rồi, hôm nay ta muốn ăn chè hạt sen, mau đi nấu đi
LỆ nhi nghe vậy thì cũng không nói gì thêm liền đi về phía sau hậu viện, thấy vậy Dương Vũ liền tiến vào nhưng vừa mới bước đến cửa thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, thiếu chút nữa đã đập vào mặt Dương Vũ, bị một màn như vậy thì hắn quả là có chút phát tiết, thật sự là hắn biết tên đạo sĩ già kia đã thấy hắn, cư nhiên lại không nói một lời đón tiếp còn làm cái hành động này, quả thật là quá khinh người, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi nhếch mép nghĩ thầm “ đến thổ công địa mẫu gặp ta còn phải nể nang vài phần, mấy tên thần giữ cửa này có thể giữ được ta sao”
Lập tức lấy ra thiên sư bài của mình nhìn nhìn một chút, phóng thích cương khí từ lòng bàn tay rồi dơ đến trước cánh cửa, vốn đạo quan là nơi linh thiêng tụ hội, dĩ nhiên đối với những bậc đức cao vọng trọng như thiên sư nhân gian, âm ty chính thần hay đạo phật nhị tông thần thánh đều có thể quan lâm mà không cần xin phép, chỉ cần có thể chứng minh thân phận thì đều được thần giữ cửa mở rộng nghênh tiếp
Thiên sư bài vừa dơ ra liền phát quang ra một đạo bạch ảnh chuyền đến cánh cửa khiến nó lập tức bị mở ra, Dương Vũ thấy vậy thì cười cười đắc chí tiến vào, một hơi đi tới đại điện nơi mà lão đạo sĩ kia vừa mới xuất hiện
Vừa bước vào cửa điện thì giọng nói của tên lão đạo kia lại vang lên kèm theo một giọng cười hiền hậu
-cậu thực là thiên sư nhân gian
Dương Vũ nghe câu này thì cũng không bất ngờ, cũng đều là người trong đạo môn nên việc nhận ra được thân thế của nhau cũng là điều bình thường, hơn nữa có thể sai khiến thần giữ cửa thì chỉ có thể là thiên sư nhân gian, nghĩ đến đây thì Dương Vũ kết thủ ấn bái lễ rồi nói
-kiến hà bất tắc hà, kiến sơn bất chi sơn, hà cầu nại tắc sơn, sơn khẩu kiến hà diễn
Đây là một câu nói chào hỏi của những người trong đạo môn khi lần đầu gặp mặt, đại ý muốn hỏi là người thuộc môn phái nào, đã đạt tới bài vị gì trong tông phái
Vị lão đạo kia nghe vậy thì im lặng một hồi, ho khan hai tiếng rồi nói
-mấy cái thủ tục dườm già mà người trẻ như cậu vẫn thích dùng nhỉ
Nói rồi quay mặt về phía Dương Vũ nở một nụ cười rồi lại nói
bỏ đi, dù gì cũng là người trong đạo môn thì ta cũng không chấp nhắc
Nghe đến đây thì Dương Vũ mới nhớ lại lời của Lệ nhi lúc chuẩn bị đến đây, đối với những người thuộc tầng lớp già dặn trong giới thì việc thủ lễ đúng theo phong thái luôn được đặt lên hàng đầu, vậy mà lão ta còn cảm thấy rất phiền hà, xem ra đây thực sự là một người rất thú vị
Dương Vũ cũng không cố kị gì hết, lập tức bước vào trong điện rút ra ba nén trầm hương thắp lên điện thờ tam thanh vái vái vài cái rồi quay qua hướng chỗ tên lão đạo kia nói
-thủ tục dườm già tại hạ xin bỏ, nhưng vẫn muốn hỏi quý tính đại danh của đại sư
Lão đạo kia nghe hắn hỏi như vậy thì khẽ cười cười, tay trái nâng lên chòm dâu bạc phơ nói
-bần đạo tên Tống Ân, pháp hiệu là Quảng Viễn, là đệ tử truyền thừa của võ đang Tống Viễn Kiều
Nghe đến cái tên này thì Dương Vũ lập tức nhảy dựng lên, cái tên Quảng Viễn này mười lăm năm trước hắn đã từng nghe sư phụ nói qua, thực là một cao nhân đắc đạo nhưng sau đó lại biệt tăm biệt tích, hoá ra là đến nơi thâm sợ cùng cốc này mà ẩn cư, nhưng chuyện này có vẻ không thoả đáng, đáng lẽ ra đệ tử chân truyền theo lý sẽ phải làm trưởng môn nhân, tại sao lại tới nơi này, thắc mắc như vậy thì liền hỏi, Quảng Viễn đại sư cũng chỉ vuốt vuốt râu cười, một hồi sau mới thở dài một cái nói
-sư phụ ta có ba người đồ đệ, nhưng vì sau này tranh giành vị trí chưởng môn nhân mà đấu đá lẫn nhau, ta thì không thích dính đến những chuyện thị phi nên quyết định rời đi trong im lặng, mặc kệ cho hai người họ muốn làm gì, miễn có thể không phá hỏng lịch sử mấy trăm năm của võ đang là được
Dương Vũ nghe đến vậy thì cũng hiểu được phần nào, lại nghĩ đến cái gì thì không đắn đo mà hỏi
-tiểu đồ nghe nói võ đang có một bộ thái cực công tinh sảo vô cùng, lần này may mắn gặp được tông sư nên thực lòng muốn thỉnh giáo
Hắn hỏi một câu này thực chất là cũng muốn học hỏi thêm chút ít, trong đạo môn phân ra làm pháp, ấn, phù chú, bốc và thể thuật, trong đoa pháp, ấn, phù chú là những môn tuyệt học chỉ lưu truyền trong nội môn, còn thể thuật và bốc ( chính là y thuật) sẽ được truyền thừa rộng dãi cho đệ tử ngoại môn, nhưng có những môn phái đặc thù như võ đang, nga mi, côn luân đều có những tuyệt học về thể thuật hay y thuật, cũng chẳng mấy khi được diện kiến mà học hỏi, dĩ nhiên đây thực sự là một cơ hội tốt mà không phải cứ muốn là có được
Quảng Viễn đại sư có chút ái ngại khi nghe hắn đề cập tới chuyện này, không muốn vòng vo nên cũng bộc bạch
- võ học của võ đang truyền thừa đã mấy trăm năm, năm đó tổ sư Trương Tam Phong thực tình là cũng đã tạo nên bộ thái cực quyền vô cùng ảo diệu, thế nhưng chỉ có Trương Vô Kỵ là có thể học được tám phần, còn những sư thúc bá khác cũng chỉ có thể học được ba, bốn phần, sau này cũng chẳng có mấy người là kì tài có thể ngộ ra được sự huyền diệu cho nên những cái người ta hay nhắc tới về bộ thái cực quyền này chỉ là một chút còn sót lại
Nghe đến vậy thì Dương Vũ có chút sững sờ pha thêm một sự thất vọng nhè nhẹ, võ học tuyệt thế thực sự đã mai một như vậy sao, quả thực là quá uổng phí, suy nghĩ một chút rồi cũng muốn đề cập tới chuyện chính, sắp sếp câu từ một chút rồi nói ra hết sự tình mình đã gặp trong hang động kia, ngoài ra cũng ngỏ ý mong Quảng Viễn đại sư giúp đỡ
Lão đạo kia nghe song thì khẽ khẽ vuột râu rồi nhìn về phía xa xa bên ngoài cửa viện như đang suy nghĩ việc gì đó, một hồi sau mới cất tiếng nói
-việc này bắt nguồn từ hợn bốn mươi năm về trước....