Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 32: Chương 32




“Cô gái kia, quả thật như hình với bóng nha.” Trong buổi hội nghị, tôi với Lạc Lạc đứng tại chỗ phụ trách phân phát tư liệu cùng diễn giải, trong buổi hội nghị nhàm chán Lạc Lạc áp sát nhỏ giọng bên tai tôi nói.

“Cô gái kia” trong miệng Lạc Lạc chính là cô gái đã ngồi trên máy bay với Dịch Phàm, buổi tối thì lại tiếp tục ngồi uống trà cùng nhau, Yumichika. Bề ngoài thì, cô ấy là đại diện phía nhà đầu tư phái đến hợp tác với Dịch Phàm, nhưng trong lòng mọi người đều biết cô ấy là con gái của người đứng đầu tập đoàn tài chính, tuổi tác vừa khéo, mục đích tất nhiên không nói cũng hiểu.

“Thật là dụng tâm, mỹ sắc kim tiền đều đầy đủ, nhất cữ lưỡng tiện nha.” Tôi cảm khái.

“Mình có thể coi lời cảm khái lý giải thành ghen tỵ không ta?”

“Đương nhiên không phải,” Tôi bình thản nói, “Mình chỉ là cảm khái vận mệnh của con gái Nhật. Trong cuộc đời họ có rất nhiều lúc, đều phải có dáng vẻ cung kính nhu thuận đứng phía sau người đàn ông mỉm mỉm cười dịu dàng nhu mì, không có cái tôi.”

Tôi ngó về phía bục, Yumichika đang đứng phía sau Dịch Phàm hai bước, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt như tơ quấn chặt lấy tấm lưng thẳng tắp của Dịch Phàm.

Nụ cười đó bỗng khiến lòng tôi có chút nhức nhối, cô ấy cùng Dịch Phàm… nụ cười dường như từ dịu dàng đến triền miên.

“Nếu có thời gian mà thương tiếc cho cuộc sống không bằng cô ấy, chi bằng cậu lên bục đi, đẩy cô ấy xuống!” Lạc Lạc nói với giọng điệu không được tốt lắm.

Kết thúc hội nghị, tôi chỉnh lý xong một chút tư liệu, đưa cho Dịch Phàm.

Hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất nghỉ ngơi, tuỳ ý lật mở những tư liệu kia một lát hỏi:“Thấy tôi nói thế nào?”

“Rất tốt đó. Nội dung tỉ mỉ rõ ràng, ngôn ngữ súc tích, khái niệm mới lạ, hàm ý sâu sắc…”

“Là mấy điều này?” Hắn lại hỏi.

“Đúng vậy.” Chỉ là buổi hội nghị đơn giản, anh còn muốn sao nữa?

Hắn lại nhìn tôi lắc đầu cười khẽ.

Lúc này, cách không xa có một cô gái đi đến, từ phía xa liền gọi: “Tiểu Dịch!”

Dịch Phàm đầu tiên là sửng sốt, sau đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi.

Máu của tôi dồn ép ngưng tụ. Năm giây sau mới nhớ giãy giụa, không thể làm gì khác được sức lực của Dịch Phàm rất lớn, tôi không có giãy ra được.

“Anh làm gì vậy hả?” Tôi vội vã hỏi.

“Chớ động.” Dịch Phàm nhỏ giọng cảnh cáo tôi, sau đó lập tức đổi thành một nụ cười kỳ quái.

Cô gái kia mỉm cười đi đến gần: “Tiểu Dịch, lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy, lâu rồi không gặp. Mọi thứ vẫn ổn chứ.” Dịch Phàm hỏi.

“Vẫn ổn. Xem ra cậu cũng không tệ. Vị này là…” Cô gái đó nhìn tôi hỏi.

Tôi lập tức nhanh chóng phản ứng trước tình huống trước mắt, đem mọi thứ quy kết lại thành trích đoạn “A, tôi có bạn gái rồi, cô lại không có ai thèm, ai bảo trước đây cô không có mắt như mù đá tôi cơ chứ, tôi cho cô tức chết”. Nhưng, cô gái này không phải là cô gái áo vàng kia mà cô đã gặp trước đây… cũng không phải là bất kỳ cô gái mà tôi đã gặp qua… Nè, Dịch Phàm, anh thật bay bướm!

“Bạn gái của tôi.” Dịch Phàm nói với cô gái đó.

Thôi được, tôi đoán đúng rồi, không ngất đi thì cũng chấn kinh rồi.

Cô gái đó chỉ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, rồi lại cùng với Dịch Phàm triển khai một cuộc đối thoại hàm ý bí hiểm thâm sâu, mãi cho đến nửa tiếng sau cô ấy rời khỏi, tôi vẫn chưa hiểu được cô ấy với Dịch Phàm đang nói cái khỉ gì.

“Dịch Phàm nè, người đó là ai vậy?”

“Một người bạn.”

“Để tôi đoán nhá, anh từng theo đuổi cô ấy, rồi bị đá, cho nên bây giờ mới cần một cô bạn gái giả mạo để lấy lại mặt mũi?”

“Không phải.”

“Vậy cô ấy theo đuổi anh?”

“Cũng không phải.”

Nếu đều không phải, vậy có cần thiết phải xuất ra chiêu bạn gái giả cơ chứ.

“Cô ấy là giám đốc của khách sạn này, mỗi lần gặp mặt đều làm mai cho tôi, lúc nào cũng hỏi rất là phiền.” Dịch Phàm giải thích.

“Làm mai… cái này không phải hợp ý với anh sao. Anh là cái đồ đạo đức giả!” Tôi xoa ngón tay bị nắm đau nhứt oán trách.

“Có điều tôi đã giúp anh rồi, vậy thì tôi có thể mượn anh làm giống vậy không?” Tôi mong chờ hỏi.

“Ba cô lại sắp đến nữa à? Không phải cô đã có anh Tiểu Bạch tuỳ thời có thể ứng phó kiểm tra sao, còn tìm tôi để làm gì.”

“Không phải là ba tôi, Tiểu Bạch… hì hì, ba tôi ăn ở không cứ làm mai suốt, chẳng khác gì mấy bà dì trên đường. Tôi là nghĩ… nghĩ đến ngày nào đó mượn anh đến trước mặt Trương Hải khoe khoan đó mà.” Đôi mắt tôi phát sáng lấp lánh nói.

“Trương Hải? Cái tên đê tiện trong đĩa đêm Nô-en?”

“Ê, đừng có đánh giá thấp cái nhìn của tôi, tướng tá anh ta cũng được à nha. Song thật sự buồn bực mà… Ba năm chúng tôi học đại học, đến nửa năm cuối, mọi người đều đinh ninh chúng tôi sẽ có kết cục tốt, kết quả bởi vì Lưu Diệu Diệu có một ông ba là cục trưởng!” Nghĩ đến đây tôi lại có chút thở dài.

“Tiểu Bội?” Dịch Phàm cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hả?”

“Không phải tôi đánh giá thấp cô, mà là tôi khinh bỉ cô đó, cái tên đàn ông không ra gì đó mà cô vẫn còn nhớ mãi không quên nữa à!” Dịch Phàm tức giận quát lên.

“Tôi , tôi không phải là nhớ mãi không quên, cái tên đó thì có gì mà nhớ nhung cơ chứ. Tôi chỉ cảm thấy mất mặt thôi, hắn để lại mẩu giấy rồi nói chia tay! Anh làm ơn giúp tôi đi mà!” Tôi năn nỉ.

“Hắn là bạn trai đầu tiên của cô?” Hắn làm như lơ đãng hỏi.

Tôi nghĩ ngợi một chút: “Coi là vậy đi, trong nhà quản rất chặt… Trương Hải cũng là qua lại lén lút.”

“Tôi đã nói rồi mà, nếu không thì có ai khờ khạo như cô đâu.”

Tôi có chút buồn bực: “Khi đó tuổi trẻ bồng bột, bây giờ thì đừng hòng. Anh làm ơn thoả mãn chút hư vinh nhỏ nhoi của tôi đi mà.”

“Không đi.” Dịch Phàm mở miệng cự tuyệt.

“Tại sao?”

“Cô cũng biết tỷ võ toàn là cao thủ so chiêu? Cao thủ với cao thủ, mới đáng giá học hỏi nghiên cứu. Cùng với cái tên cặn bã so chiêu… nghĩ thôi cũng thấy bị sỉ nhục rồi.” Hắn hất tay, “Đi thôi, đi làm việc thôi.”

Xí, không giúp mà còn ở đó hứng thú nói nhiều với tôi như vậy, hiển nhiên anh đúng là cao thủ đó! Trong lòng tôi đầy sự bất mãn.

Buổi tối, công việc đã coi như hoàn tất, mọi người mới có chút thời gian đi tham quan cảnh đêm ở Hồng Kông.

Tôi định rủ Lạc Lạc đi mua sắm, kết quả gọi một cú điện thoại thì phát hiện cô nương đó không biết đã chạy đến chỗ nào rồi.

“Tiểu Bội! Cậu mau đến đây đi! Đồ ở đây rẻ quá chừng luôn!”

“Cậu còn nợ rất nhiều tiền đó nha, cẩn thận coi chừng bị khoá thẻ.” Tôi nhắc nhở cô ấy.

“Ối trời, đem mình bán cũng đáng nữa đó, nè, rốt cuộc cậu có đến không vậy!”

“Không đi đâu, kinh phí của mình không đủ, cần phải tiêu xài tiết kiệm. Mình muốn mua một ít đồ dùng hằng ngày, có nơi nào giá rẻ chỉ cho mình đi?”

Lạc Lạc cho tôi địa chỉ, hỏi tôi lần cuối: “Không đến thật à? Cuộc sống của cậu quả thật vô vị quá đi!”

Tôi cười cúp điện thoại, đi tìm siêu thị mini giá rẻ mà cô ấy chỉ!

Ngồi mấy trạm xe buýt, sau khi xuống xe men theo đường cái đi, rồi lại quẹo vài khúc cua… sao mà càng đi càng chả thấy bóng dáng cái siêu thị đâu hết.

“Lạc đường rồi sao ta? Đây là chỗ nào?” Tôi tự hỏi tự trả lời, muốn tìm bảng chỉ dẫn đường. Ngẩng đầu nhìn quanh, tôi mới phát hiện con đường nơi đây tối hù, lại còn yên tĩnh nữa, nhưng người thì lại không hề ít chút nào. Dường như có rất nhiều đôi mắt đang ẩn nấp trong bóng đêm, giống như dã thú đang nhìn chằm chằm vào tôi… con cừu ngu ngốc xâm nhập vào hang ổ của đàn sói.

Nhìn những bóng người ẩn hiện như ma quỷ kia, tim tôi bắt đầu đập liên hồi, lập tức xoay người chạy về phía đường cái, trên đường đụng phải một người toàn thân đầy mùi rượu. Người đó bởi vì trong tay cầm chai rượu nên bị tôi đụng ngã xuống đất, tức giận hung hăng chửi rủa một trận, tôi càng hoảng loạn bỏ chạy.

“Lạc Lạc à, cậu chỉ đường kiểu gì vậy hả.” Tôi thấy mình sắp bật khóc rồi, trước mắt dù đã hiện ra đường cái cũng không làm cho tôi thả lỏng được.

May mắn là tôi đã tìm được trạm xe lúc tôi đến, định vịn vào tấm biển báo thở dốc, thì lại đụng phải một người. Người đó không giống với cái tên say rượu bị đụng cái đã ngã vừa nãy, mà trái lại còn xáp tới, trong miệng còn mấp máy nói cái gì đó. Tuy rằng nghe không hiểu lời của hắn, nhưng tình cảnh trước mắt không cần nhìn cũng biết là xảy ra chuyện gì, tôi không ngừng nói với bản thân đừng khóc đừng khóc, phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nhưng thân thể không tự chủ được hoảng sợ lùi về phía sau. Lúc này, bên cạnh lại xuất hiện hai tên chặn đường tôi, một tên còn đặt tay lên vai tôi.

“Buông tôi ra!” Tôi nghe thấy tiếng hét lên của mình.

Mấy tên đó dường như càng hưng phấn ép sát tới.

Chính vào lúc tôi bắt đầu tuyệt vọng, một chiếc xe xuất hiện ở góc đường, lao thẳng vào đám người đó, tiếng thắng gấp vang lên. Mấy tên lưu manh kia bị ép phải nhảy tránh sang bên cạnh.

Dịch Phàm từ trong xe nhảy xuống, xông về đám người kia rống lên: “Cút!”

Tôi loạng choạng nhảy bổ về phía Dịch Phàm, nắm chặt cổ áo hắn, khóc không thành tiếng gọi: “Dịch Phàm, Dịch Phàm…”

Dịch Phàm vỗ vai tôi, lại liếc nhìn đám người trong bóng tối, nói với tôi: “Lên xe.”

Sau đó, hắn chạy một mạch như bay, đem tôi từ trong bóng tối ra ngoài sáng.

“Uống cái này đi.” Trở lại nhà hàng bên dưới khách sạn, Dịch Phàm đưa cho tôi một ly sữa.

Uống một ngụm, sự ấm áp ngọt ngào lan toả khắp thân thể, thật sự có cái cảm giác như được tái sinh làm người vậy, sau khi uống vài ngụm lớn, tôi cầm lấy ly hỏi: “Cánh tay của anh sao rồi, đã bị vậy còn lái xe nữa… có ảnh hưởng đến vết thương không?”

“Một tay tôi cũng có thể lái được. Còn cô, có bị thương ở đâu không? Mấy tên đó…”

“May mà anh xuất hiện kịp thời, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao nữa.” Tôi sợ hãi nói, “Có điều sao anh tìm được tôi hay vậy?”

“Tôi tìm cô nhưng không thấy, nên hỏi Lý Lạc… “ Nói đến đây, hắn ngừng lại một lát dường như muốn điều chỉnh lại cảm xúc, kết quả cuối cùng cũng không khống chế nổi, liền nghe thấy tiếng quát lên: “Quan Tiểu Bội! Cô bị mù chữ hả? Sổ tay hướng dẫn du lịch không phải đã đặc biệt nhắc nhở là sau khi trời tối thì không nên đến khu vực đó sao! Cô là con gái, lại chạy lung tung làm gì hả!”

“Tôi muốn mua đồ…” Tôi lí nhí.

“Nhiều cửa hàng như vậy, sao cô cứ phải đến chỗ đó hả!”

“Lạc Lạc chỉ cho tôi một cửa hàng giá rẻ, tôi làm sao biết nó nằm ở chỗ đó cơ chứ.” Nhìn thấy sắc mặt Dịch Phàm lại trầm xuống, tôi vội vàng giải thích, “Lúc đi vội quá nên tôi không đem theo tiền, không phải là muốn tiết kiệm gì đâu…”

“Cần tiền, không cần mạng nữa hả!” Hắn lại đau đầu bóp trán, “Nghe nói cô đi đến chỗ đó thì tôi… ngày mai tôi sẽ giết chết Lý Lạc.”

Tôi giật nảy mình, “Đừng trách Lạc Lạc, cô ấy vốn là có ý tốt thôi.”

“Hứ, không trách cô ấy thì trách ai. Cô ấy chỉ biết chăm chỉ mua sắm, cái khác đều không cần biết!”

“Câu này thì đúng đó.” Tôi tán đồng.

“Vậy cô còn đi được không?” Dịch Phàm đứng lên hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Làm gì?” Ánh đèn sáng rực cùng với mỹ thực ngọt ngào đã đánh bay nỗi ám ảnh vừa nãy, khiến tôi đã hồi phục phần nào.

“Vậy đi thôi, tìm một cửa hàng, cô không phải nói muốn mua đồ sao.”

“Không có tiền sao cô không đến tìm tôi?” Trên taxi, Dịch Phàm hỏi tôi.

“Anh keo như vậy, ngay cả mua vé khoang hạng nhất cho giám đốc mà còn tiếc nữa là…”Tôi lí nhí.

Hai đạo ánh mắt có thể giết người của Dịch Phàm chiếu qua.

“Không phải, là tôi sợ làm trễ nãi cuộc hẹn hò của anh.” Tôi vội giải thích.

“Là ai lại nói tôi đang hẹn hò vậy!” Dịch Phàm dở khóc dở cười.

“Hả? Không phải sao? Mấy ngày nay không phải anh ngày ngày ở bên cạnh cô gái người Nhật đó sao? Mọi người đều nói anh và cô ấy…”

Dịch Phàm ngắt lời tôi: “Nghe người khác nói bậy bạ. Việc coi mắt của tôi không phải do một tay cô phụ trách sao, tôi có nói với cô là tôi hẹn hò với cô ấy à?”

“Anh dẫn dụ ong bướm đến, tôi có thể ngăn cản được chắc.” Tôi buồn bực quay đầu nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ.

Nhìn một hồi, từ phản quang trong kính tôi phát hiện Dịch Phàm đang nhìn tôi, tôi quay đầu lại nhìn hắn, hắn lại làm như đang nhìn chỗ khác, lặp lại mấy lần như vậy, tôi không nhịn được bèn hỏi: “Dịch Phàm, anh có điều gì muốn nói với tôi phải không?”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Thật ra, Yumichika với tôi chính là như vậy đó.”

“Ờ.”

“‘Ờ’, là ý gì? Sao cô không hỏi tôi, chúng tôi là sao.” Dịch Phàm hỏi ngược lại.

“Còn không phải là ông chú nhà đầu tư phía Nhật muốn vừa đầu tư tiền vừa đầu tư con gái luôn sao. Việc tốt lành thế, còn không biết giơ hai tay ra đón nhận.”

“Chưa từng gặp qua loại người như cô.” Dịch Phàm trừng tôi một cái, “Chuyện là như vậy đó, bất quá tôi không thích cô ấy.”

“Sao vậy? Một cô gái cực tốt, cực xứng với anh đó.”

“Cô ấy… hình như không thích cười cho lắm.” Dịch Phàm thành thật nói.

“Cô ấy rất thích cười. Tôi thấy cô ấy đứng phía sau anh cứ cười suốt, rất thục nữ đó. Hồi nhỏ, ba tôi cứ huấn luyện tôi cười như thế, đáng tiếc, học không được.” Tôi ngửa tay lấy làm tiếc.

“Tôi không thích.” Dịch Phàm lại nói.

“Anh dựa vào cái gì mà không thích.” Tôi gấp lên, “Người ta nhu thuận hoà nhã, ánh mắt dịu dàng quả thật tôi thấy còn thương nữa là.”

“Quá nhu thuận.”

“Đó là cô ấy còn chưa thấy qua những việc 囧 (1) mà anh đã làm. Thấy rồi, cho dù là khuôn mặt than của con già cơ (2), cũng lộ ra ba mươi hai cái răng đó.”

((1) 囧: Một từ phổ biến trên trang mạng Trung Quốc, nhìn chữ thì giống như một khuôn mặt đang há hốc miệng. Chữ có nhiều nghĩa tuỳ trong trường hợp: Chịu hết nổi, hết thấu, kinh ngạc, sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi…

(2) Mặt than của con già cơ: Mặt than ở đây là mặt lạnh, không biểu cảm, cảm xúc. Muốn biết rõ thì tìm con già cơ mà xem hén.)

“Quan Tiểu Bội, tôi phát hiện cô không thể nuôi thả (3) được rồi, càng ngày càng mồm mép.” Dịch Phàm cười.

( (3) Nuôi thả: Nghĩa đen thì chữ sao nghĩa vậy, được gia súc được nuôi thả tự do, không đóng nhốt. Nghĩa bóng ý chỉ những đứa trẻ được ‘nuôi thả’, cũng chính là nói, để trẻ càng có điều kiện để phát triển hơn, cho trẻ sự tự do thoải mái, để trẻ có quyền tự chủ, quyền lựa chọn trong phạm vi rộng lớn hơn, giảm thiểu sự trói buộc, gò bó của gia đình, nhà trường, xã hội.)

Tôi không thèm để ý tới hắn, đẩy cửa xuống xe. Ngọn đèn chói lọi ở giữa trung tâm mua sắm, làm cho những buồn bực trong lòng biến mất tăm.

Dịch Phàm vỗ vai tôi nói: “Đi đi!”

Tôi cảm thấy hắn giống như cởi bỏ vòng cổ của một con chó săn, chỉ về phía con thỏ trên núi hô lên “Đi đi”.

Song… mặc kệ hắn đi, cuộc sống tốt đẹp như vậy mà.

Kết quả lòng vòng cả buổi trời, cũng không mua được gì, tôi đành đi siêu thị mua chút nhu yếu phẩm. Lúc sắp tính tiền, tôi mới nhớ còn một thứ quan trọng chưa mua, nhưng mà Dịch Phàm đang ở đây…

Tôi do dự một hồi, mới quyết tâm nói với Dịch Phàm: “Anh ra ngoài chờ tôi một chút được không? Tôi, tôi muốn mua một số thứ khác nữa.”

“Còn cần gì nữa? Mua chung luôn được rồi.”

“Cái đó…” Tôi liếc nhìn về phía kệ hàng, “Anh vẫn là ra ngoài đợi tôi đi, tôi đi chút rồi ra liền.”

Dịch Phàm cúi đầu nhếch mép cười, tiến hai bước cầm lấy một bịch băng vệ sinh hỏi: “Cần cái này phải không?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng không biết phải nói làm sao cho tốt nữa.

Dịch Phàm vẫn còn cười, so sánh giữa hai bịch không cùng loại: “Tôi nghe nói nhãn hiệu này dùng tốt hơn.”

Tôi囧lớn hơn, cái này là thứ anh cần biết sao!

Tôi tuỳ tiện lấy hai bịch quăng vào trong xe đẩy, đầu không ngẩng chuẩn bị đi.

Dịch Phàm lại lật giở nhìn một lát: “À, cô thích nhãn hiệu này à, đã nhớ rồi.”

Đã nhớ con khỉ chứ đã nhớ gì! Anh nhớ cái này làm gì?!

Dịch Phàm lại nói: “Có điều, Tiểu Bội, sao cô toàn lấy loại ban ngày vậy? Có cần đổi mấy bịch ban đêm không? Dường như kết hợp với loại này cũng không tệ.”

“Không đổi! Tính tiền!” Tôi gào lên.

Hắn lại còn huyên thuyên không thôi: “Cô đỏ mặt làm gì, đây là quá trình sinh lý bình thường mà, cô đừng có mà làm như cô bé lần đầu học tiết giáo dục giới tính như vậy có được hay không hả!”

Tôi sụp đổ hoàn toàn: “Má! Cô nương tôi làm con gái hai mươi mấy năm trời, hôm nay lại bị một người đàn ông như anh chỉ dạy về vấn đề sinh lý đó!”

Dịch Phàm nhìn tôi cả buổi trời, nói: “Tôi chọc cô thôi. Tôi chỉ cảm thấy lúc cô đỏ mặt… rất thú vị.”

Tôi càng 囧 hơn, quyết định dùng phương pháp nhìn ngó bốn bề coi hắn không tồn tại, chính vào lúc này, tôi nhìn thấy một người.

Vận mệnh có lúc thật trùng hợp khiến người ta kinh ngạc luôn.

“Dịch Phàm?” Tôi nhẹ nhàng kéo lấy Dịch Phàm đang vui phơi phới lựa đồ dùng vệ sinh bên cạnh.

“Hửm? Cô có muốn đổi một nhãn hiệu ngoại nhập dùng thử không?”

Tôi dùng ánh mắt ngăn cản hành động hoang đường của hắn: “Còn nhớ hôm qua tôi nhờ anh việc kia không, hình như tôi thật sự cần anh giúp rồi đó.”

“Chuyện gì?”

“Tôi… hình như nhìn thấy Trương Hải cùng Lưu Diệu Diệu, ngoài ra Lưu Diệu Diệu dường như đang mai thai nữa.” Giọng tôi có chút khô khốc.

Bên kia Trương Hải cùng Lưu Diệu Diệu hiển nhiên cũng nhìn thấy tôi rồi, bọn họ đi về phía tôi.

Lưu Diệu Diệu bởi vì có thai nên có chút phì ra, bước đi rất chậm, khuôn mặt đã từng có chút ương ngạnh ngang ngược, lại bởi vì mang thai mà thay vào đó phát ra một loại ánh sáng dịu dàng mềm mại.

“Quả thật là Tiểu Bội? Thật là trùng hợp.” Lưu Diệu Diệu nhìn có vẻ nhiệt tình nói.

“Đúng vậy, trùng hợp quá. Nhìn cậu kìa, thật sự chúc mừng, được mấy tháng rồi?” Tôi cười nói.

Thế giới quả thật thần kỳ, sau khi chia tay, trong cái khoa không mấy lớn cho lắm mà tôi không tài nào nhìn thấy được cái bảng mặt Trương Hải , nhưng đi đến tận một nửa đất nước, lại có thể gặp được.

“Sắp sinh rồi. Cho nên ba mình mới kêu mình qua đây chờ sinh, có thể để đứa bé nhập tịch Hồng Kông (4). Tiểu Bội cậu đến đây là…”

( (4) Nhập tịch Hồng Kông: Đa số người dân Trung Quốc Đại Lục đều muốn nhập tịch Hồng Kông là do: Thứ nhất điều kiện đãi ngộ, nền giáo dục, y tế… ở Hồng Kông rất tốt. Thứ hai, tại Hồng Kông không áp dụng chính sách một con như ở Trung Quốc Đại Lục, nên có thể sinh nhiều mà không sợ bị phạt tiền.)

Ôi, tôi muốn nói tôi cũng đang chờ sinh biết bao, không, tôi muốn nói tôi đã sinh được mấy đứa luôn rồi, đứa lớn nhất có thể đuổi đánh con cô luôn đó.

“Công tác.” Tôi nói.

“Trước đây cảm thấy trong khoa cậu là người chịu khó nhất, bây giờ vẫn còn siêng năng như vậy. Có điều phụ nữ đó mà, đừng có mà làm cho mình vất vả, đến cuối cùng cũng phải lấy chồng…” Lưu Diệu Diệu còn chưa nói hết, nhưng ý tứ đã lộ rành rành.

“Đúng vậy, vẫn là hai người tốt, sắp sửa có em bé rồi.” Tôi cười có chút không tự nhiên.

Chết tiệt, tôi thật sự vì sự độc thân của tôi mà hổ thẹn. Dịch Phàm, anh không thể phối hợp một chút, thoả mãn lòng hư vinh của tôi một chút sao.

Lúc này Dịch Phàm vẫn đứng bên cạnh như người qua đường giơ tay ôm lấy eo tôi, thấp giọng bên tai tôi: “Bà xã, nếu mà em không nỗ lực, em mà chịu nỗ lực… không phải con chúng ta cũng đã biết chạy nhảy rồi sao?”

Mặt tôi vừa trở lại bình thường lập tức đỏ tiếp: “Dịch Phàm, anh nói bậy bạ gì vậy!”

“Tiểu Bội, vị này là…” Trương Hải vẫn mãi im lặng hỏi.

“Để tôi giới thiệu, anh ấy là…”

“Tôi là chồng của cô ấy.” Dịch Phàm cướp lời nói, “Lúc kết hôn Tiểu Bội không thích phô trương rầm rộ, cho nên chúng tôi chỉ đi đăng ký, cũng không có nhiều người biết. Nhưng hai đứa tôi vẫn đang nỗ lực để có em bé… nhưng anh cũng biết Tiểu Bội cố gắng làm việc quá… nên có đôi lúc không chịu cố gắng.”

Mấy lời này là làm sao vậy. Tôi vội len lén dùng cánh tay huých Dịch Phàm.

“Được rồi, được rồi không nói nữa, có người xấu hổ đây.” Dịch Phàm mỉm cười.

“Em… thật sự kết hôn rồi?” Trương Hải nghi hoặc đánh giá tôi.

“Anh đây là có ý gì?” Dịch Phàm không vui nói, “Chúng tôi tuy rằng không có cử hành hôn lễ, nhưng tuần trăng mật là đi mười nước châu Âu.”

Tôi ngắt ngang lời nói bậy nói bạ của Dịch Phàm, cười giơ tay lên: “Không có đeo nhẫn? Thật đó, tôi chưa kết hôn, bạn trai cũng chưa có. Dịch Phàm giỡn chơi thôi. Anh ấy là sếp của tôi.”

Biểu tình của Lưu Diệu Diệu cùng Trương Hải trở nên có chút kỳ quái.

“Có điều, tôi nghĩ tôi sẽ gả cho một người tốt.”

Vừa nãy chỉ trong nháy mắt, nhìn thấy biểu tình Dịch Phàm chọn lựa đồ dùng gia đình, nghiêm túc che chở tôi, tôi đột nhiên phát hiện, những đau khổ cùng ám ảnh lúc thời niên thiếu đều chỉ là thoáng qua, Trương Hải cùng Lưu Diệu Diệu chỉ là phong nền trong thời thanh xuân của tôi mà thôi, tương lai, mới là rực rỡ xán lạn.

Mua đồ trở về, Dịch Phàm đưa tôi đến tận cửa phòng.

“Hôm nay cám ơn anh. Trở về đi, nghi ngơi sớm một chút.” Tôi nói.

“Tiểu Bội…” Dịch Phàm đứng trước cửa khẽ gọi tôi.

“Hả?” Tôi ngước mắt nhìn hắn.

Hắn lại không nói gì, cứ đứng ở hành lang nhìn tôi, trong con mắt sáng ngời hiện lên một thứ tình cảm không rõ.

“Còn có chuyện gì sao?” Tôi hỏi, bị hắn nhìn mặt lại nóng ran lên.

“Không có, cô bé ngốc.” Hắn xoa đầu tôi, “Nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai phải dậy sớm đó.”

Tiễn Dịch Phàm đi, tôi ngồi dựa vào tường, gọi cho Tiểu Bạch.

“Sao rồi, vẫn ổn chứ?” Tiểu Bạch hỏi.

“Công việc rất bận, tối nay mới có thời gian đi dạo.”

“Vậy à,” Tiểu Bạch cười, “Tối như vậy mà còn gọi điện, gặp phải chuyện buồn bực à?”

Tôi im lặng rất lâu mới nói: “Xin lỗi anh, Tiểu Bạch.”

Đầu dây bên kia cũng im lặng hồi lâu: “Không sao, đúng lúc ngày mai anh cũng vừa mới đặt vé máy bay.”

“Phải đi à? Thật ngại quá, mỗi lần đến đều không có dắt anh đi chơi cho đàng hoàng.”

“Không sao, nếu như em tìm được cái mình cần, anh cũng không có lý do gì ở lại.” Lại ngừng lại hồi lâu, “Vậy thì, chúc em hạnh phúc. Tạm biệt, Tiểu Bội.”

“Cám ơn anh, tạm biệt.” Tôi nói.

Cúp điện thoại, tôi vẫn ngồi dựa vào tường.

Có lẽ… hừm, tôi có thể mạnh mẽ hơn cô bé khờ khạo Cinderella (= cô bé lọ lem) kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.