Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 4: Chương 4




Thứ hai ngày 27 tháng 08

Thời tiết: Nhiều mây

“Tô, chị nói đi, hắn như vậy là có thái độ gì đây!” Đến cuối tuần, tôi đem toàn bộ những hành vi ác độc của Dịch Phàm thêm mắm thêm muối kể qua một lượt cho Tô nghe.

“Hắn đó hả…”

Tôi vểnh tai lên chuẩn bị nghe cao kiến của Tô.

“Muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp của chị, mỗi tiếng là 500 đồng, không đến nửa tiếng thì tính theo nửa tiếng, vượt quá nửa tiếng mà chưa đúng một tiếng thì vẫn tính là một tiếng. Dựa theo tình trạng của Boss em thì nói cũng phải hơn hai tiếng. Quan hệ của tụi mình tốt, nên giảm giá cho em 30% đó.”

“Chị là cái đồ hám tiền, thôi dẹp đi!”

Kết quả vẫn là không thể hiểu rõ được trạng thái tâm lý của tổng giám đốc, nhưng lại hiểu rõ được ý định của bản thân. Hắn đã bắt đầu khiêu khích, còn dùng đến phương pháp bỉ ổi mà khai chiến, bổn tiểu thư hầu nhà ngươi tới cùng!

Tô cũng không có đến nỗi quá tuyệt tình tặng tôi một câu “Địch chính là cái lò xo, em mạnh thì hắn yếu.”

Buổi sáng đầu tuần, dưới sự khích lệ của Tô, thu gom tốt tâm tình bị tàn phá, tôi lại hùng dũng khí thế bừng bừng ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Hắn đang họp, nghe cấp dưới báo cáo, sau khi trải qua buổi sáng đầu tuần bận rộn, hắn lại bắt đầu yên tĩnh xem báo cáo. Còn tôi, sau khi đi thám tính một lượt các vấn đề nội bộ công ty xong, liền lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò ‘rắn ăn đậu’[1].

[1] Trò chơi ‘rắn ăn đậu’ tương tự như trò ‘Pac-man vậy đó. Thay vì ‘Pac-man’ hình tròn thì đổi lại thành ‘rắn’ hình dài thôi.

Cách chơi như sau: Người chơi điều khiển rắn (Pac-Man) trong một mê cung và ăn các chấm (hạt đậu). Nếu người chơi ăn hết các chấm (hạt đậu) thì rắn (Pac-Man) được đưa qua màn chơi mới. Ai muốn biết rõ về trò ‘Pac-man’ liên hệ google ca hen.)

“Damn!” Trải qua việc sự dụng quá độ tuần trước, điện thoại của tôi đã bị tổn hại nghiêm trọng, ngay khi tôi vừa khởi động, máy đứng luôn.

Tổng giám đốc ngẩng đầu liếc nhìn tôi, chuyển cho tôi một tờ giấy: “Cô Quan, nhờ cô gọi giúp tôi một cuộc điện thoại.”

Tôi nhận lấy trong hồ nghi, muốn hỏi hắn gọi cho ai, nói cái gì, nhưng hắn lại có thái độ như “Cô không cần phải biết”, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Sau khi gọi được vài cuộc, tôi nói với hắn: “Dịch tổng, không có ai bắt máy.”

“Gọi cho bằng được.”

Tôi buồn chán gọi hết lần này đến lần khác, vẫn chả có ai thèm nghe điện thoại, khi mà tôi bắt đầu hoài nghi chủ nhân của số điện thoại này có phải hay không chính là người phụ nữ áo vàng đã bỏ rơi hắn vào ngày hôm đó, đột nhiên phát hiện hắn ngồi bên cửa sổ cười với tôi một cách kỳ quái. Vì lưng quay về phía ánh sáng mặt trời, khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, còn điện thoại thì nhấp nháy trong tay hắn, làm cho khuôn mặt hắn ánh lên một tầng xanh lè quỷ dị.

Tôi bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đây… là số điện thoại của anh?”

“Tôi chính là muốn chứng minh một chút, cô nhàm chán ra sao thôi.”

Lúc này tôi mới ý thức được, chờ cho điện thoại kết nối vào trò chơi, ngón tay của tôi di chuyển nhanh chóng từ phím 2, 4, 8, 6. Toi rồi, điện thoại treo luôn rồi. Tôi nghĩ trong bi thương.

Nhưng mà nói đến nhàm chán, vẫn là tổng giám đốc anh nhàm chán hơn tôi đó nha!

Tôi lại co rúm lại trở về sô-pha, khoảng một lúc sau, một ý tưởng loé lên trong đầu tôi, Quan Tiểu Bội đã từng khí phách hào hùng, tinh thần phấn chấn nay đã quay trở lại.

Tôi tiến mấy bước về phía trước bàn của tổng giám đốc, chớp mắt quyến rũ nhìn hắn, “Soạt” kéo chiếc áo sơ mi xuống một chút, phơi bày chiếc bra (áo ngực) ren màu đen đầy gợi cảm và có cup 34B của tôi, ép hắn phải nhìn vào. Sau đó, dưới mỹ sắc của tôi, phản công với khí thế mạnh mẽ, đã đánh bại được hắn. Hứ, đàn ông đều không phải bên ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong thì lại yếu xìu như con hổ giấy sao.

Khụ khụ, đương nhiên, đây chỉ là tự tôi tưởng tượng thôi.

Đây là chiêu thứ 99 trong ‘100 chiêu khắc phục ông chủ nham hiểm của bạn’ mà tôi đọc được trên mạng. Khi mà bạn nhịn đến nỗi không thể nào nhịn được nữa thì lúc đó hãy dùng tới chiêu này với ông chủ bạn, tình hình thông thường thì, nếu như Boss của bạn không phải là dê xồm đói khát cực độ, hắn sẽ ý thức được bản thân đã phải bức ép bạn đến bước đường này, tiếp sau đó hắn sẽ xem xét lại hành vi của bản thân, giảm bớt lại mọi hành động.

Tôi bắt đầu triển khai hành động… Sau đó bi ai phát hiện, hiện thực so với trong tưởng tưởng của tôi khác xa một trời một vực, tôi… mới là kẻ bên ngoài thì mạnh mẽ, bên trong thì yếu xìu như con hổ giấy. Tôi do dự một lúc đi tới trước mặt hắn, tay khoanh trước ngực.

Tổng giám đốc ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt có chút nghi hoặc, hắn có lẽ chưa từng nghĩ đến, tôi dám cả gan chưa được gọi đã đi đến cái bàn, đến trước mặt hắn. Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi đến cổ áo hơi mở của tôi.

“Cô muốn làm cái gì vậy?” Hắn hỏi.

Tay tôi cứng ngắt trước ngực: Tôi lại lê lết trở về sofa của tôi.

Xem ra tôi chỉ có thể sử dụng chiêu thứ 100 thôi.

Tác giả của bài đó có nói, khi mà 99 chiêu phía trên không cách nào chế phục được Boss của bạn, bạn chỉ còn cách là đi chết thôi!

Trong lúc tôi đang gặm nhắm nỗi tủi thân, tổng giám đốc bỗng cất tiếng.

“Quan Tiểu Bội.” Lần này hắn không có gọi tôi là cô Quan nữa, “Tôi biết cô đang nghĩ cái gì, cũng biết cô dự dịnh làm cái gì, tôi khuyên cô một câu, hãy dẹp ngay những cái ý tưởng buồn cười đó đi. Cô đừng có mà nói với tôi những cái này đều là việc nhỏ, việc riêng, giữa đồng sự phát sinh bất cứ việc nhỏ gì cũng đều có thể diễn biến hành tai nạn công cộng. Cô cũng đừng có mà hy vọng tôi đại nhân đại lượng, mắt nhắm mắt mở coi cái gì cũng đều chưa từng phát xảy ra. Nếu như tôi có thể, còn có thể để cô ngồi ở đây mấy ngày nay sao?!”

“Mỗi một người đều có một giới hạn, tôi cũng không ngoại lệ. Ở ngoài giới hạn, tôi có thể rất độ lượng khoáng đạt, nhưng ở trong giới hạn, thì là vùng đất chết chóc, kẻ nhìn thấy thì móc mắt, ai nghe được thì cắt tai. Thật không may,cô đã chạm phải giới hạn của tôi, tuy tôi không thể giết cô để diệt khẩu, nhưng trước khi nắm được thóp của cô, trước khi cô chịu khuất phục hoàn toàn, tôi sẽ không buông tha cô đâu..”

“Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung! Buổi sáng thứ hai đó cái gì cũng không có xảy ra! Tôi có thể dùng nhân cách để bảo đảm!”

“Không có cái gì xảy ra? Vậy sao cô lại đối với buổi sáng thứ hai hôm đó nhạy cảm như vậy? Ngoài ra, lúc cô tìm cô Lý Lạc nói chuyện, cô đừng nói với tôi rằng, buổi sáng thứ hai đó cô không kể cho cô ấy nghe câu chuyện ‘giáo chủ gào thét’ không dưới năm lần. Hơn nữa cô ấy chắc còn đang cố gắng suy đoán tại sao cô bị tôi nhốt trong phòng tổng giám đốc, rồi nhân tiện đem câu chuyện này nói cho toàn bộ người trong công ty biết. Bây giờ, chắc câu chuyện này lại có thêm một nhân vật chính nữa rồi đó.”

Tôi có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Hoạ từ miệng mà ra, hoạ từ miệng mà ra mà. Tô, chị khi đó tại sao lại không trực tiếp đánh em ngất xỉu luôn cho rồi.

“Cô Quan, tôi tin tưởng nhân cách của cô. Nhưng đã làm người thì cô nhất định phải có nhược điểm, rồi sẽ có một ngày, cô nằm mơ mà nói lộ ra, hoặc dưới tình trạng bị người ta uy hiếp cưỡng chế mà nói ra sự việc này. Cho nên tôi không thể mạo hiểm.”

Toàn thân tôi đổ mồ hôi.

“Có nhớ tôn chỉ[2] của công ty là gì không? ‘Gia nhập AC, chúng ta sẽ cùng hỗ trợ để cùng nhau đạt được những thành tựu’, Quan Tiểu Bội, cô sẽ trở thành một thành viên tự hào của AC.” Tổng giám đốc da cười mà thịt không cười[3] mà tổng kết, “Được rồi, thời kỳ giám thị kết thúc, bây giờ cô có thể trở về phòng làm việc của cô rồi.” [2] Mục đích

[3] Da cười mà thịt không cười: Nụ cười miễn cưỡng, giả tạo, không tự nhiên, mang lại cho đối phương cảm giác không thoải mái.

Tôi giống như là mộng du lướt đến trước cửa, phía sau truyền đến âm thanh của tổng giám đốc: “Còn nữa, tôi khuyên cô một câu, đừng có cố gắng từ chức hoặc là có bất kỳ hành động nào rời khỏi công ty. Sự việc một mình cô bị nhốt ở văn phòng làm việc của tôi, toàn công ty đều đã biết hết rồi. Văn phòng của tổng giám đốc, thì sẽ luôn có một số bí mật thương nghiệp. Cô học về luật, tự nhiên sẽ biết tiết lộ bí mật của công ty thì cá nhân đó sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào rồi.”

“Anh... anh!” Tôi nổi giận rồi, “Anh không thể làm như vậy được! Anh không thể bỏ mặc lợi ích của công ty mà không màn tới, chỉ vì lợi ích riêng mà bán đi bí mật thương nghiệp!”

“Tôi là tổng giám đốc, có phải là bí mật thương nghiệp hay không, tôi nói phải là phải!” Hắn cười một cách ưu nhã, “Cô có thể đi được rồi.”

Vào giờ nghỉ trưa khi tôi trở về phòng làm việc. Lạc Lạc, Peter và còn có một nhân viên mới, làm một cử chỉ quan tâm, bao gồm luôn cả thái độ hóng hớt, ngay trước tiên đã vây lấy tôi. Tôi trong âm thanh nghị luận bàn tán xôn xao của mọi người, trấn tĩnh từ dưới bàn lấy ra một thùng giấy, đổ hết mọi thứ ra, cắt một cái lổ, giấu cái đầu vào trong đó.

Đem tôi từ cái thùng giải cứu ra, chính là trợ lý giám đốc của bộ phận nhân sự, anh ta nói giám đốc nhân sự muốn gặp tôi.

Giám đốc nhân sự là một ông chú trắng trẻo mập mạp, được gọi là lão Ngô, khuôn mặt ông hoà nhã thân thiện, chỉ có điều đôi mắt híp như đang cười, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác nhìn không thấu được. Sau khi ngồi trong phòng làm việc của lão Ngô, ông cứ híp mắt nhìn tôi cả buổi.

Thường thì bị người khác nhìn như vậy, tôi sẽ không tức giận, chỉ là căng thẳng mà thôi, nhưng sau khi ngồi trong trong phòng tổng giám đốc được một tuần, có mười lão Ngô cầm kính viễn vọng quân sự quan sát tôi ở cự ly gần đi chăng nữa, tôi cũng chả có cảm giác gì.

“Xin hỏi, giám đốc Ngô tìm tôi có việc gì ạ?” Tôi hỏi một cách chán nản.

Lão Ngô hé miệng nhưng không nói gì, giống như là không biết làm sao để nói ra. Ông thở dài một tiếng, đẩy một tờ giấy ra trước mặt tôi: “Cô Quan, mời xem cái này.”

Một lá thư khiếu nại từ văn phòng tổng giám đốc.

Nội dung là “Tổng giám đốc bị người ta quấy rối”!

“Tôi là phụ nữ, tôi mới là người dễ bị người ta quấy rối mới đúng chứ.” Tôi giận sôi máu. Dịch Phàm ơi, Dịch Phàm! Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không!

Lão Ngô không thèm để ý mà cười: “Cô Quan không cần phải tức giận, tôi tin tưởng nhân phẩm của cô Quan, việc này có thể chỉ là một trò đùa.” Sau cùng, ông còn nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Nhưng mà ở cái công ty này, phụ nữ muốn quấy rối tổng giám đốc, cũng nhiều lắm đó nha.”

Không biết lão Ngô rốt cuộc nghĩ ra sao về lá thư khiếu nại khó xử này, ông chỉ mỉm cười với tôi mà thôi, coi như là một cái nhắc nhở nhẹ nhàng nhất đi, nhân tiện, ông lại đưa cho tôi xem một tờ giấy điều động nhân sự.

“Cô Quan, bây giờ chức vụ của cô là từ trợ lý pháp luật trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.”

Bên cạnh tổng giám đốc luôn có tổng cộng bốn người trợ lý, ngay cả Hứa Khách có kinh nghiệm làm việc lâu nhất cũng chưa từng được dùng cái tên ‘đặc biệt’. Như vậy thì ‘trợ lý đặc biệt’ rốt cuộc là cái thứ gì đây?

Lão Ngô hoàn toàn không có cho tôi đáp án, chỉ nói một cách thâm ý tràn đầy: “Cô gái trẻ, làm cho thật tốt, tiền đồ đang rộng mở trước mắt đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.