Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 856: Chương 856: Ai là hung thủ 17




Ninh Thư kéo hành lý, nhìn Giáo Y đại thúc đang đi phía trước, rốt cuộc còn phải đi đến khi nào, bao giờ mới có thể được rời khỏi chỗ này đây.

Nhìn xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, chỉ càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hơn nữa ở lâu trong tuyết, dễ gây ra chứng quáng tuyết, đôi mắt cứ như bị mù.

Ninh Thư trước đây có tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, thể chất coi như tạm được, miễn cưỡng có thể tiếp tục, nhưng những người khác thì không thể.

Nửa ngày chưa rút chân ra khỏi tuyết, cho nên mỗi bước đi đều rất tốn sức.

“Thầy ơi, có thể nghỉ một chút được không, em mệt quá.” Phàn Tuấn Dương nói, mọi người cũng luôn miệng kêu khổ.

Đại thúc sờ viên đá nảy lên trong túi, lạnh nhạt nói: “Mới đi chưa được được bao lâu mà đã mệt rồi, còn chưa nổi một dặm đường đâu.”

“Nghỉ một chút đi, thầy ơi, bọn em thật sự không đi nổi nữa.” Lô San San vỗ vỗ lấy chân mình: “Thầy à, xin người đó.”

“Được rồi.” Đại thúc gật đầu: “Bây giờ nghỉ ở đây, một lát nữa sẽ đi tiếp.”

Lô San San lập tức nở nụ cười, cô ta ngồi thẳng lên hành lí.

Ninh Thư thở phào một hơi, cuối cùng cũng được dừng lại.

Mọi người kêu gào ngồi xuống đất, thở hổn hển.

Trời bắt đầu xẩm tối, xem ra tuyết lại sắp rơi rồi.

Phàn Tuấn Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt buồn rười rượi, nhịn không được mà nhìn về phía đại thúc.

Đại thúc nói: “Tôi đi xung quanh xem thử thế nào, mọi người cứ chờ ở đây.”

“Thầy, người muốn đi đâu vậy?” Lô San San vội vã đứng lên, nói: “Em đi chung với thầy!”

Ninh Thư vỗ vỗ chân, thấy Lô San San đã mệt đến tái mét mặt như vậy còn muốn đi theo, chắc là say rồi.

“Không cần, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”

“Nhưng mà tuyết sắp rơi rồi.” Lô San San nói.

Lô San San vừa dứt lời thì gió liền gào thét, hoa tuyết bay hỗn loạn.

“Đã nói chờ ở đây đi.” Đại thúc xoay người rời đi, gió lạnh cuồn cuộn thổi bay góc áo của hắn, hắn đi càng lúc càng xa sau đó biến mất trong gió tuyết.

Đại thúc giẫm lên tuyết, trong tay cầm một sợi giây màu đỏ, hòn đá nảy lên phát ra tiếng động rõ ràng.

Trong tuyết lộ ra một bàn tay, thân thể đã bị bão tuyết che lấp.

Trong cơn bão tuyết một linh hồn mỏng manh đang liều mạng ăn từng nắm tuyết, có vẻ như nó vô cùng đói.

Đây là người lúc trước bỏ trốn tên là Lâm Hạ, sau đó chết trong tuyết.

Dưới sự tàn phá của gió tuyết, linh hồn có vẻ càng thêm mỏng manh, tựa như sẽ nhanh chóng tiêu tán.

Nhìn thấy linh hồn, hòn đá nảy lên hai cái, hút linh hồn trong suốt đó đi.

Đại thúc thả viên đá lại trong túi xoay người rời đi.

Lúc đại thúc quay lại, mọi người nhìn hắn giống như nhìn thấy vị cứu tinh, Phàn Tuấn Dương vội vã nói với đại thúc: “Thầy, bây giờ chúng ta nên làm gì, tuyết càng lúc càng dày rồi, chúng ta sẽ chết cóng trong tuyết mất.”

“Cậu muốn làm thế nào, người muốn đi là cậu, vậy mà bây giờ lại không chú ý ư?” Đại thúc lạnh nhạt nói, phủi bay hoa tuyết đọng trên vai.

“Chúng ta tìm gia đình nào đó xin ngủ nhờ đi, tuyết càng lúc càng dày rồi.” Phàn Tuấn Dương nói.

“Xung quanh đây làm gì có căn nhà nào.” Lô San San nhìn khắp nơi, cô ta cảm giác đôi mắt hơi khó chịu nên cứ dụi dụi mắt.

Gió thổi càng lúc càng lớn, có mấy người lạnh đến nỗi môi tím bầm lên, nhìn qua có vẻ không ổn.

Ninh Thư cảm thấy cơn gió lạnh này như thổi vào từng khớp xương cô, thực sự là lạnh đến xương tủy.

Cô đã tu luyện Tuyệt Thế Võ Công mà còn có chút không chịu được, huống chi là những người khác.

“Thật là lạnh.” Lô San San nhịn không được chà xát bàn tay của mình, cô ta nhìn sang đại thúc nói: “Nếu như tuyết không ngừng rơi thì chúng ta không thể chịu được cả đêm đâu.”

795 tiến đến bên người Ninh Thư nói: “Cô xem điệu bộ của Lô San San đi, chắc là muốn là muốn người ta cởi quần áo ra đắp lên người mình đây mà.”

Ninh Thư liếc mắt nhìn 795: “Cậu cũng hẹp hòi quá đi, sao lại so đo với một nữ nhân như vậy, ra vẻ đàn ông chút đi, hơn nữa, cho dù cởi áo đắp cho phụ nữ thì có làm sao đâu chứ, đó là biểu hiện của sự phong độ đấy.”

“Chà chà...” 795 bật cười một tiếng: “Cô có hiểu cô ta không?”

“Nàng là người cổ đại sao?” Ninh Thư hỏi, Lô San San là tên cơ thể của cô ta, số hiệu của cô ta là 496.

“Ngược lại thì có, cô ta là người hiện đại, cô ta thích mặc đồ cổ trang ra vẻ đấy.” 795 nói.

“So đo với một nữ nhân như vậy làm gì chứ.” Ninh Thư thờ ơ nói.

795 bĩu môi: “Bây giờ chúng ta vẫn còn phải quay về.”

Quả nhiên Phàn Tuấn Dương cân nhắc một lúc lâu rồi mới nói với đại thúc: “Chúng ta trở về thôi.”

“Được.” Đại thúc lạnh nhạt nói, sau đó hắn xoay người quay trở về.

Mọi người im lặng, bây giờ lại phải đi về?

“Ta thà chết cóng cũng không muốn trở về, trở về nhất định sẽ chết.” Một số người phản đối, lúc phản đối tay còn lạnh run lên.

“Mọi người ai muốn ở lại thì cứ ở lại, còn ai muốn quay về thì quay về.” Phàn Tuấn Dương mất kiên nhẫn nói.

“Cậu là người dẫn bọn tôi tới cái chỗ quỷ quái này, đã chết mất nhiều người như vậy, cậu còn có thái độ này, Phàn Tuấn Dương cậu là đồ khốn.” Một số người rất không hài lòng với thái độ của Phàn Tuấn Dương.

Phàn Tuấn Dương bực mình bứt tóc: “Vậy các cậu muốn như thế nào, chuyện đã như vậy, phải cùng tôi quay trở về chứ.”

Ninh Thư nhấc tay nói: “Tôi muốn đi về.”

Có mấy người cũng nói muốn quay về, con người có tâm lý theo số đông, thấy nhiều người quay về như vậy, cho dù người không muốn quay về trong lòng cũng dao động.

Bây giờ lại xuyên qua gió lạnh, bước thấp bước cao mà quay về.

Ninh Thư cũng cảm thấy say, vốn dĩ bọn họ đang làm chuyện vô ích.

Do đó chỉ một lát sau, bọn họ thay đổi lộ trình, lúc quay về đến nhà bà cụ kia thì trời đã tối.

“Sao mọi người lại trở về, không phải đã đi rồi sao?” Bà cụ mở cửa, nhìn thấy một đám người thì liền chán nản nói: “Quay về làm gì chứ?”

“Thời tiết như thể này chúng ta không thể đi được, chỉ có thể trở về, xin bà cho chúng tôi một chỗ che gió tránh mưa.” Phàn Tuấn Dương thành khẩn nói.

“Bây giờ thì nói dễ nghe thật, lúc nãy muốn cướp đồ cháu gái của tôi cơ mà, có phải các người còn muốn giết chết bà cháu chúng ta không.” Bà cụ cảnh giác nói.

“Vốn dĩ không hề có chuyện như vậy.” Phàn Tuấn Dương nói: “Tôi chỉ là muốn xem thứ trên cổ Tiểu Lan mà thôi, tôi không có ý định chiếm đồ của tiểu Lan làm đồ của mình.”

“Tôi không tin các người.” Bà cụ vẫn cảnh giác nói.

“Bà ơi, để cho bọn họ ở trong phòng chứa củi đi!” Tiểu Lan hờ hững nói, con ngươi đăm đăm nhưng không hề tập trung.

Phòng chứa củi này không thể nói là một gian phòng, vốn dĩ chỉ là một cái lều mà thôi, hở tứ phía, căn bản không thể tránh nổi gió tuyết.

Mọi người cảm thấy cực kỳ bực bội nên giằng co qua lại một trận, chịu khổ chạy về đây lại chỉ có thể ở trong lều gió, kém hơn nhiều so với đãi ngộ trước kia.

“Chúng tôi sẽ ở trong nhà chính. Cho chúng tôi một chỗ dừng chân là được.” Phàn Tuấn Dương thương lượng với bà cụ.

Cuối cùng, giọng Phàn Tuấn Dương phải mang theo một chút uy hiếp thì mới miễn cưỡng khiến bà cụ đồng ý cho bọn họ ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.