Ninh Thư kẹp ngân châm giữa ngón tay, kéo tóc trắng Trình Phi.
Trình Phi mặt không đổi sắc, thi thoảng mặt mày hơi run, nhìn là biết Ninh Thư ra tay rất nặng.
Trình Phi nói: “Khoảng 4-5 tuổi tôi bị vứt bỏ, bị nhét vào cửa cô nhi viện, trong trí nhớ luôn có tiếng một người nữ bảo tôi hãy ở yên đó, đừng đi đâu.”
“Sau đó tôi không chờ được bà ấy quay lại, tôi được Viện trưởng cô nhi viện mang vào trong đó. Nơi ấy có rất nhiều đứa trẻ giống tôi, chung nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác, chúng thường xuyên cướp cơm của tôi.”
“Ai bảo trẻ con ngây thơ hồn nhiên, hồn nhiên cái gì chứ. Dù ngây thơ hồn nhiên cũng là do khi có người đến nhận nuôi, chúng phải giả bộ năng động đáng yêu.”
Ninh Thư vừa im lặng nghe Trình Phi nói, vừa nhổ tóc.
“Sau này ba mẹ nuôi tôi đón tôi về, nhưng lại vì trái tim của tôi.”
“Vậy nên anh giết bọn họ?” Ninh Thư chen miệng hỏi.
Trình Phi lắc đầu, “Không phải, chắc em không biết tôi nghĩ gì trong lòng.”
“Tôi mong trái tim em gái có thể duy trì thêm một thời gian. Lớn rồi, tôi có thể rời khỏi ba mẹ nuôi.” Trình Phi nói.
Ninh Thư: Bà đây tin mới lạ.
Chỉ mong mình trưởng thành rồi rời khỏi gia đình ba mẹ nuôi, sau đó bọn họ liền chết.
Nhọc cho cô còn nghĩ Trình Phi có vấn đề à, thì ra anh ta vẫn như cũ.
Mưu sự ở người thành sự do trời.
Đầu tiên là con người sinh mưu trước, sau đó lại là thành sự ở trời.
Với đám hồi ức của Trình Phi, Ninh Thư đều nghe với gương mặt lạnh lùng.
Ừ thì mi đáng thương nhất, một nhà Ngải Vân thì không, nên Ngải Vân phải làm thành tiêu bản.
Vì Trình Phi trải qua những chuyện này nên phải thấu hiểu cho anh ta à?
Vậy Ngải Vân thì sao, Ngải Vân vô tội bị làm thành tiêu bản, phải dâng ra Linh Hồn lực của mình để nghịch tập.
Mi khổ, nên phải tha thứ cho mi à.
Trình Phi muốn tẩy trắng thế nào cũng không được, ít nhất là Ninh Thư thờ ơ với điều đó.
Không phải có ngoại hình đẹp trai thì làm gì cũng đúng nha.
“Em nghĩ tôi giết ba mẹ nuôi à?” Trình Phi nhìn Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư nhún vai, không nói gì.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng không có nghĩa là Trình Phi không làm chuyện này.
Ninh Thư cũng thôi nhổ tóc trắng cho anh ta, lấy một văn kiện trong túi ra, “Đây là giấy ly hôn, ký đi.”
Trình Phi nhận giấy, nhìn điều lệ phía trên, nói: “Em nghĩ tôi sẽ ly hôn với em?”
Ninh Thư cười nói: “Sao phải cố chấp?”
Trình Phi đặt văn kiện xuống ghế dài, mười ngón đan nhau, bình tĩnh nói: “Luật hôn nhân quy định, vợ chồng có nghĩa vụ nuôi dưỡng nhau. Khi đối phương mắc nhiều bệnh hoặc đánh mắt năng lực lao động, dưới tình huống sinh hoạt khó khăn, bên kia phải chủ động gánh chịu nghĩa vụ nuôi dưỡng.”
Ninh Thư gật gật đầu, “Đúng là có điều khoản này, nhưng anh đừng quên phải dựa trên tiền đề tình cảm hai bên vẫn còn.”
“Anh muốn biến tôi thành tiêu bản, muốn tước đoạt tính mạng của tôi, anh nghĩ giữa chúng ta vẫn còn tình cảm à.”
“Đương nhiên.” Trình Phi nói.
Ninh Thư:...
Lúc này, một bệnh tâm thần cầm văn kiện dài ngoằng trên ghế, sau đó điên điên khùng khùng chạy đi.
Trình Phi nhún vai, “Xem ra không thực hiện được rồi.”
Ninh Thư không thèm để ý, “Có thể đến toà án xin ly hôn, hơi phiền một chút nhưng nhất định có thể ly hôn. Dù anh không đồng ý thì tòa án vẫn phán cưỡng chế ly hôn.”
Trình Phi trầm mặt nhìn Ninh Thư, “Em muốn làm như vậy thật ư?”
“Thật.”
“Được rồi, tôi phải đi rồi, chúc anh sống vui vẻ ở bệnh viện tâm thần khi tuổi già.” Ninh Thư đứng dậy.
“Còn chuyện ly hôn anh không phải quan tâm, hơn nữa anh có giết ba mẹ nuôi của mình không tôi cũng không quan tâm.” Ninh Thư cười híp mắt nhìn Trình Phi.
Trình Phi nhìn nụ cười trên mặt Ninh Thư, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi cảm thấy, người nên ở đây hẳn là em đó Ngải Vân, bệnh của em cũng không nhẹ.”
Ninh Thư lắc đầu, “Nhưng bây giờ người ở đây là anh, người mắc bệnh là anh.”
“Rất nhanh thôi tôi có thể ra ngoài. Ngải Vân, có lẽ tôi có bệnh thật, nhưng em có nghĩ tới không, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chúng ta đều có bệnh.”
“Có lẽ thế, biết đâu chúng ta chung phòng bệnh đó.” Ninh Thư xoay người rời đi.
Trình Phi vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, cảm giác hơi đau đầu.
Trình Phi nhìn bóng lưng Ninh Thư, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, Trình Phi nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Ninh Thư rời khỏi bệnh viện tâm thần, chờ thêm một thời gian nữa cô sẽ tới đó tiếp.
Công việc hàng ngày của Ninh Thư rất bận rộn, mỗi ngày đảo quanh đám học sinh.
Còn phải phụ trách tâm lý học sinh phát triển khỏe mạnh.
Ninh Thư cảm thấy với cái tư tưởng của mình, kiểu gì cũng gây choáng cho đám học sinh này.
Ví dụ như bây giờ đang có một cô bé xinh đẹp, mặt mày nhăn nhó, gương mặt đỏ bừng, do dự ngập ngừng nhìn cô.
“Cô Ngải à, em có chuyện muốn hỏi cô, chúng ta ra ngoài nói được không ạ?” Nữ sinh hỏi.
Ninh Thư gật đầu, rời văn phòng với cô bé, dạo bộ trên lối nhỏ đầy bóng cây.
“Cô Ngải à, em có chuyện muốn hỏi xin ý kiến của cô, cô đừng nói cho ai nhé.”
Ninh Thư gật đầu, “Em cứ nói đi.”
“Chuyện là, có một người đàn ông, hắn muốn em ở cạnh hắn bốn năm, mỗi năm sẽ cho em mười lăm vạn, nuôi em tới khi tốt nghiệp đại học.”
Ninh Thư nhíu mày: “Gì mà mười lăm vạn. Gã lấy tiền tài mua tuổi trẻ của em, nói rõ tay đó có gia đình rồi.”
“Đúng ạ.” Nữ sinh hơi do dự.
Ninh Thư bảo: “Chúng ta chưa nói tới khía cạnh đạo đức, chỉ nói tới mặt kinh tế đã thấy em lỗ to rồi.”
“Giờ em đang ở năm nhất, nếu em đồng ý với gã, nghĩa là lúc nào em cũng có thể bị gã gọi đi, vậy việc học của em thì sao?”
“Lúc đáng ra em nên học tập, có tương lai xán lạn, lúc mà người khác đang cố gắng hết mình, thì em lại lăn lộn trên giường.”
“Em phải bỏ thân thể, bỏ thời gian cố gắng, bỏ tự tôn của bản thân. Tuy rằng em nhẹ nhàng sung sướng, nhưng thứ em thua thiệt là tương lai của mình.”
“Không có cái gì bảo vệ em, không có hợp đồng, không có điều khoản, không có pháp luật ra mặt, em có thể sẽ bị lừa. Nếu gã chơi không em, vậy em không chỉ trắng tay, mà còn mất cả thanh xuân.”
“Cái này...” Nữ sinh mặt mặt mày trắng bệch.
“Nếu em có thai thì sao? Gã đã có gia đình, không thể sinh con, kiểu gì cũng bảo em phá thai.”
“Em đồng ý cũng được thôi. Nhưng khi đồng ý rồi em sẽ là đồ vật thuộc quyền sở hữu của gã, gã muốn thế nào em phải chiều theo thế đó.”
“Em phải coi gã là trời, nếu gã có chỗ nào gàn dở, em cũng phải chịu.”
“Cướp thanh xuân của em, cơ thể em, tương lai em, chỉ với mười lăm vạn. Em xem có khác chơi gái không, gã đang lừa em trẻ người non dạ đấy.”
Nữ sinh viên:...
Giảng viên nói chuyện thật thô lỗ.
“Vậy nên giờ em phải học cho giỏi, phấn đấu 5 năm 10 năm, thứ gã đê tiện đó có, em cũng có” Ninh Thư vỗ vỗ bờ vai cô bé.