Dịch giả: Bunny Crusher
Đám lưu manh chờ trên đường cô trở về trường học, nói chúng không có mưu đồ Ninh Thư tuyệt đối không tin.
Hơn nữa đám lưu manh này thật sự muốn cưỡng hiếp cô.
Ninh Thư buông lỏng tay lưu manh ra, lưu manh được thả tay, nhanh như chớp chạy trốn không lưu lại tàn ảnh.
“Không nghĩ cô còn biết quyền cước đánh đấm đó.” Tư Nam sâu kín nói, dựa sát vào người Ninh Thư.
Ninh Thư lui về sau hai bước, nhặt túi trên đất lên, nói: “Thế giới này quá nguy hiểm, tôi rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, vẫn nên học chút ít quyền cước để bảo hộ chính mình.”
“Rốt cuộc, cũng có quá nhiều kẻ tâm địa đen tối xấu xa, khiến người khác khó lòng phòng bị.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
Tư Nam không ý kiến, nói: “Tôi đưa cô về trường.”
“Không cần, tôi tự về được.” Ninh Thư vỗ vỗ tro bụi trên túi xuống, xoay người rời đi.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Tư Nam - ánh mắt sắc nhọn khiến lưng cô như bị kim chích.
Ninh Thư đoán chắc là do ngày đó cô đá tiểu Tư Nam, làm cho hắn sai người ** cô.
Tư Nam là gay, sẽ không thích nữ nhân, nói nữa, một tiểu tốt như cô không tới lượt Tư Nam tự mình động thủ, cho Tư Nam có khi hắn còn cảm thấy bẩn mình.
Ninh Thư về ký túc xá, mở máy tính, nhìn thấy một bài viết, bài viết đính kèm một ít ảnh chụp.
Là ảnh Tư Nam ấn đầu cô ôm vào trong lồng ngực, hai người dựa rất gần, còn có ảnh Tư Nam sờ tóc cô.
Thời gian bài viết được đăng mới được vài phút.
Mấy tấm ảnh đều được chụp lúc tối, mặt mũi, hình dáng mơ hồ có thể nhìn thấy rõ, tiêu đề ghi rõ “Sinh viên xxx câu dẫn boss giới giải trí“.
Phía dưới là một đoàn thủy quân mắng chửi Ninh Thư.
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, lại là trò hề này, thật không thú vị chút nào.
Đây hẳn là món khai vị, lúc sau chắc chắn còn có bữa tiệc lớn hơn đang chờ cô, bây giờ là để hâm nóng không khí, kế tiếp chính là tiết mục trên giường.
Ninh Thư trực tiếp hack đen bài viết này, tốt xấu gì cô cũng có kỹ năng lập trình sơ cấp.
Hack xóa bài viết chỉ cần một giây.
Những mà Ninh Thư cũng không hack xóa bài, mà biến bài viết này thành một bài viết chứa virus.
Chỉ cần có người truy cập, một giây sau máy tính sẽ bị virus xâm nhập, không phải các người thích xem náo nhiệt của người khác sao, cho các người tự nhìn máy tính của mình bị virus lóe xanh lóe đỏ, lóe hoa mắt các người luôn.
Ninh Thư thật sự chán ghét lũ anh hùng bàn phím, những kẻ vì không phải phụ trách lời mình nói ra trên mạng, mà có thể tùy ý nói hươu nói vượn.
Không dám nháo loạn trong hiện thực, lại chỉ có thể chạy lên mạng phát tiết cảm xúc bạo ngược trong mình.
Ninh Thư gia tăng độ sáng của ảnh chụp, thấy rõ cảnh hai người ôm nhau.
Sau đó chà xát tay quyết định thả virus mã độc vào, phá hỏng máy tính của mấy người luôn.
Không cần phải nói, loại tiêu đề ám chỉ tràn ngập hương diễm này, thực dễ dàng khơi gợi tính hiếu kỳ và lòng ghen tị của mỗi người.
Làm xong mọi việc, Ninh Thư giật giật cổ, hiện tại còn chưa tới lúc gậy ông đập lưng ông.
Ninh Thư nhìn chằm chằm máy tính, có không ít account nhấp vào bài viết, sau đó, làm gì còn sau đó.
Hơn nữa admin có muốn xóa bài viết này, thì cơ bản là xóa không được.
Admin không thể không gửi một bài viết khác nói bài viết này là một bài viết chứa virus, không nên truy cập.
Đương nhiên cũng có kẻ không sợ chết nhấp vào, không có biện pháp vui sướng mà chơi đùa.
Lấy bạo chế bạo.
Làm xong những việc này, Ninh Thư rửa mặt, sau đó ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện một lúc rồi ngủ.
Sáng hôm sau, Ninh Thư mở máy tính, bài viết kia vẫn còn, chỉ có điều chẳng ai dám nhấp vào.
Có vài kẻ còn viết bài oán giận virus kia quá lợi hại, làm hỏng mất một máy tính của hắn.
Ninh Thư giơ hai ngón tay thành chữ “V”, quả nhiên bất luận là kỹ năng nào, cũng đều có lúc dùng tới.
Cô sẽ học tập để các kỹ năng thăng cấp thăng cấp lại thăng cấp, về sau khi làm nhiệm vụ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tâm tình Ninh Thư thoải mái đi tới nhà ăn ăn sáng,bên thám tử tư đã gửi tin, báo Ninh Thư qua lấy đồ.
Ninh Thư chậm rì rì ăn sáng, sau đó đem quần áo, mũ mủng, khăn quàng cổ, khẩu trang, mắt kính các kiểu nhét vào trong túi mang đi làm.
Tới lúc tan tầm buổi tối, Ninh Thư nhanh chóng chuẩn bị để đi tới văn phòng trinh thám lấy đồ.
Ninh Thư đi, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau như ẩn như hiện.
Cô bị theo dõi.ಠ▃ಠ
Ninh Thư lựa chỗ hẻo lánh đi qua, người đằng sau vẫn luôn theo sát, rõ ràng là có vấn đề.
Ninh Thư đoán người theo dõi này, cùng ba tên kia có quan hệ.
Ninh Thư không có nóng lòng ném rớt người phía sau lại, mà là chậm rãi từ từ sải bước đi tới chợ đêm bên cạnh trường đại học.
Nơi này là chợ đêm vô cùng sầm uất, đủ các món ăn vặt, và các loại vật phẩm trang sức.
Ninh Thư mua một đống thịt xiên nướng ăn, bên này chọn một ít, bên kia lựa một ít, cũng có thứ Ninh Thư nhìn trúng bỏ tiền ra mua.
Ánh sáng trong chợ đêm le lói, tù mù, mỗi lều chỉ dùng có một đèn dây tóc, hơn nữa lại còn nhiều người, muốn đi theo một người là việc tương đối khó khăn.
Ninh Thư bỏ rơi kẻ đằng sau lại, đi về phía nhà vệ sinh công cộng cách nhà đem quần áo trong túi thay đổi, mặc các loại ngụy trang lên rồi đi tới chỗ thám tử tư.
Thám tử tư nhìn Ninh Thư ăn vận như vậy làm như không thấy, chắc là đã quen.
Thám tử tư đưa cho Ninh Thư một cái túi, cái này túi đã được bịt kín, hơn nữa bên trong còn bọc mấy lớp màng để giữ tươi.
Là túi đựng một chai Penicillin, bên trong chai đựng máu màu đỏ sẫm, máu này đã trải qua một thời gian, lắng đọng lại, trở nên sền sệt.
“Đây là thứ cô muốn.” Thám tử tư nói, “Giao dịch đã hoàn thành, kiến nghị với cô một câu, không được dính líu vào thứ này, muốn sử dụng chúng phải đeo bao tay, đồ này chỉ dùng một lần kể cả bao tay cũng sẽ thấm lậu.”
Ninh Thư ừ một tiếng, thu hồi đồ vật, đến nhà vệ sinh công cộng thay đổi quần áo, ném sim điện thoại vào bồn cầu dùng nước xả trôi.
Ninh Thư quay lại chợ ẩm thực, mua không ít đồ ăn ngon, vừa ăn vừa đủng đỉnh quay về trường học.
Ninh Thư ngay cả đầu cũng không quay lại, thẳng một đường đi về trường học.
Ninh Thư rửa mặt, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn đồ trong túi, sau đó che đi.
Ngày hôm sau khi Ninh Thư đi làm, gặp Tư Nam, Tư Nam ở cửa hàng tiện lợi chờ Ninh Thư.
Chỗ hắn đứng trở thành chốn đẹp đẽ, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Ninh Thư thở dài, vì cái gì mà cô toàn gặp phải mấy thằng biến thái lớn lên lại đẹp như vậy, đẹp vậy là để che dấu bản chất biến thái bên trong sao? ◔̯◔
Đổi lại, nếu so sánh giữa một tên biến thái có vẻ ngoài xấu xí đáng khinh và một tên biến thái có gương mặt tinh xảo, mị hoặc chúng sinh, thì đương nhiên vế sau manh manh đát (đáng yêu) hơn nhiều rồi.
Cho dù hắn có gây ra tội nghiệt gì, thì chỉ cần nhìn một khuôn mặt như vậy cũng có thể chịu đựng được.
Đối mặt với một thế giới đặt nặng vấn đề ngoại hình như này thật tuyệt vọng quá đi.
Ninh Thư làm bộ không thấy Tư Nam, bước vào cửa hàng tiện lợi, Tư Nam đi theo Ninh Thư vào cửa hàng tiện lợi.
Tư Nam vươn cánh tay thon dài ép Ninh Thư vào vách tường, tạo ra thế kabe-don đúng tiêu chuẩn, cúi đầu nhìn Ninh Thư, nói: “Chia tay với Cát Thu đi, ở bên tôi, em sẽ không cần vất vả đi làm nữa.”
“Tôi sẽ cho em một công việc nhẹ nhàng, hơn nữa tiền lương rất cao, không cần phải làm thu ngân.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm Tư Nam, Tư Nam còn nói thêm: “Tôi lớn lên đẹp như vậy, lại còn có tiền, có thể vì em mà cung cấp hết thảy, thẻ tùy em quẹt, hàng hiệu tùy em mua, chỉ cần em trở thành bạn gái của tôi.”
Ninh Thư: “Ah, phải không?” Σ(゜゜)
“Như vậy, tôi sẽ coi như em đã đồng ý.”
…….
P/s: =)))) ước gì