Lão thái thái hỏi ý kiến của Ninh Thư, chuyện này mà xử lý không tốt thì sẽ gây ra đại họa cho phủ Tướng quân.
Sắc mặt của lão thái thái không kìm nén nổi tức giận và thất vọng, nhưng phải cố gắng nhẫn nhịn, gẩy tràng hạt trong tay rất nhanh.
Con trai của bà ở cái tuổi này lại có thể làm ra chuyện không có một chút trách nhiệm nào như vậy, từ khi thấy hai người vui vẻ cưỡi ngựa bên nhau, trong lòng lão thái thái đã có cảm giác không lành.
Nếu bây giờ An Hựu chưa lấy vợ, có một quận chúa hoàng thất gả cho con trai của bà, đương nhiên sẽ rất có ích đối với tiền đồ của con trai bà, nhưng bây giờ Quận chúa Minh Châu có thể sẽ gây ra tai họa cho phủ Tướng quân.
Lão thái thái cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân, quay sang Ninh Thư hỏi: “Lệnh Nhàn, trong lòng con nghĩ như thế nào?”
“Trong lòng con bây giờ rất hỗn loạn, lại sợ phủ Tướng quân gặp chuyện không hay, nếu như Quận chúa Minh Châu không phải Quận chúa của hoàng thất, con sẽ thay An Hựu nạp thiếp, nhưng Quận chúa Minh Châu là đời sau của Yến vương, Quận chúa Minh Châu vẫn đang trong thời gian chịu tang mà lại làm ra chuyện này với An Hựu, chỉ sợ Thái hậu sẽ trách tội phủ Tướng quân.”
Ninh Thư buồn khổ và rất đau lòng: “Trước đó con dâu tiễn An Du đi, nhưng thật không ngờ An Hựu lại dám làm như vậy, con trước giờ không nghĩ An Hựu chàng... “
“Mẹ, người nói xem phải làm sao bây giờ.” Ninh Thư lại đẩy “quả bóng” cho lão thái thái, “Con bây giờ hoàn toàn không có ý kiến gì cả, phủ Tướng quân, An Hựu, Quận chúa Minh Châu, còn nữa Quận chúa Minh Châu lại là bạn thân của Linh Vân.”
Tràng hạt trong tay lão thái thái càng được gẩy nhanh hơn, cuối cùng tràng hạt bị đứt ra, những hạt tràng nhẵn bóng lăn đầy trên sàn, lão thái thái mở choàng mắt: “Con cùng ta tiến cung đi.”
Ninh Thư chính là muốn như vậy, cho dù Quận chúa Minh Châu muốn lao vào chiến trường thì cũng không thể chạy ra từ phủ Tướng quân được.
Ninh Thư vào viện của mình mặc bộ y phục tam phẩm cáo mệnh, lúc đi ra thấy lão thái thái đã mặc xong y phục cáo mệnh, lên xe ngựa.
Vào trong cung trình lệnh bài xong, Ninh Thư dìu lão thái thái đến cung của Thái hậu.
Yết kiến Thái hậu xong, Thái hậu chỉ hỏi Quận chúa Minh Châu như thế nào, lão thái thái cung kính nói rằng: “Quận chúa Minh Châu rất khỏe, thực sự là thần chỉ sợ còn có chỗ chưa chăm sóc được chu toàn, thất lễ với Quận chúa.”
Thái hậu vừa cười vừa nói: “Minh Châu không phải là đứa trẻ kén chọn, làm phiền phủ Tướng quân chăm sóc cho Minh Châu rồi.”
Sắc mặt của lão thái thái thoáng buồn.
Ninh Thư ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy chuyện vô cùng hoang đường như vậy sao lại xảy ra được, dựa vào cái gì mà muốn phủ Tướng quân nuôi dưỡng Quận chúa Minh Châu.
Lão thái thái ngập ngừng một chút rồi nói: “Thái hậu nương nương, thần phụ chỉ sợ là, vì An Du con trai của thần phụ gần đây đã tính đến chuyện hôn sự rồi, mà Quận chúa Minh Châu lại đang chịu tang, thần phụ sợ hỷ sự sẽ ảnh hưởng đến hồn thiêng Yến vương.”
Thái hậu nghe vậy, bỗng giật mình, như chợt nhớ tới Quận chúa Minh Châu đang phải chịu tang.
Ninh Thư đã cố hết sức để không nhổ cho bãi nước bọt rồi, thế giới này ngoại trừ tình yêu ra chỉ có tình yêu, những chuyện khác hoàn toàn có thể quên đi.
Lão thái thái cùng Thái hậu trò chuyện đôi ba câu, thấy sắc mặt của Thái hậu có vẻ mệt mỏi, vội xin cáo lui.
Từ đầu đến cuối Ninh Thư không nói gì cả, chỉ là đi cùng với lão thái thái.
Từ trong cung đi ra, dáng vẻ khom khom lưng của lão thái thái, Ninh Thư cảm thấy lão thái thái này rất mạnh mẽ kiên cường.
An Hựu chính là một đứa con bất hiếu.
Cha nào con nấy, con của Vệ Lệnh Nhàn cũng là một đứa ăn ở như vậy, vì một người con gái, mà oán hận cả mẫu thân mình.
Lão thái thái vừa hồi phủ liền đi nghỉ ngơi luôn, Ninh Thư vẫn đang suy nghĩ khi nào thì Thái hậu sẽ triệu Quận chúa Minh Châu hồi cung.
Từ khi An Hựu và Minh Châu để lộ chuyện tình cảm, buối tối An Hựu cũng rất ít khi tới phòng của Ninh Thư, An Hựu sợ Quận chúa Minh Châu giận dỗi, nhận được tình cảm chân thành như vậy, An Hựu mới phát hiện mình đối với vợ chỉ là sự tôn kính, chứ không phải là tình yêu.
Mọi ngày buổi tối đều ngủ tại thư phòng, nói là đọc binh thư, Ninh Thư làm cái gì cũng không biết, cô ngủ một mình càng tốt.
Không lâu sau đó, Thái hậu phái người tới phủ Tướng quân, nói là Yến Vương đã được 42 ngày, sẽ sớm đến 49 ngày, Hoàng thượng cho gọi cao tăng làm lễ, thân là đời sau của Yến vương, Quận chúa Minh Châu và tiểu Thế tử đều phải tiến cung.
An Hựu và Minh Châu nghe được tin, buổi tối hôm đó, An Hựu lẻn sang phòng Minh Châu, thấy Minh Châu ngồi khóc một mình, cảm thấy đau lòng khôn xiết, ôm lấy Minh Châu từ phía sau, Minh Châu giật mình, giãy giụa vùng ra.
“Minh Châu, là ta.” An Hựu giọng trầm xuống nói, Minh Châu lập tức không giãy giụa nữa, chỉ biết khóc.
An Hựu xoay người Minh Châu lại, thấy nước mắt Minh Châu rơi như mưa, lòng đau như cắt, không kìm được lòng mà đặt một nụ hôn lên Minh Châu: “Nàng đừng khóc, nàng có biết nhìn thấy nàng khóc, ta cảm thấy mình thật vô dụng, hận không thể tự giết chính mình không.”
“Không.” Minh Châu che miệng An Hựu lại: “Ta không cho phép chàng nói mình như vậy, ngày mai ta sẽ phải tiến cung, An Hựu, ta không nỡ rời xa chàng, ta không muốn vào cung, rời xa phủ Tướng quân, xa chàng, ta chỉ muốn chết đi cho rồi.”
An Hựu nói: “Không sao, nàng sẽ trở lại thôi.”
Minh Châu ôm lấy An Hựu: “Ta vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng rất đau khổ, An Hựu, ta nhất định sẽ cố gắng để mọi người có thể chấp nhận chúng ta.”
“Minh Châu nàng thật tốt.”
Ngày hôm sau, Ninh Thư nhìn thấy An Hựu và Quận chúa Minh Châu, hai người này thật giống như Bạch nương tử sắp bị nhốt trong tháp Lôi Phong vậy.
Quận chúa Minh Châu khóc sướt mướt đi theo bà vú do Thái hậu phái đến, tiến cung khấu đầu cúi lạy Yến vương đã mất, làm pháp sự cho cha mình, sao giống như nàng sắp đi chết đến nơi vậy, khiến bà vú quả thực không biết nên nói gì cho phải.
An Hựu thì lại là dáng vẻ như đang chịu đựng đau khổ, Ninh Thư cảm thấy hắn táo bón rồi.
Tuy hai người rất đau khổ, nhưng xe ngựa cũng vẫn chạy đi rồi, An Hựu không kìm được bước vài bước như muốn đuổi theo hướng xe ngựa đang chạy kia.
Quận chúa Minh Châu ngồi trong xe ngựa vén màn lên, thấy An Hựu đứng ở cửa phủ Tướng quân mà nước mắt tưởng như tuôn rơi như mưa.
Sắc mặt lão thái thái tối sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng đó, còn Ninh Thư lại giống như đang xem kịch vậy, chẳng có gì gọi là cảm động, chỉ thấy chả ra làm sao thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.
Từ sau khi Quận chúa Minh Châu hồi cung, An Hựu trở nên rất uể oải, than ngắn thở dài bi thương, người lúc nào cũng đờ ra, chỉ có Quận chúa Minh Châu mới có thể chữa được căn bệnh tương tư này.
Mà người thì gầy đi, Ninh Thư cảm thấy thật là khoa trương, không gặp có một ngày mà làm như đã xa cách ba năm vậy.
Làm pháp sự hết bảy ngày, Quận chúa Minh Châu nên trở về rồi, sáng sớm An Hựu đã đứng chờ ở cửa phủ Tướng quân, hơn nữa đã tắm rửa chải chuốt một hồi rồi, nhìn tư thế oai hùng rạng rỡ bừng bừng phấn chấn, so với dáng vẻ chán chường mấy ngày hôm trước hoàn toàn không có điểm nào giống nhau.
Nhưng An Hựu đứng ở cửa phủ Tướng quân đến khi trời tối đen vẫn không đợi được Quận chúa Minh Châu, cả một ngày dài, phơi mình dưới nắng, đến một ngụm nước cũng không uống.
Ninh Thư: Tình cảm sâu đậm ghê, thật là cảm động... Có cái sh*t.
Lão thái thái bảo Ninh Thư gọi An Hựu vào phủ dùng bữa, Ninh Thư đi gọi rồi, nhưng An Hựu không thèm để ý đến Ninh Thư, ngẩn ngơ nhìn về hướng hoàng cung.
Biểu hiện của Ninh Thư đối với điều này là, ngươi có muốn ăn hay không, không ăn thì dẹp đi, không có Quận chúa Minh Châu ở phủ Tướng quân, Ninh Thư thực sự là ăn ngon, ngủ cũng rất ngon.
Nhưng khi ở trước mặt lão thái thái, Ninh Thư lại tỏ ra rất lo lắng cho An Hựu, như kiểu ăn mà nuốt không trôi, không ăn cơm nhưng ăn hết thức ăn.