Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 403: Chương 403: Chàng là thiên thần của ta (27)




“Gần đây Tướng quân đều ngủ ở thư phòng sao?” Ninh Thư quay sang hỏi Châu nhi bên cạnh.

Châu nhi vừa giúp Ninh Thư rửa mặt chải đầu vừa nói: “Đúng vậy ạ, chừng mấy ngày gần đây đều ngủ ở thư phòng.”

Tình cảm đi xuống, dĩ nhiên sẽ không dính nhau như trước nữa. Nhưng Ninh Thư không ngờ Minh Châu lại không hề làm loạn, An Hựu ngủ ở thư phòng, Minh Châu vẫn sống bình thản như trước.

Minh Châu là loại người mà khi người khác không chú ý đến mình sẽ chịu không nổi, nhưng lần này lại không gây rối khiến Ninh Thư hết sức kinh ngạc.

Rửa mặt chải đầu xong, Ninh Thư đi dùng bữa sáng. Lúc đi vào trong phòng, Lý Niệm Lôi đã sai người bày xong chén đũa, dáng vẻ cần mẫn làm Ninh Thư nhìn cũng thấy hơi xấu hổ.

An Du thật có phúc, có thê tử ân cần chu đáo như vậy.

Lát sau, lão thái thái cũng tới, thấy Lý Niệm Lôi thì ánh mắt cong cong vui vẻ.

Hiển nhiên rất thích người cháu dâu này.

Ngoại trừ hai người chướng mắt An Hựu và Minh Châu, Ninh Thư cảm thấy cái gia đình này rất hạnh phúc.

Cũng không còn bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi thế giới này rồi, Ninh Thư ở thế giới này không làm gì, bởi vì cô có chuyện quan trọng hơn cần làm, đó chính là không để cho đôi cẩu nam nữ vô liêm sỉ kia gây sóng gió.

Mỗi lần nhìn thấy mặt An Hựu vàng như nến, Ninh Thư luôn lộ ra nụ cười đoan trang sâu sắc, lại nhìn thấy Minh Châu có vẻ u oán, mang theo vẻ hối hận thống khổ Ninh Thư sẽ lộ ra nét cười lại càng đoan trang.

Ninh Thư: Oa ha ha ha ha...

Minh Châu là một con nhóc con, mong muốn có nam nhân tính cách mạnh mẽ, dáng người cao lớn chinh phục nàng, chi phối nàng. Nhưng bây giờ An Hựu không còn giống như thống trị nữa, bởi vì vẻ nam tính quyến rũ của hắn không thể kéo dài, lúc ở trên giường, không thể chinh phục Minh Châu.

Chỉ sợ trong lòng Minh Châu, hình tượng thiên thần của An Hựu đã bắt đầu sụp đổ.

Hơn nữa từ khi Minh Châu mang thai tới nay, Ninh Thư không thấy trên mặt của nàng có nét gì là vui mừng.

Càng làm cho Ninh Thư sợ hãi hơn là cô phát hiện ánh mắt Minh Châu nhìn An Du rất kỳ quái, lẽ nào Minh Châu có ý gì với An Du.

Trong kịch bản, An Du thích Minh Châu, nhưng Minh Châu lại không thích An Du. Khi đó An Du non nớt, yêu Minh Châu bằng một tình yêu sâu sắc, nhưng Minh Châu lại không thèm để ý.

Lẽ nào bởi vì An Hựu xảy ra vấn đề, Minh Châu lại chuyển đổi mục tiêu?

Ninh Thư lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng, Minh Châu và An Du dù gì cũng là tình yêu đích thực sống chết có nhau.

Có điều bây giờ thân thể An Du to lớn mạnh mẽ, không còn chỉ là cái mã, toàn thân tràn đầy khí thế, quả thực nhìn mê người hơn so với dáng vẻ chân yếu tay mềm của trước kia.

An Hựu không đến ăn bữa sáng, lão thái thái cũng cho người đưa đến thư phòng của hắn.

Minh Châu nghe được An Hựu không tới, ánh mắt lóe lên, mím môi một cái, húp từng chút cháo một.

Ngồi đối diện Minh Châu Là An Du và Lý Niệm Lôi, Minh Châu đem toàn bộ ánh mắt đặt trên người bọn họ, Ninh Thư lại đặt ánh mắt của mình lên người Minh Châu.

Minh Châu này nhìn thế nào cũng đều thấy có vấn đề.

Cảm giác có người đang nhìn mình, Minh Châu quay đầu bắt gặp ánh mắt của Ninh Thư lập tức cúi đầu húp cháo, ánh mắt không dám đưa linh tinh nữa.

Dùng bữa sáng xong, đoàn người đi ra ngoài, ra đến cửa Minh Châu đột nhiên vấp té, cả người nằm sõng xoài trên đất.

“A...” Minh Châu che lấy bụng của mình, đau đớn kêu lên: “Cô tại sao muốn đẩy ta.” Minh Châu nói tay chỉ Lý Niệm Lôi.

Lý Niệm Lôi đứng bên cạnh Minh Châu vẻ mặt tái nhợt, ngây ngẩn cả người, lập tức thanh minh: “Con không đẩy người, con không có.”

“Mau cứu con của ta, xin các người hãy cứu đứa bé.” Minh Châu vừa khóc vừa hô, Ninh Thư ngồi xổm người xuống muốn đỡ Minh Châu, Minh Châu lại hất tay Ninh Thư ra, che lấy bụng của mình, giống như Ninh Thư muốn hại đứa bé của nàng.

“Mẹ, con không đẩy dì.” Lý Niệm Lôi nức nở nói, nàng thật sự không làm như vậy, nàng còn không biết gì thì dì đã ngã xuống đất rồi.

“Trước tiên hãy đưa Minh Châu về tiểu viện, đi tìm đại phu, tìm đại phu.” Lão thái thái chống gậy xuống đất hô.

Minh Châu tái mặt, miệng kêu lên: “Van xin người mau cứu con của ta, mau cứu con của ta.”

Nhưng Ninh Thư vươn tay muốn đỡ Minh Châu, Minh Châu liền tỏ vẻ sợ hãi, giống như tất cả người có mặt ở đây đều muốn hại nàng.

Ninh Thư hé mắt, nói với An Du đang an ủi Lý Niệm Lôi: “Bế Minh Châu về tiểu viện của nàng.”

Vừa dứt lời, Ninh Thư đã thấy trong mắt Minh Châu lóe lên tia khát vọng nhỏ nhoi, trong lòng Ninh Thư nhất thời dâng lên một cảm giác quái dị.

“Như vậy không hay lắm đâu.” An Du lắc đầu, hắn và Minh Châu không cùng vai vế, trên danh nghĩa là mẹ hai, để hắn ôm đi thật không hay.

Nghe được lời cự tuyệt của An Du, nước mắt Minh Châu rơi lã chã.

Ninh Thư thấy Minh Châu không có dấu hiệu sắp sinh, ước đoán không có chuyện gì, kêu Châu nhi đi gọi An Hựu đến.

Lúc An Hựu tới, chứng kiến người mình yêu đang nằm trên đất, những người này chỉ đứng bên cạnh nhìn, lập tức nổi cơn phẫn nộ.

“Minh Châu đang mang thai trong người, mọi người tại sao có thể đối xử với nàng như vậy.” An Hựu gào thét một trận, vội vã ôm lấy Minh Châu đi vào trong tiểu viện.

Ninh Thư bật cười một tiếng, đoàn người theo vào tiểu viện, Minh Châu nét mặt trắng bệch nằm trên giường, An Hựu nắm tay nàng thật chặt, nói: “Con của chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không sao đâu.”

Đại phu đã tới khám, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là do sợ hãi, nghỉ ngơi thật tốt.

Ánh mắt Minh Châu đặt lên mặt Lý Niệm Lôi, hỏi: “Cô tại sao muốn đẩy ta.”

“Con không có, con thật sự không đẩy dì.” Lý Niệm Lôi sắc mặt trắng bệch, bình tĩnh nói: “Con ở bên trái của dì, nếu là con đẩy, dì phải ngã về bên phải, nhưng dì lại ngã hướng về phía con.”

“Là cô kéo ta.” Minh Châu thương tâm nói.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Cô lúc thì nói có người đẩy cô, lúc lại nói có người kéo cô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Nàng đang chất vấn Minh Châu sao, Minh Châu suýt nữa mất con, mấy người còn nghi ngờ nàng như vậy, mấy người còn có nhân tính nữa hay không.” An Hựu đau buồn nói, gương mặt vàng vọt, thống khổ vo thành một nắm.

Ninh Thư: Phụt...

Bình tĩnh, nhất định không được tức giận.

An Du kéo thê tử của mình bảo vệ ở sau người, đôi co với An Hựu: “Niệm Lôi không thể làm ra chuyện như vậy được, tại sao không nói là tiểu thiếp của cha tự mình ngã xuống.”

“Láo xược, con dám nói như thế với phụ thân của con sao? An Hựu có cảm giác sự tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, nghiêm nghị nhìn An Du, giống như một con sư tử già đang ra sức giữ lại sự tôn nghiêm của mình.

Hắn đột nhiên phát hiện, trong phòng này tựa như không còn ai đứng về phía hắn nữa rồi, chỉ có Minh Châu đang nằm trên giường khóc lóc.

Cô đơn lẻ bóng, nỗi cô độc hiu quạnh dâng lên trong lòng An Hựu.

An Du nói một cách lạnh lùng: “Con nói sự thực, lúc đó chuyện gì xảy ra không một ai thấy rõ ràng, thê tử của con không thể bị người khác ức hiếp.”

Minh Châu thấy An Du như vậy lại thấy An Hựu không nói gì, nước mặt chảy càng dữ dội hơn, không nói năng câu nào.

Lão thái thái giận cái gậy xuống đất một cái nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, Minh Châu nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện này cứ coi như vậy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.