Tìm một thi thể có dáng vóc giống với Hiên Hồng Vũ đơn giản sao? Bây giờ Hiên Hồng Vũ còn kén chọn nữa.
“Vậy chủ tử, thuộc hạ nên làm như thế nào đây?” Khuôn mặt Ninh Thư ngây ra hỏi.
Hiên Hồng Vũ liếc nhìn Ninh Thư: “Đem cái xác này đi là được, bổn điện hạ đây sao lại phải chết chui chứ?”
Ninh Thư chỉ có thể nhặt cái bao tải lên, lại đem cái xác cất vào bao, nhìn gương mặt tái xanh của cái xác, trong lòng Ninh Thư niệm một câu A Di Đà Phật.
Hiên Hồng Vũ đi tới cạnh giá để nến, cầm lấy ngọn nến đốt tấm màn che.
Ninh Thư vừa nhìn thấy, vội vàng đem thi thể ném vào trong hầm, sau đó cũng nhảy vào trong, Hiên Hồng Vũ cũng nhảy xuống, tiện tay đậy sàn nhà lại.
Trong hầm một vùng tối om, Ninh Thư móc hộp diêm ra quẹt, kéo cái bao tải khom người đi ở phía trước, quay ra nói với Hiên Hồng Vũ:“Điện hạ đi theo ta.”
Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng.
Cả đoạn đường không ai nói gì, Ninh Thư kéo thi thể của người đàn ông kia mà mệt muốn chết.
Lúc đầu cô có ý muốn tìm một cái xác để thay thế Hiên Hồng Vũ, để mọi người nghĩ rằng Hiên Hồng Vũ đã bị chết cháy rồi, cho dù sau này bọn họ có điều tra ra cái thi thể đó không phải Hiên Hồng Vũ, nhưng bọn họ cũng đã cao chạy xa bay rồi.
Thế nhưng Hiên Hồng Vũ kiêu ngạo không muốn dùng cách này, càng muốn làm cho sự sống chết của mình trở nên bí ẩn hơn.
Ninh Thư bĩu môi, ngươi bây giờ đã mất hết tất cả rồi, cho dù là bí ẩn đi chăng nữa cũng đã làm sao, chết hay không cũng đều giống nhau.
Ra khỏi hầm, Ninh Thư thở dài một hơi, bay lên mái nhà, nhìn về hướng hoàng cung thấy ánh lửa cao ngút trời, đám cháy rất to, chiếu sáng nửa vùng trời.
Hoàng cung xảy ra hỏa hoạn, cả kinh thành hỗn loạn hết cả lên.
Ninh Thư vác cái bao tải trên vai, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.
“Ngươi đi đâu vậy?” Hiên Hồng Vũ đứng ở căn phòng đổ nát, xung quanh toàn là bụi bặm với mạng nhện, nhưng hắn vẫn mang phong thái tuyệt vời như vậy, tựa ánh hào quang chiếu sáng cả căn phòng.
Ninh Thư nói: “Thuộc hạ đem thi thể này đi trả về nghĩa trang.” Đây là bộ thi thể cô trộm từ nghĩa trang về.
Mặt Hiên Hồng Vũ không chút biểu cảm, Ninh Thư vác cái bao tải bay qua tường rồi đi mất, lúc trở về thấy Hiên Hồng Vũ đang ngồi trên ghế, chống cằm nhìn ngọn đèn để trên bàn.
Nhìn thấy Ninh Thư đã quay lại, Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói: “Chúng ta khi nào thì đi, ngày mai thị vệ nhất định sẽ rất nghiêm ngặt.”
“Điện hạ, bây giờ cổng thành đã đóng, chỉ có thể đi vào sáng mai.” Ninh Thư nói.
Hiên Hồng Vũ không nói gì, thấy Ninh Thư đứng ngẩn ngơ bất động ở đó liền nói:“Bổn điện hạ muốn đi ngủ rồi.”
Đây là muốn cô lui ra sao? Ninh Thư liền xoay người đi ra ngoài.
“Thập Nhất, bổn điện hạ nên ngủ ở đâu?” Hiên Hồng Vũ có chút chán nản, Ninh Thư đi vào nhìn thấy thực sự không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi được, khắp nơi đều dơ bẩn, nói: “Chủ tử, trời sắp sáng rồi, cố chịu một chút đi đừng ngủ nữa.”
Mặt Hiên Hồng Vũ hờ hững không nói lời nào.
“Chủ tử, khi chúng ta ra khỏi thành nhất định phải cải trang một chút, phong thái đẹp đẽ của người như vậy nhất định sẽ bị nhận ra.”
Hiên Hồng Vũ vẫn không nói lời nào.
Ninh Thư làm thay đổi gương mặt của Hiên Hồng Vũ một chút, cặp lông mày cong cong lúc ban đầu giờ đã biến thành cặp lông mày chữ bát, trên mặt bôi ít phấn, mặt vàng khè như nến, còn nữa bộ trang phục gấm hoa mặc trên người Hiên Hồng Vũ quá bắt mắt rồi.
Ninh Thư tìm một bộ quần áo vải thường cho Hiên Hồng Vũ thay, Hiên Hồng Vũ nhìn lướt qua bộ đồ bằng vải, lại liếc nhìn Ninh Thư một cái.
Ninh Thư vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nói: “Chủ tử, cái này cũng là vì ra khỏi thành, xin người hãy chịu đựng một chút.”
Hiên Hồng Vũ mặc lên người bộ đồ vải bụi bặm, mặc dù đã dịch dung không tốt lắm, nhưng so với trước thì Hiên Hồng Vũ vẫn có chút khác biệt.
Ninh Thư tự đùa giỡn với mình một hồi, một cô gái xấu xí đã được ra lò, Hiên Hồng Vũ liếc mắt nhìn Ninh Thư, ngay lập tức rời mắt đi.
Ngoại trừ nói những chuyện cần thiết, Hiên Hồng Vũ cũng không nói với Ninh Thư lời nào.
Hoàng cung xảy ra hỏa hoạn rồi, hơn nữa lại còn xảy ra ở chỗ của Tam hoàng tử, tốn rất nhiều thời gian cuối cùng cũng dập tắt được đám cháy, nhưng lại phát hiện Tam hoàng tử không có ở bên trong, ngọn lửa cho dù có cháy to hơn nữa cũng sẽ không thể thiêu rụi được một người còn sống.
Hiên Tiêu Thiên hừ lạnh một tiếng, Thượng Quan Tình Nhu đứng bên cạnh hắn bĩu môi, vẻ mặt oan ức và thương tâm: “Hiên Tiêu Thiên, chính chàng đã không chịu tin giữa thiếp và Hiên Hồng Vũ hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chàng còn muốn làm ra vẻ cau có với thiếp tới khi nào.”
Hiên Tiêu Thiên xoa xoa trán, không nói gì, xoay người đi, phái người tìm kiếm tung tích của Hiên Hồng Vũ.
Hiên Tiêu Thiên thấy Hiên Hồng Vũ cả ngày nhảy nhót chẳng khác gì mấy con bọ chó, còn chưa kịp xử lý hắn, hắn đã gây ra chuyện này rồi, thực sự là không biết ngại phiền phức mà.
Bây giờ Hiên Tiêu Thiên chỉ hận là không tóm được Hiên Hồng Vũ, đập vỡ toàn bộ xương cốt của hắn.
Khi Hiên Tiêu Thiên phái người đi tìm tung tích, Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ đã ra khỏi kinh thành, lúc đó đã đang ngồi trên lưng ngựa rồi.
“Chủ tử, đầu của người có thể cúi xuống thấp xuống một chút được không, thuộc hạ nhìn không được rõ đường ở phía trước rồi.”Ninh Thư ngồi phía sau Hiên Hồng Vũ nói.
Hiên Hồng Vũ hơi hơi cúi người xuống: “Tại sao bổn điện hạ lại phải ngồi ở phía trước, sao lại chỉ có một con ngựa?”
Ninh Thư một tay siết dây cương, một tay cầm roi quất ngựa, nói:“Thuộc hạ ngồi ở phía sau, nếu có quân lính truy đuổi, thuộc hạ còn có thể thay điện hạ ngăn cản công kích, chỉ có một con ngựa là bởi vì thuộc hạ chỉ mua được một con ngựa.”
Trên người Ninh Thư thực sự không có tiền, tiền đào đường hầm cũng là tiền do Ninh Thư tích cóp khắp nơi, thậm chí lén lút lấy ít đồ trong phủ của Hiên Hồng Vũ đem đi bán lấy tiền.
Hiên Hồng Vũ ngồi trong lòng Ninh Thư:...
Ninh Thư tính quay về căn cứ, muốn về xem đứa trẻ đó thế nào rồi.
Đối với đứa trẻ này, trong lòng Ninh Thư có chút áy náy.
Đến trước rừng cây rậm rạp, không thể cưỡi ngựa nữa, chỉ có thể xuống đi bộ.
Hiên Hồng Vũ liếc nhìn Ninh Thư: “Đây chẳng phải đến nơi huấn luyện sao?”
Ninh Thư ừ một tiếng.
Tuy Hiên Hồng Vũ thân là hoàng tử tôn quý, nhưng cũng là người có võ công cao cường, lúc đi trong rừng có vẻ rất thoải mái.
“Bọn họ đều chết hết, vì sao ngươi vẫn còn sống?” Hiên Hồng Vũ đột nhiên quay qua hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư ôm kiếm nói:“Bọn họ nói thuộc hạ phản bội chủ tử, không để cho thuộc hạ tham gia vụ ám sát đó.”
Hiên Hồng Vũ không nói gì.
Ninh Thư trong lòng rất tò mò Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu đã có chuyện gì xảy ra, hai người bọn họ dù sao cũng mất tích lâu như vậy rồi.
“Chủ tử, giữa người và Thượng Quan tiểu thư?” Ninh Thư lên tiếng hỏi.
Hiên Hồng Vũ nhìn thoáng qua Ninh Thư, cười lạnh một tiếng, khuôn mặt vàng như nến kết hợp với nụ cười như thế, khỏi phải nói nham hiểm xảo quyệt đến mức nào rồi.
“Ta và nàng ấy không có gì xảy ra cả, ta không gặp nàng.” Giọng Hiên Hồng Vũ ra vẻ rất đắc ý lại còn cười trên nỗi đau của người khác.
Ninh Thư:...
Không có gì xảy ra thì ngươi vui vẻ cái gì.
Bệnh thần kinh.
“Bổn điện hạ nói với Hiên Tiêu Thiên, Thượng Quan Tình Nhu có một nốt ruồi ở sau lưng.” Hiên Hồng Vũ toét miệng cười lạnh nói.
Ninh Thư: Phụt...
Ninh Thư dùng ánh mắt kì dị nhìn Hiên Hồng Vũ, thật là thất đức mới có thể làm ra cái chuyện như vậy mà.
Hắn cố ý nói cho Hiên Tiêu Thiên, hắn cùng Thượng Quan Tình Nhu đã không còn trong sáng nữa rồi, hắn cùng Thượng Quan Tình Nhu đã này nọ rồi.
Nhưng Thượng Quan Tình Nhu uất ức lắm, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra cả, sao Hiên Tiêu Thiên lại không tin nàng.
Rốt cuộc có gì hay không, ai nói mới đúng đây.