Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 477: Chương 477: Chủ tử của ta sao có thể là kẻ bệnh kiều như vậy (5)




Ninh Thư rất không muốn bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu, nhưng thân phận của cô bây giờ không cho phép cô nói ra chữ “không”, cô chỉ là một tử sĩ không được có suy nghĩ của riêng mình mà thôi.

Nếu như cô biểu lộ ra mình không muốn làm, thứ chờ đợi cô chỉ có con đường chết, phía trước Ninh Thư vẫn còn mười người nữa, dựa theo năng lực để xếp hàng, Ninh Thư không phải là đối thủ của bọn họ, bây giờ cô không đánh thắng được bọn họ.

Ninh Thư đã biết nhiệm vụ lần này của mình phải tiến hành như thế nào rồi, cô hoàn toàn không cần thiết phải vượt qua Hiên Hồng Vũ, cũng không thể vượt qua, chờ tới khi Hiên Hồng Vũ thua rồi thì mình mới đi cứu hắn, chỉ cần hắn còn sống là được.

Những người khác thì mặc kệ họ.

Ninh Thư bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Đợi đến khi trời tối, Ninh Thư tới phòng tìm đồ ăn, sau đó trở về ngồi trên cây tu luyện tiếp, nhưng ở trên cây thực sự có rất nhiều muỗi.

Ninh Thư vỗ một cái vào mặt, đập chết một con muỗi, gãi gãi chỗ bị muỗi đốt, nhớ tới ánh mắt đầy khó hiểu của Hiên Hồng Vũ, cô có nên trở về phủ Hoàng tử một chuyến không?

Ninh Thư leo tường ra khỏi phủ Thượng thư, trở về phủ Hoàng tử, nhìn thấy đèn trong phòng Hiên Hồng Vũ vẫn còn sáng.

Ninh Thư do dự một chút sau đó vẫn gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hiên Hồng Vũ: “Vào đi.”

Ninh Thư đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hiên Hồng Vũ đang cầm bút viết gì đó, ánh nến chiếu trên người của hắn, nhìn có vẻ hơi mơ hồ.

“Chủ tử.” Ninh Thư quỳ một chân trên đất.

Sắc mặt Hiên Hồng Vũ không hề thay đổi, ở trong mắt Ninh Thư lại là vẻ thờ ơ nhưng uy nghiêm, trên người hắn tỏa ra một khí thế rất mạnh.

Hiên Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn lướt qua Ninh Thư đang quỳ dưới đất, cầm bút lông chấm vào mực nước một cái, mới nói: “Ngươi tới muộn hơn so với tưởng tượng của ta, nhưng dù sao thì cũng đã tới.”

Ninh Thư:...

Thì ra ánh mắt đó của hắn là muốn cô quay trở về.

Mẹ nó chứ, chỉ nhìn một cái thì cô hiểu thế nào được, cô có thể trở về đây là do ma xui quỷ khiến với lại cứ ngồi ở trên cây sẽ bị muỗi cắn chết mất.

Ninh Thư cứng mặt không nói gì cả.

Hiên Hồng Vũ lại viết gì đó lên trang giấy, càng viết càng nhanh, cuối cùng thả bút lông xuống, khiến cho trên trang giấy bị mực bắn tung tóe.

Hiên Hồng Vũ nhíu mày một cái, cầm lấy trang giấy vò nát.

Ninh Thư:...

Có thể cho cô đứng dậy hay không?

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư nói rằng: “Ngươi biết nhiệm vụ lần này là gì không?”

“Ta biết, chủ tử xin hãy yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hết mình bảo vệ Thượng Quan tiểu thư, không để Thương Quan tiểu thư gặp phải một chút nguy hiểm nào.”

Hiên Hồng Vũ đối với lời nói dõng dạc của Ninh Thư cũng không có phản ứng gì, vẫn là một vẻ mặt thờ ơ, khiến cho Ninh Thư cảm thấy lúng túng.

“Trừ việc phải bảo vệ cho sự an toàn của Thượng Quan Tình Nhu ra, còn có nhiệm vụ khác, chính là mỗi ngày đều phải cho bổn điện hạ biết Thượng Quan Tình Nhu đã làm những gì, mọi chuyện lớn nhỏ ngươi nhìn thấy gì đều phải bẩm báo.” Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: “Người làm được không?”

Tròng mắt Ninh Thư chuyển động, đang suy nghĩ về những lời nói của Hiên Hồng Vũ, hỏi: “Chủ tử, những chuyện lớn nhỏ này bao gồm những chuyện gì?”

“Tất cả mọi chuyện.” Hiên Hồng Vũ nhàn nhạt nói.

Tất cả là bao gồm những chuyện gì đây? Ninh Thư lại hỏi: “Nàng mặc cái gì, ăn cái gì, nói chuyện với ai, tất cả đều phải bẩm báo đúng không?”

“Đúng.” Hiên Hồng Vũ gật đầu.

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Trời ơi, sao lại biến thái như vậy chứ, cảm thấy chính mình giống như tên trộm vậy. Chuyên dòm ngó theo dõi người ta.

Đây chính là muốn chiếm người ta làm của riêng.

Cái gì cũng muốn biết, khi nào thì Thượng Quan Tình Nhu thức dậy, khi nào thì ăn cơm, khi nào đi nhà vệ sinh, dù là chuyện lớn hay nhỏ, kể cả khi đến ngày kinh nguyệt.

Trên mặt Ninh Thư không có gì thay đổi nhưng trong lòng đã phát điên rồi.

“Đặc biệt phải chú ý Thượng Quan Tình Nhu nói chuyện cùng nam nhân nào, làm cái gì với nam nhân nào, ngươi đều phải nói cho ta biết, hiểu không?” Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn Ninh Thu: “Ngươi có thể làm được không?”

Ninh Thư biết mình không thể nói không, nếu dám nói lập tức sẽ bị tên này đánh chết nên gật đầu nói: “Thuộc hạ sẽ ghi lại tất cả.”

Nhưng Ninh Thư cảm thấy vẫn nên hỏi cho rõ ràng: “Nếu Thượng Quan tiểu thư cùng với cha mình hay gã sai vặt trong phủ nói chuyện đều phải ghi lại sao?”

Hiên Hồng Vũ thờ ơ mà uy nghiêm nhìn Ninh Thư, hình như đối với năng lực lý giải của Ninh Thư rất không hài lòng: “Dù là bất kỳ nam nhân nào.”

Ninh Thư:...

Thật mệt mỏi mà.

Nên để cho tên này đi chết đi còn hơn, cứu hắn làm gì chứ, thật là mệt người mệt mình mà.

Nếu biết trước sẽ như vậy cô sẽ không trở lại đây, chỉ trở lại một lần đã nhận thêm bao nhiêu là nhiệm vụ.

Hiên Hồng Vũ ném cho Ninh Thư một quyển sách, Ninh Thư vừa mở ra nhìn, bên trong toàn giấy trắng, Hiên Hồng Vũ nói rằng: “Sau này tất cả mọi thứ đều ghi vào trong quyển sổ này.”

“Vâng.” Ninh Thư phải giả bộ rằng mình rất vui vẻ khi nhận được nhiệm vụ này.

Sau này trên người cô không những phải mang theo đao kiếm mà còn phải mang theo giấy bút mực nước, đi tới đâu cũng phải ghi lại.

Thật sự không thể yêu thương được mà.

Ninh Thư trở lại phủ Thượng thư, đầu tiên là tới phòng của Thượng Quan Tình Nhu, Thượng Quan Tình Nhu ngủ rất say, giống như ngủ rất ngon, thân thể này của Thượng Quan Tình Nhu có dáng dấp thật là đẹp.

Hơn nữa linh hồn thay đổi, khí chất trên người cũng biến đổi theo, khiến cho Thượng Quan Tình Nhu ở trong một đám nữ tử tôn quý lại có vẻ rất đặc biệt, dẫn tới được vương tôn quý tộc chú ý đến.

Ninh Thư lại trèo lên cây, lôi ra quyển sổ, dưới ánh sáng yếu ớt của que diêm, Ninh Thư viết vào trong sổ: “Thượng Quan tiểu thư ngủ rất ngon, có lật người một lần, trên miệng luôn cười, thuộc hạ cảm thấy Thượng Quan tiểu thư đang mơ thấy chủ tử.”

Mẹ nó, tại sao cô phải làm việc này, thật là phí tâm phí sức.

Ninh Thư chỉ sợ mình bị Hiên Hồng Vũ biến thành người không bình thường mất thôi.

Sau đó Ninh Thư viết tiếp rằng Thượng Quan Tình Nhu có đi nhà xí đi tiểu, sau khi đi xong không có rửa tay đã uống một chén nước, ghi xong hết mấy thứ này rồi lại bắt đầu tu luyện.

Không có gì quan trọng bằng thực lực bản thân.

Nhưng mà bây giờ Ninh Thư đã tu luyện được một chút nội lực rồi, nhưng lại vô cùng yếu ớt, có một chút nội lực này rồi thì đã có thể cải tạo thân thể, đề cao tố chất thân thể.

Thân thể của nguyên chủ bị hư tổn cực kỳ lợi hại, phải không ngừng rèn luyện cơ thể, trên tay có vài vết chai, chắc là do từ nhỏ đã luyện kiếm mà ra.

Thật ra nếu thân thể này nếu không chết vì làm nhiệm vụ thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa, không thể sống thọ được đâu.

Nội lực của Tuyệt Thế Võ Công chậm rãi chữa trị những vết thương ẩn còn tồn tại trong thân thể này, nhưng khuyết điểm chính là Ninh Thư luôn cảm thấy đói, cô muốn ăn cái gì đó.

Muốn ăn thật nhiều đồ ăn, Ninh Thư cũng không thể ăn ở trong phủ Thượng thư, mà phải ra ngoài ăn, bỏ ít tiền ra mua một chiếc bánh bao và một con gà nướng, đây nhất định chính là mỹ vị nhân gian.

Sinh hoạt của Ninh Thư mỗi ngày, ngoài việc phải tu luyện võ công, còn phải ghi lại những việc Thượng Quan Tình Nhu đã làm, sau đó mỗi đêm đều phải mang quyển sổ tới phủ Hoàng tử đưa cho Hiên Hồng Vũ.

Mỗi lần nhìn thấy Hiên Hồng Vũ cầm quyển sổ đọc, trên mặt lộ ra vẻ si tình, biểu hiện tình cảm như vậy, Ninh Thư lại cảm thấy thật khủng khiếp.

Thật ra Thượng Quan Tình Nhu cũng thật là đáng thương, trong lúc bản thân không hề biết, tất cả mọi việc đều bị lộ tẩy dưới mí mắt của Hiên Hồng Vũ, sinh hoạt của nàng đều đã bị Hiên Hồng Vũ biết hết.

Đối xử với Thượng Quan Tình Nhu đều là tuyệt đối kiểm soát, loại chuyện này đã vượt qua giới hạn bình thường của tình yêu rồi.

Đây là một loại bệnh.

Thân thể tên Thập Nhất này có biết là chủ nhân của mình có bệnh hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.